Nhật Lệ

Chương 85




Tên thủ lĩnh lộ vẻ ngỡ ngàng cùng ngờ vực sau lời nói của tôi. Ấn ký giữa trán tựa hồ thêm sáng rực. Lòng bàn tay buông dưới lớp vải dày ẩn chứa nguồn lực tiềm tàng, ngấm ngầm chờ thời cơ vung lên.

Hắn im lặng giây lát mới cất giọng chất vấn. "Nói như thể ngươi hiểu nó rõ lắm. Không lẽ ngay từ đầu nó đã là gián điệp các người phái đến?"

Tôi đáp. "Nàng không về phe ta, cũng chẳng thuận theo ngươi. Nàng thuộc về một bên thứ ba giấu mặt. Các ngươi lợi dụng kẻ khác, sao không nghĩ đến bản thân cũng có khả năng bị kẻ khác lợi dụng? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Đồng minh trở mặt thành thù xưa nay chẳng phải chuyện hiếm. Hoặc ngay từ đầu đã không phải đồng minh chân chính."

Hội Thiết Sát lôi kéo Nhật Khánh, giúp hắn luyện Tịch thuật. Đợi Nhật Khánh chết đi, lại có kẻ khác giúp tộc trưởng Hải Miên luyện Tịch thuật. Kẻ hai mặt trước nâng ngươi lên, sau hạ ngươi xuống. Thật là một kiểu liên minh giả dối, lố bịch.

Tên thủ lĩnh trầm ngâm nhìn tôi với vẻ nghiền ngẫm rồi rất nhanh lấy lại điệu bộ ngạo mạn.

"Bất kể lời nói của ngươi là thật hay giả, đến giờ đâu còn nghĩa lý gì. Cha ta đã tu luyện thành công Tịch thuật và trở thành kẻ hùng mạnh nhất vương quốc. Chẳng mấy chốc, Quỷ vương cùng với đội quân bất tử sẽ nghiền nát đám hoàng gia quý tộc như đè bẹp những con kiến, dùng máu thịt của chúng tế vong linh người Hải Miên trên trời. Sức mạnh hiện giờ của bọn ta, đã không kẻ nào có thể ngăn cản. Thế rồi triều đình cũ sẽ sụp đổ, triều đình mới được lập nên. Cha ta sẽ lập lại trật tự cho vương quốc này."

Hắn ngửa mặt nói với giọng điệu tự tin, ngông cuồng. Tôi giơ tay chỉ xuống mấy xác chết ngổn ngang xung quanh, lạnh nhạt cất lời.

"Ngươi luôn hô hào rằng, những người đang sống các ngươi sẽ đòi lại công bằng cho cái chết oan uổng của những người đã khuất. Nhưng hãy nhìn xem, ngươi đang làm gì thế này? Tìm kiếm công bằng của một bi kịch dựa trên việc tạo ra một bi kịch khác ư? Ngươi dùng cái gì để tế vong linh của những binh lính vô tội sau trận chiến hôm nay? Nội tâm trưởng thành qua hận thù của ngươi vặn vẹo một cách đáng sợ, thừa thãi toan tính và khiếm khuyết lòng nhân đạo. Đến tột cùng ngươi đã làm được gì cho bản thân? Hay định ngủ vùi suốt đời trong mảnh quá khứ bi thảm ấy?"

Đáy mắt tên thủ lĩnh lóe lên như một lưỡi dao sắc lẻm. Hắn gằn giọng. "Ngươi có thể đường hoàng đứng đây nói những lời nhân nghĩa, đoan chính, bởi vì ngươi chưa từng trải qua những gì người khác phải chịu đựng. Vậy nên ngươi không có tư cách phán xét."

Kế tiếp ngữ điệu chuyển sang vẻ châm biếm. "Sao ngươi không tự nhìn xem những gì triều đình đã làm với tộc Hải Miên? Tạo phản ư? Thật nực cười. Chẳng qua đám quý tộc hèn nhát đó sợ hãi thuật pháp của bọn ta, ban xuống sắc lệnh vô lý nhằm diệt trừ mầm mống lo ngại của chúng. Ngay đến con Thiên di nhỏ nhoi cũng có cả bầu trời tự do để bay lượn. Còn bọn ta thì sao, sống chui lủi như những con chuột chui trong gầm cống, núp mình dưới bóng tối chẳng khác nào sự tồn tại nhục nhã. Chỉ khi nắm trong tay quyền lực tối cao, bọn ta mới thay đổi được cục diện thối nát này, để những người Hải Miên còn sót lại có thể ngẩng cao đầu mà bước đi."

Kẻ sống dưới ánh sáng không biết cái đáng sợ của màn đêm. Kẻ sống giữa màn đêm luôn khát vọng ánh sáng.

Lời nói của hắn khiến tôi nhất thời cứng họng. Bọn họ đã bị dồn tới bước đường cùng, hoàn toàn mất lòng tin ở triều đình và buộc phải lựa chọn phương thức tàn nhẫn nhất để đấu tranh cho sự tồn tại. Năm xưa, Hải Phong chưa có ý định luyện Tịch thuật nhưng bị dồn ép từng bước trở thành Quỷ vương. Tộc Hải Miên chưa có ý định tạo phản nhưng bị dồn ép từng bước phải tạo phản. Trên đời này làm gì có đứa trẻ nào sinh ra đã là kẻ xấu. Chẳng qua do môi trường sống và những người xung quanh vẩy mực đen lên chúng mà thôi.

Có điều hành vi của bọn họ, tôi chỉ có thể đồng cảm, không thể đồng tình.

"Ngươi chỉ đang cố tạo ra những đứa trẻ giống như mình và những gia đình như gia đình mình. Hy sinh người khác để giành lấy lợi ích cho bản thân, việc làm của ngươi có khác nào đám triều thần mà ngươi luôn khinh bỉ? Thân vương cũng bị ngươi lôi kéo rồi sa đà vào Tịch thuật, sau lại dùng cái chết của hắn để xúi giục quần thần, khơi mào nội chiến. Ngươi thậm chí không màng đến nguy cơ có thể xảy ra với vương quốc sau những bất ổn và thương vong."

"Lôi kéo ư?" Giọng điệu của hắn như thể vừa nghe qua một câu chuyện hài hước. "Chính trong thâm tâm hắn đã hình thành khát vọng về Tịch thuật cùng sức mạnh, ta chỉ góp phần thúc đẩy cho mọi thứ diễn ra nhanh hơn. Ngay đến vị Quốc vương cao quý của các ngươi cũng chưa chắc đã vượt qua được thứ cám dỗ ấy. Trong mắt ngươi, hình tượng của hắn thật tốt đẹp còn bọn ta thì xấu xa. Nhưng nếu hoàn cảnh đảo ngược, chắc gì hắn đã không lựa chọn như những gì ta từng làm."

Tôi vừa mở miệng định phản bác, bên tay trái đã truyền đến tiếng nổ thật lớn từ hai luồng phép thuật va chạm, khiến khoảng không rung chuyển, bụi bay mờ mịt. Giật mình liếc qua, thấy cả Nhật Vũ và Quỷ vương đều đã tham dự cuộc chiến và đang đấu tay đôi với nhau. Chủ soái so chiêu, những người khác muốn xen vào cũng không đủ năng lực.

Trong một khắc lơ đãng, tên thủ lĩnh chớp thời cơ ném phi tiêu ánh sáng về phía tôi. Tôi dịch chuyển né tránh đồng thời bắn ra hàng chục ngân châm tẩm độc. Hắn bình tĩnh tập trung linh lực, tạo tấm chắn sáng đẩy ngược ngân châm về nơi xuất phát. Ngay lúc ấy, Sói Tuyết kịp nhảy bổ đến ngoạm một phát thật mạnh vào cánh tay hắn đang vung lên. Tên thủ lĩnh chửi rủa mấy tiếng, lập tức dùng phép thuật hất văng nó ra.

Máu tươi chảy đầm đìa trên cánh tay, nhỏ từng giọt xuống mặt đất khiến hắn phẫn nộ. Bàn tay phải siết chặt chuôi kiếm, hắn dồn sức chém một nhát hung tàn và dứt khoát hòng bổ đôi người Sói Tuyết. Tôi kịp thời ném ra bảo quang bao trùm quanh nó, nhưng bản thân lại bị luồng sáng tấn công trực diện đánh bật về phía sau. Lồng ngực đau nhói, đôi chân nỗ lực bám trụ mặt đất không để bản thân gục ngã, cùng lúc tạo bảo quang che chắn. Mũi kiếm nhọn hoắt đang chĩa ngay trước mặt. Linh lực của tên thủ lĩnh vượt xa tôi, tốc độ cũng rất nhanh. Hiện tại tôi căn bản không có năng lực đối đầu, chỉ đành dồn sức gia cố bảo quang và thầm nghĩ cách chạy trốn.

Tên thủ lĩnh vẫn đứng im tại chỗ, đôi mắt nheo lại ung dung nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, sức mạnh trong luồng sáng truyền qua thanh kiếm ngày càng gia tăng. Bảo quang bị đè nén rung lên từng hồi. Tôi mím môi cảm nhận sự chao đảo của nó, tựa hồ sắp sửa vỡ toang. Sói Tuyết gượng dậy nhảy bổ về phía hắn rồi bị nguồn lực bên tay còn lại đánh bật ra dễ dàng. Trên bộ lông trắng muốt nổi bật vết thương xẻ dài đỏ au trộn lẫn bụi bẩn. Tròng mắt tím dần chuyển sang sẫm màu, ngập tràn vẻ hung tàn nguyên thủy của dã thú.

Giữa khoảnh khắc căng thẳng, tia sáng bất ngờ từ trên cao bổ tới buộc tên thủ lĩnh phải dịch chuyển ra sau, khiến đòn tấn công vào tôi bị gián đoạn. Thùy Vân vừa vung kiếm áp sát hắn vừa quát lớn: "Đi mau!"

Tôi nghiến răng đứng thẳng dậy, bất chấp đau đớn lao tới bên nàng hỗ trợ. Sói Tuyết cũng đồng thời gia nhập cuộc chiến. Cả ba tạo thành tư thế tam giác vờn quanh tên thủ lĩnh. Tròng mắt xanh lam của hắn sâu thẳm tựa hồ nước chết, cả người tỏa ra luồng khí giết chóc lạnh lẽo. Hắn linh hoạt vừa né tránh vừa tấn công chúng tôi, mũi kiếm chuyển động nhanh tới hoa mắt, mỗi chiêu đều cực kì tàn nhẫn. Nguồn lực mạnh mẽ dồn vào khiến lực sát thương tăng gấp bội so với khi nãy. Tôi biết hiện giờ hắn đã bộc lộ thực lực chân chính, các động tác quyết đoán với mục đích diệt nhanh giết gọn.

Tôi không giỏi chiến đấu, Sói Tuyết cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm, linh lực của Thùy Vân lại thua xa tên thủ lĩnh. Vậy nên dẫu cả ba hợp sức cũng không làm hắn rơi vào cảnh yếu thế, trái lại còn ra tay ngoan độc hơn. Thoáng có tia máu bắn lên theo mũi kiếm vừa rút ra. Sói Tuyết gục xuống, vết đâm trên lưng nó sâu hoắm, lộ cả mảng thịt nhầy nhụa sau lớp lông dày. Cánh tay tôi run bắn, thân hình chậm lại một khắc trúng phải luồng sáng cam ở hông, đau đớn tới oằn mình. Đột nhiên cả người bị đẩy sang một bên ngã phịch xuống đất.

Vừa ngẩng đầu dậy, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi hoàn toàn sững sờ, kế tiếp bàng hoàng. Thanh kiếm của tên thủ lĩnh đâm xuyên qua bụng Thùy Vân. Máu loang thành khoảng tròn ướt đẫm, bám vào lưỡi kiếm sắc nhọn. Hàng máu đỏ cũng rỉ ta từ bên mép nàng, nổi bật trên nền da trắng nhợt nhạt. Cùng lúc lưỡi kiếm của nàng đâm xuyên qua bả vai hắn, nhưng không quá sâu. Khi tên thủ lĩnh rút kiếm ra đồng thời dịch người về sau, tia máu nóng phun ra từ lỗ hổng, ồ ạt tuôn trào một màu đỏ rực như thiêu đốt tròng mắt.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ liền lao về phía Thùy Vân, đỡ lấy thân hình đang gục xuống của nàng. Luồng sáng đỏ trong tay tên thủ lĩnh vụt bắn tới. Màu đỏ là cấp độ cao nhất của sức mạnh. Có thể thấy hắn đã dồn toàn bộ pháp lực vào chiêu kết liễu cuối cùng, không cho phép xảy ra nguy cơ thất bại.

Trong nháy mắt, vùng không khí quanh người chợt biến đổi, áp suất đè nén tựa hồ muốn xé toạc lồng ngực. Bảo quang rung lên kịch liệt rồi biến mất. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt tên thủ lĩnh trợn ngược trong sự kinh hoàng xen lẫn căm phẫn. Máu phun từ miệng vết thương bắn đầy lên bảo quang, trượt xuống mặt đất đỏ thẫm. Thân hình hắn cứng đờ. Mái tóc màu vàng kim phất phơ trong gió. Tay bịt chặt vết thương trước ngực rồi đột ngột ngã xuống.

Tình huống bất ngờ vừa diễn ra, Thùy Vân không thể chứng kiến. Trí óc nàng đã trở nên mơ hồ, xa xăm. Cặp mắt đang nhìn tôi mất đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, chỉ còn lại khoảng mờ đục bình thản xen chút buồn bã. Hô hấp mỏng manh của nàng khiến lòng bàn tay tôi lạnh toát. Cảm xúc hỗn loạn trong lòng hóa thành chuỗi dài im lặng run rẩy.

Thùy Vân khó nhọc mở miệng. "Quốc vương..."

"Hắn an toàn. Hắn nhất định sẽ sống." Tôi nghe giọng mình nhẹ nhàng mà kiên định.

Cặp mắt mông lung nhìn tôi chốc lát rồi chầm chậm khép lại, nụ cười nhợt nhạt vương trên nét mặt dịu dàng. Giây tiếp theo đầu nàng ngoẹo sang một bên, cánh tay đột ngột buông thõng xuống, hơi thở biến mất, sự sống tiêu tan. Tôi cắn chặt môi, nhất thời toàn thân bất động.

Nàng ghét tôi, thường xuyên chỉ trích tôi, nhưng giữa thời khắc sinh tử vẫn lựa chọn cứu tôi không chút do dự. Người tôi tin tưởng phản bội lòng tin của tôi. Người không tin tôi vì tôi mà liều mạng. Quả nhiên, bài toán hóc búa nhất trên thế gian là lòng người. Thế nên ngay cả một kẻ thành thục thuật Xuyên thấu cũng không thể thật sự xuyên thấu tất cả.

Có điều, tôi nhất định sẽ không để cái chết của nàng trở thành vô nghĩa.