Cầu thang bên dưới tối đen như mực. Tôi lấy ra viên dạ minh châu nhỏ soi đường, cẩn trọng đi từng bước. Không gian ẩm thấp và u ám khiến vai tôi lành lạnh, mắt nhìn thẳng cố lấy can đảm tiếp tục di chuyển. Cánh cửa ì ạch mở ra, cùng với tiếng kẽo kẹt não nề do ma sát, biến thành thứ thanh âm chói tai giữa khung cảnh im ắng tuyệt đối. Phòng chứa vẹn nguyên không thay đổi, vẫn đem lại cái cảm giác rờn rợn khó diễn tả. Những trái Tinh cầu "chết" im lìm nằm trên giá đều đã mất đi ánh sáng, chỉ còn làn khói mỏng bồng bềnh bên trong, tang thương và xám ngắt. Các giá bạc phản chiếu ánh dạ minh châu trở nên sáng bóng, in rõ hình hoa văn chạm khắc tinh xảo. Chúng được đặt theo hàng lối một cách ngay ngắn.
Tôi đưa mắt quan sát một lượt. Lúc trước vì năng lực chưa đủ mạnh nên tôi chỉ có những cảm giác mơ hồ. Hiện tại biệt năng đã hoàn thiện, không khó để phân biệt được Tinh cầu nào chứa ký ức và Tinh cầu nào không. Do vậy, tôi tỉ mỉ xem xét để sắp xếp chúng lại lần nữa, đưa các Tinh cầu đặc biệt xuống hàng đầu tiên gần nhất, sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Vì tôi không có khả năng phân biệt như các nhà tiên tri nên chẳng rõ cái nào thuộc về mẹ tôi, đành kiên nhẫn thi triển thuật Xuyên thấu ở từng Tinh cầu một, dựa vào nội dung quá khứ lưu bên trong mà phán đoán. Quá trình diễn ra khá lâu. Thỉnh thoảng tôi phải ngừng lại để linh lực kịp phục hồi, cứ thế, liên tiếp đan xen giữa nghỉ ngơi và thi triển thuật pháp.
May mắn thay, rốt cuộc tôi đã tìm ra thứ mình mong muốn. Thần trí bất giác trở nên căng thẳng và thận trọng hơn. Tôi cố gắng giữ nguồn linh lực ổn định, tránh để bản thân bị dao động. Mẹ tôi không lưu giữ nhiều phần quá khứ trong Tinh cầu nhưng tất cả đều là chi tiết trọng yếu. Trong đấy đúng như tôi dự đoán, bao gồm cả lời tiên tri của bà liên quan đến Tịch thuật.
Xem xong toàn bộ ký ức, đầu óc thoáng chốc biến thành một mảnh tối tăm hỗn độn. Tôi mím môi nắm chặt hai bàn tay kiềm chế sự run rẩy. Tâm trí tựa hồ bị bao phủ bởi làn khói mờ xám xịt. Ý nghĩ duy nhất lởn vởn trong đầu là hình ảnh Nhật Vũ toàn thân đầy máu nằm trên chiến trường, đôi mắt khép lại yên tĩnh, rất lâu sau vẫn không mở ra. Xung quanh hắn đầy rẫy xác người.
Tôi ngồi thừ tại chỗ. Cả cơ thể mệt mỏi vì gắng gượng hoạt động thuật pháp quá lâu. Những ý nghĩ tiêu cực về tương lai u tối len lỏi khắp trí óc. Mọi thứ đang dần rõ ràng nhưng lại ảm đạm đến tuyệt vọng, tới mức nảy sinh ham muốn trốn chạy thực tại.
Có điều tôi biết tôi không thể.
Bàn chân hơi tê, lúc đứng dậy lảo đảo suýt khuỵu xuống. Tôi nhẹ nhàng đặt Tinh cầu trở lại giá bằng động tác nâng niu và thành kính cuối cùng. Có lẽ trong khoảng thời gian dài về sau không ai xuất hiện ở nơi này nữa. Cũng tốt, để nó được giữ nguyên hiện trạng vốn có.
Ra khỏi tầng hầm, tôi hơi nheo mắt trước nguồn sáng tự nhiên mạnh mẽ chưa kịp thích ứng, cũng chẳng biết bản thân đã ở trong đấy bao lâu. Đội cận vệ vẫn đứng canh gác nghiêm chỉnh, đồng loạt cúi đầu chào lúc tôi bước ngang qua. Trong phòng khách, Lệ Vy đang đi đi lại lại với vẻ sốt ruột. Môi nàng mím chặt và sự bất an hiện rõ qua ánh mắt cũng như các động tác vội vàng. Vừa trông thấy tôi, nàng lập tức lao vọt đến, hối hả kéo tôi vào phòng với điệu bộ hết sức nghiêm trọng. Tôi còn đang ngơ ngác chưa kịp mở miệng, nàng đã hạ giọng thì thầm.
"Chúng ta bị giam lỏng rồi."
Tôi sửng sốt ngẩng đầu dò hỏi.
"Chiều qua ta định ra ngoài thì bị đám vệ quân chặn lại. Phép Dịch chuyển cũng không dùng được vì bọn họ đã giăng kết giới quanh tòa nhà. Ta liền tức giận tìm tên thống lĩnh chất vấn. Hắn giải thích, đây là mệnh lệnh của Quốc vương, giữ ta và ngươi ở lại đây một thời gian, đợi qua giai đoạn nguy hiểm mới thả ra."
"Nguy hiểm? Là thế nào?" Tôi nhướng mày không hiểu.
Lệ Vy lắc đầu, đáy mắt ánh lên vẻ ngờ vực. "Liệu có phải hắn nói dối không? Biết đâu đấy hắn là nội gián, ngay từ đầu đã có ý phản bội Quốc vương và bắt giữ chúng ta làm con tin? Trông bọn họ rất khả nghi."
Tôi giật mình lo ngại, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh trấn an nàng. "Để ta nói chuyện với hắn xem sao."
Tên thống lĩnh vẫn giữ vẻ cung kính đối với Công chúa và tôi, nghiêm túc giải thích y hệt điều Lệ Vy vừa nói. Mặc cho nàng phẫn nộ đến đâu, hắn vẫn giữ nguyên thái độ cứng rắn, nhất định không để chúng tôi rời khỏi đây. Người đủ quyền điều khiển Mật quân duy chỉ có Thượng quân, ngay cả mệnh lệnh của Công chúa, hắn cũng bỏ ngoài tai. Từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn chăm chú quan sát sắc mặt hắn. Sau khi hai bên tranh cãi một hồi, tôi kéo tay Lệ Vy, người đang chuẩn bị dùng phép thuật chống đối, dẫn nàng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
"Những gì hắn nói là thật." Tôi khẳng định trước khi nàng có dấu hiệu bốc hoả.
"Sao ngươi biết?"
Tôi ngần ngừ giây lát, quyết định không tiết lộ biệt năng của mình.
"Hãy tin ta. Ta nhận biết được một người có đang nói dối hay không. Quả thực hắn làm theo lệnh Quốc vương giữ chúng ta ở đây một thời gian, mục đích chỉ để bảo vệ, tuyệt nhiên không dám gây khó dễ hay bất lợi gì. Xét kĩ ra thì bọn họ cũng chưa từng tỏ thái độ bất kính với ngươi."
Ngọn lửa trong mắt Lệ Vy dịu đi. Nàng nhăn nhó suy nghĩ hồi lâu. "Tại sao Quốc vương phải làm vậy? Dường như ngay từ đầu đã tính toán sẵn kế hoạch, thậm chí không để chúng ta trở về lâu đài. Chẳng lẽ nơi đó không an toàn?"
Tôi mệt mỏi vỗ trán. "Không phải chính ngươi chủ động đòi ra ngoài chơi à?"
Khuôn mặt nàng hoàn toàn ngơ ngác. "Đâu có. Ban đầu Quốc vương nhờ ta đi cùng đội quân để bảo vệ ngươi. Khi ấy ta còn rất tự hào vì được tin tưởng giao trọng trách."
Mấy giây sửng sốt trôi qua, tôi cẩn thận ngẫm kĩ lại lời tên thống lĩnh vừa nói, trí óc đã dần sáng tỏ.
Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải thoát khỏi đây. Tuy nhiên Nhật Vũ quả có con mắt nhìn người. Đám vệ quân hắn chọn toàn kẻ cứng nhắc và khó đối phó. Tôi cùng Công chúa tìm mọi cách thương lượng nhưng đều không ăn thua, thế là đành chuyển sang phương án hành động trực tiếp.
Lệ Vy phá bỏ được kết giới xung quanh khá dễ dàng. Tôi thật không ngờ nàng là chuyên gia về kết giới. Có điều, nó thuộc loại liên kết với người tạo lập nên trong nháy mắt cả hai đã bị thống lĩnh phát hiện. Hắn lập tức tung ra các kết giới mới vây quanh và đám cận vệ thoáng chốc đứng chắn trước mặt tạo thành hàng rào ngăn cản.
Tôi vốn chuẩn bị tạo ảo ảnh. Nào ngờ bọn họ đã đề phòng trước, dùng phép thuật vô hiệu hoá dải Minh Nguyệt trên không trung. Đây hiển nhiên là cách thức Nhật Vũ huấn luyện riêng để đối phó với tôi. Đám người không dám làm chúng tôi bị thương nhưng thừa sức khống chế. Sợi dây ánh sáng trói quanh eo, kìm hãm mọi cử động tay chân rồi đẩy ngược cả hai về phòng. Thất bại chỉ sau vài chục giây bởi bọn họ quá đông và quá mạnh. Tên thủ lĩnh cảnh cáo, nếu chúng tôi còn tiếp tục bỏ trốn, hắn sẽ buộc phải dùng ma trận khoá linh lực đối phó. Kết cục tôi và Lệ Vy chỉ có thể ngồi nhìn nhau rầu rĩ.
Đang lúc chán nản, chợt có bóng trắng đột ngột nhảy vào giữa hai người khiến Lệ Vy giật mình hét toáng lên, suýt ngã ngửa về phía sau. Sói Tuyết phẩy đuôi vô tội nhìn nàng. Nó ngoan ngoãn lui về cạnh tôi, chống hai chân trước ngồi ở tư thế hiền lành ngụy tạo, ngay cả các móng vuốt cũng khéo léo giấu trong đệm thịt. Tôi nhớ rõ mình không đưa nó đi cùng mà chẳng hiểu nó bám theo bằng cách nào.
Tuy vậy, sự xuất hiện ngoài ý muốn của Sói Tuyết ngẫu nhiên đem lại lợi ích rất lớn. Kết giới vô hiệu đối với nó. Khả năng thu nhỏ cơ thể cũng giúp nó qua mắt đám cận vệ để dễ dàng tự do ra vào và trở thành trợ thủ đắc lực. Mọi việc tôi giao, nó đều hoàn thành tốt đến không ngờ.
Đã mấy ngày trôi qua, hai người chúng tôi gần như sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi dùng biệt năng thăm dò suy nghĩ của đám cận vệ lúc bọn họ bí mật trao đổi qua Ẩn âm, biết được trên vương quốc gần đây đang lan truyền những tin đồn nghiêm trọng. Nó dấy lên nỗi hoang mang trong dân chúng, đồng thời khuấy động tình cảnh hỗn loạn hiện giờ.
Cái chết bí ẩn liên tiếp của hai vị Thân vương khiến quần thần trong triều ngờ vực. Nhiều kẻ tin rằng đây là màn dàn dựng khôn khéo của Quốc vương, sát hại anh trai nhằm bảo toàn ngai vàng, cố tình đi ngược với di chỉ Tiên vương để lại. Đã có không ít người tỏ thái độ chống đối, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là Địa quân cũng nằm trong số đó. Thậm chí ông ta công khai phát triển thế lực, tập hợp quân đội, gần như muốn tạo phản.
Thêm vào đấy, dấu hiệu của việc tu luyện Tịch thuật trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Số người chết và mất tích tăng đột biến làm bùng lên ngọn lửa sợ hãi vốn đang âm ỉ cháy khắp các khu phố. Nó lan tràn mạnh mẽ tựa bóng đêm, thâm nhập vào trí óc run rẩy của những kẻ đang sống. Họ không dám ra đường một mình, thường tụ tập theo hội nhóm, cùng nhau luyện kết giới và các loại ma trận bảo vệ. Đây là khoảng thời gian những cửa hàng pháp khí bán chạy nhất trong năm. Người dân cũng đổ xô đi mua bùa chú và thuốc men dự phòng, khiến các mặt hàng ấy bỗng trở nên khan hiếm. Đặc biệt khi không ít gia tộc lớn thu gom tàng trữ từ trước rồi bán ra nhỏ giọt với cái giá cao gấp mấy lần.
Có một gia tộc chế tạo pháp khí lớn quy thuận Địa quân và cung cấp vũ khí cho quân đội của hắn. Những triều thần từng ủng hộ Nhật Khánh mà chưa bị diệt trừ hiện tại mon men tìm lối thoát mới. Các thế lực phân chia, kẻ tạo phản, kẻ trung thành, và cả những kẻ không dám vọng động, tỏ ra bàng quan, hờ hững, đợi gió chiều nào xoay chiều ấy. Ngay cả khi Quỷ vương tái sinh, họ vẫn chỉ muốn bo bo giữ mình, bảo toàn lợi ích.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong sự căng thẳng chờ đợi. Những tin tức rỏ giọt ngày một trầm trọng. Triều đình ban hành lệnh trừng phạt Địa quân vì tội tu luyện cấm thuật. Sơn quân mới nhậm chức được phong làm Đại tướng, nhận sứ mệnh đem quân tiến về phương Nam thanh trừ kẻ phản nghịch, cuối cùng thất bại trở về. Lần chinh phạt thứ hai do Đại thống lĩnh của Mật quân dẫn đầu cũng rơi vào tình trạng tương tự. Kết cục vị tướng ấy phải bỏ mạng trên chiến trường. Chẳng bao lâu nữa, thế lực của Quỷ vương sẽ tràn vào kinh đô mang theo thương vong cùng chết chóc, đồng thời cơn ác mộng mang tên Tịch thuật chẳng khác nào thanh gươm máu treo lơ lửng trên đầu mỗi người.