Chương 27: Lãnh địa trung tâm(2)
Tại Tử Thiên bước vào rừng rậm khoảng ba ngàn năm sau đó, trên bầu trời không còn hình bóng ai phi hành nữa.
Nơi đây bông nhiên lại trở về cái vẻ yên tĩnh dị thường của nó.
Tại một ngày này, phía bìa rừng đối diện, một cái linh hồn thể từ trong rừng lơ lửng mà đi ra.
Ba ngàn năm!
Ba ngàn năm ở trong rừng đi lại, quen thói tiếp xúc với bóng tối đến khi hắn đi ra và tiếp xúc với những tia nắng đầu tiên cảm giác không khỏi có phần chói mắt.
Cái này là coi là trong sách phản ứng có điều kiện.
Không đi vào không biết, đi rồi mới thấy khu rừng này cỡ nào khổng lồ.
Mấy ngàn năm này, khi mà hắn di chuyển trong rừng tìm kiếm bảo vật, hắn cũng chưa từng rẽ ngang rẽ dọc mà chỉ là một đường đi thẳng, nêu không thì không biết phải đi đến hồi nào mới ra được cái khu rừng này.
Cũng nói, thành quả những năm này quả thực không tồi.
Trong truyền thuyết đầy bồn đầy bát là có thật a!
Nhìn lấy trong não hải chất thành đống bảo vật Tử Thiên trong lòng cảm thán không thôi.
không nghĩ những cái này nữa.
Hai mắt Tử Thiên nhìn về phía trước, hắn biết lần này hẳn là lại đổi một cái mới địa hình.
Sở dĩ nói như vậy là vì ở phía trước mắt hắn, một cái sườn dốc thoai thoải hiẹn ra, có xu hướng tạo thành một cái cao nguyên địa hình, màu sắc đất đai cũng bắt đầu biến đổi từ màu vàng nâu sang đất đỏ bazan.
Khẽ động thân mình Tử Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Phi hành chẳng bao lâu thì đúng như trong đầu Tử Thiên suy nghĩ.
Một cái cao nguyên dần hiện ra trong mắt hắn.
Cao nguyên này tương đối hiu quạnh, không giống như ở bình nguyên như vậy nhiều màu sắc.
Tại nơi này hắn mơ hồ ngửi được một chút xíu mùi vị xác xơ tiêu điều.
Có một chút cảm giác bồn chồn giống như lạnh bụng dần dần hiện lên trong lòng hắn.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt làm cho da gà của hắn không ngừng nổi lên.
Nó, rất khó chịu!
Mặc dù trong lòng bồn chồn khó chịu nhưng mà hắn cũng không có dừng lại mà vẫn tiếp tục phi hành.
Tại hắn bay được tầm năm trăm năm thì cảnh tượng phía dước bắt đầu có một chút thay đổi.
Phía dưới đại địa xuất hiện một chút xương trắng giống như hoá thạch trôi nổi khắp nơi.
Gặp điều kỳ quái Tử Thiên không còn dám phi hành nữa mà hạ xuống thân mình hướng một bãi xương trắng gần nhất đi tới.
Theo tốc độ hắn dần hạ xuống, bãi xương cúng dần dần hoá to ra, đến khi hắn xuống đến nơi bãi xương này đã có to bằng cái nhà villa ba tầng.
Đứng trước bãi xương hắn mới biết đây cũng không phải là bãi xương của một đám sinh vật nào đó mà nó chỉ là khung xương của một con vật mà thôi.
Xương đầu lâu, xương sống, xương sườn, xương chân các thứ đủ cả.
Moẹ nó! Đây là xương con gì?
Thiết nghĩ con này khi còn sống cũng phải dài đến mấy cả trăm mét không chừng.
Tiến đến gần, bàn tay hắn dơ lên định chạm vào bộ xương xem xét thế nào, chỉ là khi hắn chạm vào thì bàn tay lập tức xuyên qua khúc xương.
A! cái này không được, phải dùng linh hồn lực lượng mới đúng.
Linh hồn lực lượng điều động, cảm nhận lấy khung xương, chỉ là làm hắn tiếc nuối là mặc dù hắn hiện tại đã có được vồ cùng cường đại linh hồn lực nhưng mà hắn lại chỉ mới tìm hiểu được một chút da lông còn về tinh tuý cấp bậc thì hắn lại không biết gì vậy nên cũng không có từ bộ xương tìm hiểu được cái gì.
Haizz!
Cái này đáng tiếc a!
Ngươi đều đã chết rồi mà không để cho ta chút manh mối nào để tìm bảo cũng như lại lịch thế giới này a.
Linh hồn cảm nhận không được thì bằng mắt nhìn lấy.
Theo hắn thấy thì những khúc xương này hẳn là đẫ tồn tại ở đây từ rất lâu trước đó.
Theo hắn suy đoán thì chủ nhân bộ xương này hẳn là một tồn tại vô cùng lâu đời, chỉ là không biết vì sao mà tại nơi này chết đi, mà thời gian từ lúc mà hắn chết đi đến bây giờ hẳn là đã rất lâu trước đó, bởi vì theo hắn thấy được thì trên bộ xương có dấu tích phong hoá, trên thân nó có rêu xanh phủ lấy từng mảng.
Phong hoá cái này khái niệm là một loại khá trừu tượng khái niệm.
Giống như Trái Đất đến nói thì muốn để phong hoá một vật không bị hoá thạch hoá đến mức độ như bộ xương này cần rất nhiều thời gian.
Mấy trăm nghìn năm đều chưa chắc có thể làm được.
Rời mắt khỏi bộ xương, hắn nhìn lấy xung quanh.
Trên mặt đất khắp nơi đều là từng đống, từng đống to lớn xương trắng, hẳn là chủ nhân của chúng cùng cái bộ xương này chủ nhân là có giống nhau như đúc số phận cùng cái chết.
Mặc kệ những thứ này.
Tử Thiên tiếp tục tiến tới.
Theo thời gian hắn đi tới, phía trước càng ngày càng xuất hiện nhiều các bộ xương, mà lúc này kích thước của chúng có vẻ cũng ngày càng to lớn hơn.
Từ lúc đầu chỉ bằng cái căn villa ba tầng, dài tầm hơn tram mét nhưng bây giờ thì chúng đã bằng một ngọn núi nhỏ, dài có đến một nghìn mét có hơn.
Cái này giống như là càng tiến vào sâu trong nội địa thì các sinh vật chết đi sẽ càng trở lên to lớn.
Cái này làm Tử Thiên cảm thấy, hắn sắp vào đế vùng trung tâm nhất.
Hai ngàn năm khi mà Tử Thiên bắt đầu đặt chân đến nơi này, các khung xương xuất hiện đã không thể dùng chính xác các chỉ số để cân đo đong đếm được nữa.
Từng bộ khung xương thú loại khổng lồ nằm la liệt, dải rác trên mặt đất.
Thậm chí tại phía bên phải hắn còn có một bộ vẫn còn nguyên vẹn hài cốt cùng xác thịt, thân mình nó to lớn mà lại cực kỳ dài, gài đến nỗi có thể quấn quanh lấy một ngọn núi lấy mấy vòng, trên thân nó sinh ra tứ chi vững chắc bám lấy ngọn núi, đầu lâu của nó ở trên đỉnh núi hướng lên trời thần sắc tức giận giống như đang gào thét.
Khi nhìn thấy bộ hài cốt này làm cho Tử Thiên nhớ đến trong truyền thuyết phương đông trái đât một loại Thần thú.
Rồng phương đông.
Cái này bộ xác thịt là cùng trong truyền thuyết miêu ta giống nhau như đúc.
Thần thoại kể rằng Rồng là một loại thần thú có thân mình như rắn, vảy cá, bờm sư tử, sừng hươu, móng vuốt như ưng, không có cánh nhưng lại có thể bay được.
Nhớ lại những kiến thức này làm Tử Thiên cảm thấy, moẹ nó cái thế giới này thần kỳ đây.
Cái này làm hắn dần trở nên đối với cái thế giới này có hứng thú.
Có khi nào hắn cũng có thể cưỡi Rồng vượt gió bay ra biển không.
Không được, ít nhất là bây giờ thì không được.
Bỏ qua con Rồng này hắn lại đi về phía trước, chỉ là khi hắn chưa đi được bao lâu thì lại một hình ảnh đi vào huyền thoại nữa hiện ra trước mắt hắn.
Tại phía bên trái xuất hiện một ngọn núi nhìn giống như là cái phễu khổng lồ dựng ngược, tại trên miệng núi có dung nham nóng đỏ chảy xuống chân núi đang bỗc khói mù mịt.
Tại đỉnh núi, một cái khổng lồ tượng chim đứng trên đó, hai cánh dang rộng, cái đầu ngẩng lên trời giống như đang đối với ông trời khiếu vang.
Cái tượng chim này toàn thân đỏ lòm, mơ hồ có nóng rực khí tức truyền đến làm linh hồn Tử Thiên cảm thấy nóng bỏng.
Cái này có khi nào là một con Phượng Hoàng hay không?
Cái này là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tử Thiên khi mà hắn nhìn thấy cái con chim này.
Từ thời gian đi tới đây hắn đã gặp phải hai cái Thần thú mà chỉ trong truyền thuyết mới có.
Có khi nào hắn càng tiến sâu vào thì lại có khả năng gặp thêm các thần thú khác hay không.
Quả nhiên!
Tại Tử Thiên tiến tới không lâu sau đó.
Trên đại địa xuất hiện rất nhiều các loại Thần thú khác, mà những con Thần thú này dường như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.
Tại một cái ngọn núi tuyết trắng bao phủ hắn nhìn thấy một con giống như mãnh hổ màu trắng cùng một con màu trắng cáo tuyết, phía sau người nó có chín cái đuôi uốn lượn.
Rất nhiều cái loại thần thú hiện ra, có Mãnh Sư, Đại Xà, Kì Lân, vv….
Chỉ là những con thú này giống như đều đã chết đi mà thân thể của chúng cũng không có phân huỷ mà lại bị thiên địa lực lượng phong hoá hoá thành hoá thạch tượng đá.