Nhất Mộng Phong Lưu

Chương 3: Bị phát hiện




Offline nick chính, Thẩm Ngọc lập tức đăng nhập nick nhỏ vào game, sau đó dùng thủ thuật hack địa điểm đăng nhập của nick Nhất Tiếu Nại Hà. Lâu rồi không hack, cô phải vừa tập trung nhớ lại vừa gõ bàn phím liên tục, nhìn bảng dữ liệu đang chạy, Thẩm Ngọc vô thức nín thở.

"Sắp rồi." Ánh mắt đen lóe lên tia sáng vui mừng, càng thêm tập trung thao tác.

Trong ký túc xá, Tiêu Nại đang ngồi nghe điện thoại thì đột nhiên nhận được thông báo tài khoản có virus xâm nhập, một tay cầm điện thoại, một tay còn lại lướt nhanh trên bàn phím, thông qua đường dây xâm nhập của người kia điều tra lại.

Nhìn số liệu sắp tải xong, Thẩm Ngọc kích động không để ý có vài điểm đang thay đổi trên bảng.

"Địa chỉ là Đại học A." 

Lẩm bẩm một câu, cô đột ngột đứng phắt dậy che camera trên máy tính.

"Hô! Má ơi xém chết. Không ngờ Nhất Tiếu Nại Hà vừa là đại thần trong game vừa là cao thủ máy tính." 

Do Thẩm Ngọc đột ngột đứng dậy tạo nên tiếng động không nhỏ, mấy người chơi máy xung quanh đều quay đầu nhìn về phía cô, Thẩm Ngọc vội vàng cười làm lành xin lỗi.

Đưa tay còn lại cầm chuột tắt máy tính, Thẩm Ngọc xách túi đeo lên vai đi thanh toán tiền, trải qua sự hoảng sợ, cô lại vui vẻ vì phi vụ thành công trót lọt mà không để lại hậu quả. 

Nhưng Thẩm Ngọc đâu ngờ Tiêu Nại đang nhìn cô thông qua camera giám sát của tiệm Internet. Chưa kể hắn đã điều tra được nick nhỏ và cả nick chính của Thẩm Ngọc.

"Nhất Mộng Phong Lưu sao?"

Trong đôi mắt đen tĩnh lặng của Tiêu Nại hiện lên tia nghiền ngẫm.

Về đến ký túc xá, Thẩm Ngọc ném túi xách cái vèo lên giường, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt.

"Trong phòng này chỉ có tiểu Ngọc là siêng nhất, ngày nào cũng đi bộ ra tiệm Internet cày game." Bạn cùng phòng Mạc Lệ Châu ngẩng đầu từ màn hình điện thoại trêu chọc.

"Uầy, theo đuổi đam mê mà. Học hành nhiều cũng phải xả stress chứ." Thẩm Ngọc đi tới giường của mình lấy khăn nhỏ ra lau mặt. 

"Cậu cứ để hết tinh thần vào trong game như vậy thì làm sao có bạn trai chứ? Nhìn tiểu Muội kìa, vừa xấu vừa đen cũng đã có bạn trai rồi đấy." Mạc Lệ Châu tiếc hận lắc đầu nói.

"Wow, tiểu Muội đã có bạn trai rồi ư? Ai thế? Khoa hệ nào?" Cô hứng thú đi tới ngồi sụp xuống giường Mạc Lệ Châu hóng chuyện.

"Là cái tên cậu gọi là Đoàn Dự ý." Mạc Lệ Châu vừa xích người vào trong vừa trả lời.

"Tuyệt phối vậy. Tên đó trắng trẻo ỏng ẹo như tiểu bạch kiểm, tiểu Muội thì ngăm đen mạnh mẽ như nữ hán tử. Chậc chậc, không ngờ hai người này ngầm ngầm lại thông đồng với nhau." Thẩm Ngọc rung đùi vui mừng thay con bạn, hằng ngày thấy tiểu Muội hay tự ti về vẻ ngoài của mình, bọn họ đều không dám hó hé về chuyện yêu đương của bản thân. 

"Bây giờ thì khỏe rồi. Có thể rủ bạn trai của nhau ăn bữa cơm rồi đi hát karaoke." Cô thở dài.

"Cậu có bạn trai rồi?" Mạc Lệ Châu mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc khiến ai đó cảm thấy muốn vả miệng mình.

"Có chứ. Sao lại không." 

Từ từ đứng dậy, Thẩm Ngọc trèo nhanh lên giường.

"Bạn trai mình đây nè." Ôm một con gấu trúc panda, cô hôn chụt chụt lên cái mũi đen của gấu yêu.

"Tớ biết ngay mà. Hừ. Làm mừng hụt." Mạc Lệ Châu hầm hừ tắt đèn phòng, đắp chăn đi ngủ.

Dựa đầu vào vai gấu trúc panda, Thẩm Ngọc khe khẽ thở dài.

"Ngủ ngon."