Chương 12.
Chuông đồng kêu
Một tháng trôi qua không có gì đặc biệt
Bởi vì tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho sự kiện tới nên cả Luân Hồi giới cứ như vậy yên yên tĩnh tĩnh.
Đến một ngày này.
.
.
Đông!
Đông!
Đông! Đông!
.
.
Đông!
Chín tiếng kinh thiên chuông lớn vang vọng khắp thiên địa.
Từng đạo tiếng chuông như mang theo thiên địa dị tượng khiến trời đất trao đảo lôi phong cuồn cuộn thậm chí còn khiến người ta tâm thần run rẩy.
Khi tiếng chuông cuối cùng chấm dứt trời đất cũng như lấy lại thanh tĩnh nhưng mơ hồ nghe đâu đó vẫn có tiếng chuông vang vọng.
Chỉ thấy trên bầu trời từng đạo hồng quang như sao băng sao chổi vùn vụt bay qua.
Những nơi nó đi qua tạo thành từng cái to lớn khe rách, tiếng ì ùng điếc tai ầm ầm không ngừng.
Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm thấy trời đất muốn gặp diệt thế.
Trên một quảng trường rộng lớn được làm bằng đá xanh có từng đạo hồng quang đáp xuống hiển hoá ra từng bóng người, già trẻ gái trai đều có.
Mọi người xuất hiện cũng không ai nói với ai câu gì mà chỉ im lặng đứng đó.
Từng người đều có một loại cảm xúc dâng trào với cùng một ý nghĩ.
Hai ngày nữa họ liền có thể thoát ra khỏi nơi này trở về với quê hương của họ.
Chẳng bao lâu trên quảng trường đã dày kín người và gần như không còn bất kỳ một đạo hồng quang nào đáp xuống nơi này nữa.
Sau khi mọi người tới đông đủ thì một tiếng nói ầm ầm vang lên.
“Các vị, thời khắc chúng ta thoát khỏi nơi đây đã cận kề! Không biết các vị đã chuẩn bị kĩ hay chưa?”
“Hồng Lâm, thời gian chẳng phải còn hai ngay hay sao?” Một người toàn thân rách rưới bẩn thỉu nhìn về phía trước cao giọng hỏi.
Người này gọi là Trần trước đại kiếp là một cái ăn mày cấp bậc lão tổ đã từng ở kỷ nguyên trước đó liền tồn tại qua tính đến bây giờ là đã sang cái kỷ nguyên thứ ba.
Đối với người này tất cả mọi người đều biết, đừng nhìn hắn ăn mặc rách rưới mà khinh thường, cũng đừng nhìn hắn là cái ăn mày mà tỏ ra khỉ bỉ, thực ra hắn là có một cái to lớn chống lưng chính là gia tộc của hắn chẳng qua hắn là một cái người tuỳ tiện nên mới như vậy mà ra ngoài làm một cái ăn mày mà thôi.
Còn đối với câu hỏi của hắn cũng không ai cảm thấy thế nào mà lại đặc biệt chú ý, bởi vì đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người.
Có người hỏi dĩ nhiên là cũng có người trả lời.
Với câu hỏi này Hồng Tâm lão trung niên cũng không khó xử mà như đã biết trước mọi người sẽ hỏi vậy nên cũng chỉ làm một cái mỉm cười đưa hai tay về phía sau thong dong đối mọi người trả lời:
“Sở dĩ đối mọi người triệu tập sớm hai ngày cũng là bởi vì muốn cho mọi người làm cái sau cùng chuẩn bị.”
“Tất cả mọi người đều biết, chúng ta bị giam cầm ở nơi này quá lâu mà nơi này lại không ngừng đánh cắp chúng ta thọ nguyên củng cố đại trận vậy nên mới cần thiết chúng ta phải tìm cách thoát ra.”
Nghe lấy Hồng Lâm lão trung niên thao thao bất tuyệt tất cả mọi người cũng chỉ im lặng không nói.
Ngừng lại giây lát nhìn lấy xung quanh lúc này Hồng Lâm hắn lại nói tiếp:
“Theo suy đoán của ta, hai ngày nữa sẽ có Thiên Địa Dị Tượng xuất thế nên chúng ta sẽ lợi dụng cái này để thoát thân.”
Thiên Địa Dị Tượng?
Nghe đến có thiên địa dị tượng mọi người không khỏi nôn nao thổn thức.
“Cái gì Thiên Địa Dị Tượng?”
Có nhiều người tò mò không khỏi lớn tiếng hỏi thăm.
“Cái này dị tượng cực kì bất phàm ta cũng chỉ là mới gần đây mới nghiên cứu ra, mà cái này dị tượng ta gọi là Nhật Nguyệt Tinh Thần cùng hiện dị tượng”
“Nhật Nguyệt Tinh Thần Dị Tượng!”
Có người nghe đến lập tức liền kinh hô một tiếng.
Cũng không ít người sau khi nghe đến cái tên này sắc mặt không khỏi trắng bệch nhất là lão ăn mày tên là Trần kia.
“Lão Trần, Nhật Nguyệt Tinh Thần Dị Tượng là cái gì?”
Những người ở xung quanh thấy vậy không nhịn được mà hỏi mấy câu:
“Làm sao sau khi ngươi nghe đến cái tên này lại thất thố như vậy?”
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm lão ăn mày liền nhắm mắt nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Nhật Nguyệt Tinh Thần cùng hiện đó là một loại điềm báo tai ương, tương truyền trong lịch sử trường hà cứ cách mấy cái kỷ nguyên cái này dị tượng liền quay trở lại tái hiện thế gian.”
“Kinh khủng như vậy?”
“Lừa đảo đi!”
“Có so hạo kiếp lợi hại hơn sao?”
.
.
Rất nhiều người nghe lão ăn mày kể lại đều cảm thấy hồ nghi.
Cái này cũng quá lừa tặc.
“Yên lặng cho lão Trần nói nốt, các ngươi một đám nhà quê tài thô học thiển sao có lão Trần sống mấy cái kỉ nguyên uyên bác!”
Một tiếng như lôi minh quát lớn vang lên áp bách mọi người yên lặng.
“Lão ăn mày đừng ngập ngừng, nói nhanh hết chuyện.”
Lão ăn mày nghe mấy lời này cũng không thấy khó chịu mà chỉ nhắm mắt điều chỉnh lại chính mình trí nhớ, mỗi lần điều chỉnh lại sắc mặt hắn lại tối đi một phần.
Haizz!
Thở dài một tiếng hắn mới mở ra mình hai mắt nhìn lấy mọi người một mặt nghiêm túc.
“Các vị cũng biết trong nhà ta tồn tại kỉ nguyên xa xa là nhiều vị gia tộc đều không so sánh nổi, cũng bởi điều này mà gia tộc ta cũng có nhiều bí mật mà người ngoài không biết về thế giới này mà như cái kia chính là một trong số đó.”
Cái kia!
Mọi người đều không phải người ngốc đều biết cái kia là chỉ cái gì.
Dĩ nhiên là nói đến cái kia Dị Tượng cùng cái kia tai ương a.
“Tương truyền thuở xa xưa khi nhân loại mới hình thành không bao lâu thì có một lần Dị Tượng nổi nên khiến cho Nhật, Nguyệt, Tinh Thần ba loại lực lượng phổ xuống thế gian khiến cho chúng sinh nghĩ rằng là đại phúc thời kỳ chẳng ai ngờ niềm vui ngắn chẳng tày gang ngay lúc mọi người đang hưởng thụ cái này đại phúc khí thì đại hoạ ập tới”
Nói mấy câu hắn liền nhìn mọi người xung quanh.
“Hạo kiếp vừa rồi cũng chỉ là có hai trong số năm vị mà thôi, nhưng cổ thư có ghi sự kiện kia Nhật Nguyệt Tinh Thần cùng hiện có đến năm vị đều cùng xuất hiện khiến chúng sinh lầm than, mọi sinh vật hầu như tuyệt diệt…”
Lão ăn mày cứ như vậy thao thao bất tuyệt dùng chính mình biết được thông tiin đối mọi người giảng giải.
Cả quảng trường nghe lấy hắn lời nói mà im lặng.
Tĩnh!
Những người ở đây đều là những kẻ từng trải qua hạo kiếp đều biết rõ nó kinh khủng như nào vậy mà lớn như vậy một hồi hạo kiếp lại so với quá khứ lại chỉ là một trò trẻ con mà thôi.
“Vậy có biết khi nào hạo kiếp xảy ra?”
Có người không nhịn được nữa lên tiếng hỏi thăm.
“Không biết được, nếu đúng như những gì Hồng Tâm nói là sự thật mà cổ thư cũng không lừa chúng ta thì đại khái chúng ta còn có thể thịnh vượng một thời gian dài!”
Lão ăn mày cảm thán một tiếng lại nói tiếp:
“Còn như khí nào đại hạo kiếp xảy ra thì cái đó không ai biết được.”
Sắc mặt mọi người một hồi biến ảo.
Đây là tạm thời còn không phải lo a.
.
.
Đứng ở phía trước nhất Hồng Lâm đối với chuyện này cũng là một mặt thong dong nhưng trong lòng thì cũng là kinh đào hải lãng.
Hắn đối với thần bí áo đen liên hệ một câu hỏi thăm nhưng chỉ nhận được đó là:
“Thoát ra khỏi nơi này rồi tính tiếp.”
“Các vị bình tĩnh, như lão Trần nói đến chuyện này các vị cũng đừng bi quan mọi chuyện là chúng ta phải thoát khỏi nơi này đã rồi tính, như chúng ta đều bị giam cầm nơi này không thoát ra được thì đây không phải cũng là một lần hạo kiếp hay sao?”
Đối với mọi người phía trước còn đang hoang mang hắn cũng khẽ dỗ dành mấy câu, đợi mọi người ổn định lại hắn mới vung tay lên.
Từ trong tay áo hắn bắn ra một đạo lại một đạo hào quang hướng từng người bay tới.
“Đây là thời gian dị tượng diễn ra và cách bố trí trận pháp mọi người xem qua, nếu ai không muốn rời đi nơi này thì có thể ở lại, còn những ai muốn quay trở lại thế giới rộng lớn thì hãy đi đến trận nhãn ghi trong đồ quyển.”
Nói xong hắn cũng không rời đi mà chỉ là hướng một cái vòng tròn đi đến.
Đây chính là hắn trận nhãn.
Thấy hắn như vậy mọi người cũng là gật đầu khen ngoan.
Quả nhiên là một kẻ quyết đoán gặp nguy không hoảng a.
.
.
Hồng Lâm nhìn về phía quảng trường lông mày hơi co lại.
Hôm nay hắn không nhìn thấy Mạn Thiên cô nàng này đến.
Trong lòng hắn thầm kêu hỏng, cái cô nàng này thế nhưng là cùng hắn là trung tâm trận nhãn người a, nàng ta như không đến coi như hỏng.
Chỉ là hắn có phần lo nghĩ quá nhiều.
Chỉ thấy phía xa có một đạo như Thải Điệp bay múa mà đến, đúng là Mạn Thiên cô nàng này.
Mạn Thiên đến lúc người ở đây cũng đã rời đi hết cũng chẳng biết là quyết định trở về hay là từ bỏ, còn về nàng đến muộn thì dĩ nhiên là muốn tìm lời giải cho nghi hoặc trước kia, chỉ là làm nàng thất vọng là khi nàng đến nơi lại chẳng tìm được thứ gì.
Thất vọng về thất vọng nàng cũng chỉ là hồ nghi một chút mà thôi.
Trở về vẫn là phải trở về dù là xác suất có thấp đi nữa nàng cũng phải thử.
“Ta không đến muộn đi?”
“Không muộn.”
Nói xong Hồng Lâm khẽ phất lên tay phải, một đạo hào quang cũng hiện lên trước mặc Mạn Thiên.
Mạn Thiên xem xong cũng không đưa ra cái gì biểu cảm mà chỉ đi vào Hồng Lâm trước mặt cách hắn hai ba mét liền khoanh chân ngồi xuống.
Cả hai đều rơi vào trầm mặc.