Thích Thiếu Thương ngồi trong phòng khách nhà Cố Tích Triều, chân tay có chút luống cuống. Từ khi nhận thức tới nay, Tích Triều lần đầu tiên chủ động cho hắn vào nhà a! Không cần mặt dày mày dạn, không cần cố ý lấy lòng, vậy mà Thích Thiếu Thương hắn vẫn đang an vị thoải mái trên sô pha nhà người ta. Thích Thiếu Thương thừa dịp Cố Tích Triều đang ở trong bếp, hung hăng mạnh tay nhéo nhéo lên cái mặt bánh bao… Ti~~~~ xem ra không phải đang mơ. Bất quá Tích Triều rốt cuộc đang làm gì a? Thực muốn biết, nhưng là Tích Triều đã cảnh cáo hắn không được tới gần phòng bếp trong vòng hai thước… Sau một hồi kịch liệt đấu tranh, Thích Thiếu Thương rón ra rón rén tiếp cận phòng bếp, quyết định tìm hiểu đến cùng.
“Rốt cuộc nhịn không được?” Cố Tích Triều vẻ mặt hứng thú nhìn Thích Thiếu Thương, còn đoán không biết hắn có thể chịu tới khi nào đây! Hắn quả nhiên không thể nào mà thành thành thật thật nghe lời mình, ngồi yên bất động trong phòng khách.
Thích Thiếu Thương “Oa!” một tiếng rồi vọt tới trước mặt Cố Tích Triều, nhìn chăm chú thứ gì đó trong tay y, hai mắt phát sáng, “Bánh ngọt!”
Trên tay Cố Tích Triều đúng là một chiếc bánh ngọt hình vuông lớn tầm bốn năm thước, xanh biếc phấn nộn, bên trên là một chiếc lá phong màu trắng. Hương trà tự nhiên và mùi sữa thơm của bánh ngọt hòa quyện tạo ra một cảm giác kỳ diệu, khiến cho Cố Tích Triều biểu tình luôn luôn lãnh đạm cũng trở nên ôn nhu, thậm chí có cảm giác khiến người ta phải thương xót! Điều này càng làm Thích Thiếu Thương phải công nhận, Cố Tích Triều hôm nay có chút là lạ.
Cố Tích Triều bưng bánh ngọt ra đặt trên bàn trà, “Hôm nay là sinh nhật ta”, rồi xoay người đi vào bếp, “Ta đi lấy chén, ngươi đến tủ lấy một chai rượu đỏ ra”.
Rượu là hảo tửu, màu đỏ ngưng đọng trong chiếc chén thủy tinh, trong suốt như rubi. Thích Thiếu Thương nhắp một hơi, khẽ liếc Cố Tích Triều nãy giờ vẫn ngồi im lặng. Vì cái gì Thích Thiếu Thương cảm thấy ngày sinh nhật đáng lẽ nên vui vẻ, vào lúc này lại ngưng trọng tựa sắc màu đỏ rực của rượu trong chiếc chén kia? Lại nhắp một hơi, Thích Thiếu Thương quyết định phá vỡ không khí nặng nề, “Tích Triều, sinh nhật sao không nói với mọi người? Hôm nay nhiều người như vậy, cùng nhau chúc mừng không phải tốt hơn sao?” Sinh nhật hắn luôn luôn náo nhiệt, người nhà, bạn bè, từng nhóm từng nhóm thay phiên nhau đến, khách tiếp một ngày cũng không hết, lễ vật thu tới mềm cả tay…
Thu hồi ánh mắt trầm tĩnh như nước đang nhìn chằm chằm vào chén rượu, Cố Tích Triều nhấc chân lên sô pha, có chút lạnh. “…Ta tính tính, ta rốt cuộc đã có bao nhiêu năm sinh nhật một mình rồi…” Nói xong, Cố Tích Triều thật sự đặt chén rượu lên mặt bàn, lẩm nhẩm đếm ngón tay, “Một năm, hai năm… tám năm. A, tám năm rồi đó”.
Tuy khóe miệng Cố Tích Triều thực sự đang cười, khuôn mặt cũng nhất phái thanh thản như từ ngày hắn nhận thức y tới nay, nhưng tâm Thích Thiếu Thương bất chợt nhảy lên một chút, hắn cảm thấy được giây tiếp theo y hẳn sẽ phải khóc đi.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Tích Triều không khóc. Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, dường như nhớ lại điều gì đó mà mỉm cười, “Sinh nhật 17 tuổi năm ấy, cũng không phải là sinh nhật tồi tệ nhất”.
Ngày đó dương quang rực rỡ. Trên đường cao tốc ra ngoại thành, ai cũng không ngờ, không nghĩ đến, cả thần thánh hẳn cũng không thể đoán trước một thảm kịch như vậy. Sự cố đâm xe liên hoàn xảy ra. Nguyên lai mất đi sinh mệnh chỉ là một việc đơn giản đến thế. Cố Tích Triều nhớ rõ tiếng kêu sắc nhọn của đứa trẻ trên chiếc xe phía trước, cũng không thể quên được người nam nhân sắp chết rên rỉ trong chiếc xe phía sau. Nhưng Cố Tích Triều nhớ mãi không ra rốt cuộc vào giờ phút ấy, cha mẹ ở bên tai y đã nói những gì, chỉ nhớ được có một câu, “Tích Triều, Tích Triều…”
Trái tim Thích Thiếu Thương đau đến nghẹt thở. Có một chỗ giống như bị người ta hung hăng đạp cho một cước, rồi cứ thế nghiền nghiền lên trên, khiến hắn bị đè nén đến cùng cực. Nhưng Cố Tích Triều vẫn tiếp tục nói, vẫn tiếp tục bình tĩnh như vậy.
“Những sinh nhật về sau đó, ta mới cảm thấy không xong rồi! Mỗi một lần nó đều giống như nói móc ta, sinh nhật của ta cũng là ngày giỗ cha mẹ. Bọn họ tất nhiên không mong sinh nhật của ta bi thảm như vậy, nhưng ta làm sao có thể quên đi hết thảy để khoái hoạt một mình đây? Không có cách nào… Đành phải một mình, ăn bánh ngọt mẹ dạy ta làm, uống rượu đỏ bố thích nhất, cứ chậm rãi nhấm nháp, nhấm nháp đến hừng đông, thì tốt rồi”. Đúng vậy! Tám năm đều đã trôi qua như thế. Mỗi năm một lần, vào ngày này, miệng vết thương sẽ được phơi bày dưới ánh sáng, để y lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau âm ỉ buốt đến tận tâm can. Vì cái gì hôm nay bên người có thêm một người? Cố Tích Triều trợn mắt, muốn nhìn người này một chút, vừa định cúi đầu đã phát hiện mình bị ủng vào một cái ôm ấm áp, khiến động tác của y rơi vào khoảng không.
Không muốn nói chuyện. Quá đau lòng! Thích Thiếu Thương một chút cũng không nghĩ ra nên nói gì, nhưng là, hắn nhất định phải nói gì đó, nếu không đau lòng này sẽ làm hắn phát điên lên. “Tích Triều, về sau, mỗi lần sinh nhật ngươi, ta sẽ cùng ngươi trải qua. Ngươi không cần phải nói được hay không, vì ta đã quyết định rồi”. Thích Thiếu Thương không thể tưởng tượng được, có một ngày trong suốt tám năm qua, con người bề ngoài thanh cao cao ngạo trên thực tế lại là tiểu hài tử tự kỷ thích chưng diện lại này, đã dùng một thứ tâm tình như vậy để nướng bánh ngọt, chọn rượu đỏ. Lấy cá tính của Cố Tích Triều, nhất định sẽ không rơi lệ. Nhiều nước như vậy tích lũy trong lòng, tâm Tích Triều hẳn đã thành một mảnh đại dương mênh mông, nhưng có lẽ tìm hoài cũng không ra bến đỗ. Nhất định là mệt chết đi, mệt chết đi…
Trước mắt Cố Tích Triều chỉ có màu đen của chiếc áo sơ mi. Hơi thở Thích Thiếu Thương bao trùm lấy y. Cố Tích Triều cảm giác được, tựa hồ giữa đại dương mênh mông, y đã tìm được một cái nút lọ rồi. Chỉ cần rút cái nút lọ này ra, thì nước, thì bi thương, sẽ theo nó toàn bộ chảy đi hết. Cố Tích Triều nhắm mắt lại, lẳng lặng nghĩ, hãy cứ để cho dòng nước này chảy hết đi!
Thích Thiếu Thương cảm giác được tâm hắn dần dần bình tĩnh lại. Hô hấp của Cố Tích Triều trong lòng ngực hắn rất an ổn, lơ đãng trong lúc đó lại trấn an tâm hắn. Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn Cố Tích Triều, lẳng lặng ngắm gương mặt y, ngắm ánh mắt, khóe miệng y mỉm cười, không phải nụ cười chua xót y đã mang suốt tám năm ròng, mà là nụ cười trẻ con như năm ấy y 17 tuổi.
Nhẹ nhàng buông Cố Tích Triều ra, Thích Thiếu Thương thu thập chén rươu, bánh ngọt mang vào phòng bếp. Lúc Thích Thiếu Thương trở ra đã thấy Cố Tích Triều ngã ra sô pha. Có lẽ khi trút được ra tâm sự vẫn giấu kín trong lòng, khí lực của y cũng tiêu hao gần hết, cũng có lẽ, sau khi nói ra, y thực sự có thể thả lỏng, buông trôi hết thảy, nên cứ như vậy đã an ổn ngủ mất rồi.
“Tích Triều, Tích Triều… Vào phòng ngủ đi”. Thích Thiếu Thương ngồi xổm trước mặt Cố Tích Triều, nhẹ nhàng gọi y. Cố Tích Triều trên môi vẫn vương nét cười, đôi mắt đã hằn sâu u sầu suốt tám năm qua giờ cũng đã bình yên, nhẹ nhàng nhắm lại. Sau hai tiếng gọi không được, ánh mắt Thích Thiếu Thương đột nhiên dừng lại trên khóe miệng Cố Tích Triều vừa nhếch lên một cách rất ngốc nghếch.
(Tác giả:… Ngươi còn do dự cái gì? Còn không mau hôn xuống cho ta! Không có tiền đồ a ~ Có từng nghe qua câu thừa dịp người bệnh lấy mạng người chưa? Hiện giờ y một chút phòng bị ngươi cũng không có, lúc này không động thủ còn đợi khi nào? Ngươi còn không ăn chút đậu hủ, truyện này còn ai xem hả???)
Trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt, Thích Thiếu Thương suýt chút nữa mềm lòng cuối cùng cũng có thể mạnh mẽ lắc đầu. Đang suy nghĩ cái gì vậy a! Cho dù Tích Triều lúc này nói với ngươi hết tâm sự trong lòng, dù Tích Triều trước mặt ngươi thể hiện một con người hoàn toàn không ai biết, thì cũng có là gì đâu! Chỉ có thể nói, Tích Triều xem ngươi là bằng hữu chân chính mà thôi. Ngươi có thể đối đãi với một người đã tín nhiệm xem ngươi là bằng hữu như thế sao? Không thể. Nhưng mà… có thể, hay không thể đây? Tuy rằng ngươi đã hoàn toàn không còn coi Tích Triều như bằng hữu bình thường nữa, tâm động cũng đã động lâu rồi… Không được, Tích Triều đã tin tưởng ngươi mà kể ra chuyện đau lòng này… Nhưng, lưỡng tình tương duyệt không phải càng tốt hơn sao?
Thích Thiếu Thương khinh thủ khinh cước ôm lấy Cố Tích Triều, khiến lông mày Cố Tích Triều nhíu nhíu mấy cái nhưng vẫn không có vẻ sẽ tỉnh lại. Ôm Cố Tích Triều đặt xuống giường, Thích Thiếu Thương cởi áo khoác y ra cất đi, rồi nhẹ nhàng đắp cho Cố Tích Triều một chiếc chăn mỏng.
(Tác giả trong quá trình rình mò: Ngươi là sợ cởi sạch sẽ quần áo chính mình sẽ không nhịn được hóa thân dã thú đi! Các vị khách quan, tuy rằng ta không đích thân phục kích tại hiện trường, nhưng bằng nhĩ lực siêu phàm mười phần tự tin của mình, ta có thể khẳng định ta nghe được thanh âm một con lang hôn trộm mỹ nhân ngủ! Không tin? Không tin, ngươi tự mình nghe đi…)
“Thích Thiếu Thương, ngươi giở trò gì đó? Biến ngay cho ta!”
‘Tích Triều, Tích Triều, ta không dám nữa, đừng bắt ta biến đi mà… Ta đã nói rồi, về sau mỗi lần sinh nhật ta sẽ trải qua cùng ngươi…”
‘Hiện tại đã qua 12h, không còn là sinh nhật của ta nữa rồi!’
‘Chúng ta đây dự sinh nhật sang năm luôn đi ~~~~’
‘…’ Không nói gì. Tuyệt không nói gì. Cũng không còn gì để nói…