Quốc vương và Hoàng hậu bị ám sát đồng thời, điều mà tôi tin chắc rằng không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đây là bề nổi dưới con mắt mọi người nhưng mục đích thực sự chỉ kẻ trong cuộc mới hiểu được. Về phần tôi, thực chất là vở kịch nhằm thoát khỏi lâu đài. Về phần Nhật Vũ, chẳng biết đám sát thủ có ý định giết hắn hay không, nhưng cuối cùng thứ mất đi không phải tính mạng của hắn mà là thanh kiếm cực kỳ quan trọng, kiếm Thương Hải. Đồng thời có một điểm tương đối đáng chú ý, chính là khả năng lớn Nhật Khánh hợp tác với Hội Thiết Sát để dàn xếp vụ việc. Trong khi những tên kia bị lần ra dấu vết thì hắn tuyệt nhiên không để lộ chút sơ hở nào, từ đầu chí cuối vô cùng kín kẽ.
Tôi thầm thán phục, quả là một nhân vật ngụy trang xuất sắc.
Nhận thức rõ mọi chuyện khiến tôi đâm ra lo ngại về đánh giá của Nhật Vũ với mình. Hắn từng dò hỏi cách thức tôi đánh lừa đám thị vệ trốn khỏi lâu đài. Đương nhiên tôi không thể bán đứng Nhật Khánh, chỉ bảo rằng nhờ sự giúp đỡ của một người bạn. Khi ấy hắn mím môi im lặng không cố hỏi thêm, vẫn luôn như thế, chưa từng ép tôi nói điều mình muốn che giấu, một mặt tỏ ra thỏa hiệp còn mặt sau âm thầm điều tra tất cả. Có khả năng lớn hắn sẽ cho rằng, tôi thông đồng với Hội Thiết Sát bày ra màn kịch một mũi tên trúng hai đích. Rõ ràng đây là tổ chức hoạt động dựa trên lợi ích về tiền bạc. Tiền có thể biến chúng tôi thành đồng minh hoặc kẻ thù.
Càng nghĩ càng buồn phiền, tôi mang tâm trạng xẹp lép như quả bóng xì hơi đi đi lại lại trong phòng. Sói Tuyết ban đầu còn tò mò ngoảnh sang bên nọ bên kia theo sự chuyển động của tôi, sau chóng mặt quá, phẩy đuôi nhảy tót ra ngoài lẩn vào bụi cây mất dạng.
Qua ô cửa sổ bóng tối đã lan tràn. Tôi gác đôi chân mỏi nhừ lên ghế, trong đầu vừa suy nghĩ thông suốt. Tôi cần giải thích với hắn, cần cứu vớt hình tướng sứt mẻ của mình trong tâm trí hắn, cho dù không khiến nó hoàn hảo thì cũng phải lành lặn đôi chút. Quyết định xong, tôi đứng trước gương chỉnh sửa trang phục gọn gàng rồi tự tin bước ra ngoài, theo lời chỉ dẫn của hầu gái một mình tiến về phía hồ Vọng Dương.
Nó nằm trên khu đất phân cách giữa hai tòa lâu đài, bao phủ xung quanh bởi cây cối rậm rạp. Mặt hồ không quá rộng, bên bở trải thảm cỏ dày, lác đác mấy gốc cây thấp tè với tán lá chụm lại thành những khoảng sum sê. Đằng sau là các bụi rậm chen chúc như những khối đen lụp xụp ẩn mình trong đêm.
Tôi đảo mắt quanh bờ hồ tìm kiếm, nhanh chóng bắt gặp bóng người ngồi dưới gốc cây phía xa. Trăng đêm nay rất sáng. Ánh sáng bạc trườn qua kẽ lá chảy xuống mái tóc, vẽ ra các đường nét trên khuôn mặt người ấy. Không phải một, mà là hai người.
Thùy Vân ngồi tựa lưng vào gốc cây, đôi chân thoải mái duỗi thẳng để lớp váy dài trùm lên thảm cỏ. Nhật Vũ vẫn mặc nguyên áo bào in chìm hình rồng dành cho Quốc vương, nằm gối đầu lên đùi nàng. Hai tay hắn đan vào nhau đặt trên bụng, mi mắt khép hờ dường như đang ngủ, từ tinh thần đến thể xác đều thả lỏng.
Một Nhật Vũ không tỏ ra mạnh mẽ, một Nhật Vũ không tỏ ra kiêu ngạo, một Nhật Vũ không chất chứa trong đầu đầy toan tính cùng ánh mắt thăm dò kẻ khác. Thay vào đó là dáng vẻ hiền lành vô tư như những đứa trẻ đơn thuần, có thể phơi bày bộ dạng mềm yếu nhất trước người mà chúng tin tưởng.
Đây là Nhật Vũ tôi chưa từng hay biết.
Lúc này, hắn đã thu lại vỏ bọc hoàn hảo của mình, thứ mà hắn luôn biểu lộ trước mặt tôi và bao kẻ khác. Vì hắn từng bảo vệ tôi, bao dung tôi, nên tôi tưởng rằng mình đối với hắn có chút gì đấy đặc biệt. Đến nay mới phát hiện ra, chút cảm giác đó chẳng là gì so với sự gắn bó cùng người kia.
Hình bóng họ chìm giữa những mảng sáng tối như được đóng khung trong một bức tranh hoàn mỹ. Còn tôi chỉ là vị khán giả đứng ngoài thưởng thức, không dám tiến gần, ngay cả mục đích ban đầu cũng quên mất. Thùy Vân cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Nàng đánh mắt sang phía này, nhìn trong chốc lát rồi bình thản quay đi không buồn để ý. Tôi từ từ lủi ra sau bụi cây, dùng thuật Dịch chuyển lặng lẽ rời khỏi.
Đêm ấy tôi lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được, đành vắt tay lên trán nằm suy nghĩ, càng nghĩ càng mất ngủ. Lấy từ trong túi Càn Khôn viên dạ minh châu nhỏ, tôi che bớt ánh sáng tránh bị chói mắt, vừa đủ để phân biệt đồ vật. Cổ họng hơi khát. Tôi mò mẫm rót cho mình cốc nước rồi cầm nó xuyên qua cửa ra ngoài hít thở không khí trong lành. Thông thường sẽ có hai hầu gái đứng canh gác, nhưng hiện tại một người vừa chạy đâu mất, còn người kia đang dựa lưng vào tường ngủ say như chết.
Tôi ngồi xổm xuống đối diện, tay huơ huơ trước mặt nàng mà không thấy người có dấu hiệu tỉnh dậy. Suy nghĩ đảo nhanh trong đầu, tôi cho nàng ta hít mê hương rồi nhẹ nhàng đưa vào phòng, ý định thông qua ký ức của nàng tìm hiểu vấn đề mình đang bận tâm. Tuy nhiên, nghi vấn của tôi không được giải đáp triệt để bởi nàng không phải hầu gái lâu năm trong lâu đài. Khi nàng mới vào làm việc đã thấy Thùy Vân luôn ở cạnh Nhật Vũ với vai trò người hầu thân cận của hắn, từ giai đoạn còn làm Hoàng tử cho tới khi kế vị, chưa từng bị thay thế. Ngay bản thân nàng cũng đang thắc mắc về mối quan hệ giữa bọn họ.
Bên cạnh đấy, tôi vô tình thu nhặt được một số thông tin thú vị khác. Thứ nhất là ngai vàng mà Nhật Vũ đang ngồi không được vững vàng cho lắm. Có nhiều kẻ bí mật bàn tán về việc hắn được chọn làm người thừa kế, hoặc thậm chí công khai phản đối. Xét trên phương diện năng lực thì hắn hoàn toàn xứng đáng, nhưng tính đến xuất thân lại trái ngược.
Hắn là con trai Hoàng phi, không phải Hoàng hậu. Chuyện vị Hoàng tử không do Hoàng hậu thân sinh được nối ngôi là điều trước kia chưa từng xảy ra, trừ phi Hoàng hậu không có con trai. Mà ngay cả việc mẹ hắn được phong tước vị Hoàng phi cũng chưa có tiền lệ trong lịch sử.
Không ít vị Quốc vương phong lưu có những người phụ nữ khác bên ngoài. Con của họ nếu may mắn sẽ được phong tước vị Hoàng tử, Công chúa, nhưng bản thân họ chỉ được xem như nhân tình và không mang bất kỳ danh phận nào. Hay nói cách khác, Quốc vương chỉ có một người vợ duy nhất là Hoàng hậu, đồng thời con trai Hoàng hậu sẽ là người thừa kế ngai vàng danh chính ngôn thuận.
Căn cứ theo quy định này, Nhật Khánh mới là người nên ngồi ở vị trí Quốc vương hiện giờ. Thế nhưng vị Tiên vương kỳ lạ kia hết lần này đến lần khác cố tình phá vỡ quy tắc. Hai cái tên được chỉ định trong di chiếu cho ngôi vị Vương – Hậu đều khiến người ta phải ngỡ ngàng, theo đó là khó lòng chấp nhận. Vì vậy trong triều đang phân chia thành hai đảng phái rõ rệt, mà phe ủng hộ Nhật Khánh, sở dĩ có thể chống đối công khai là nhờ sự dẫn đầu của một thế lực lớn mạnh – Sơn Quân, anh trai Tiên hậu, bác ruột của hắn.
Đây là những gì nàng hầu nghe được qua nhiều lần hóng hớt với đàn chị làm việc bên Đông Nghi đài. Không thể phủ nhận rằng, buôn chuyện về chủ nhân chính là thú vui ưa thích của đám người hầu bọn họ. Nhưng họ cũng chỉ truyền tai nhau những gì mắt thấy tai nghe và dễ nhận biết, còn bản chất sâu xa của sự việc thì khó lòng hiểu được. Chủ đề đang được bàn tán nhiều nhất gần đây, không gì ngoài việc ai sẽ là người kế tiếp ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu.
Trung bình cứ mười dự đoán thì có tới chín phiếu dành cho tiểu thư Phi Yến. Quả thực nàng ta phù hợp về mọi mặt, xuất thân cao quý, ngoại hình nổi bật, có tài năng và hơn hết là từ lâu đã dành tình cảm cho Quốc vương của bọn họ. Một phiếu hiếm hoi còn lại thuộc về Thùy Vân, người được Quốc vương vô cùng tin tưởng và ở bên cạnh ngài suốt bao năm qua.
Bất ngờ là tôi cũng bị kéo vào cuộc tranh luận này. Ban đầu họ cho rằng, tôi thuộc dạng nhân vật thần bí có năng lực siêu phàm nào đó được Quốc vương coi trọng. Nhưng tiếp xúc lâu ngày mãi chẳng thấy cái được coi là siêu phàm bộc lộ, họ chuyển hướng gán cho tôi thân phận khác: người có tiềm năng trở thành tình nhân của Quốc vương. Phán đoán ấy khiến tôi vừa choáng váng vừa bực bội. Mục đích ban đầu muốn hóa giải một mối bận tâm, giờ thành ra kéo theo nhiều mối bận tâm khác. Càng biết nhiều càng nghĩ nhiều, không biết gì mới thanh thản nhất.
Tôi thoát khỏi mảng ký ức, dùng phép thuật đưa nàng hầu vẫn đang ngủ say ra ngoài. Tìm hiểu ký ức của một người giống như xem lại cuốn phim cuộc đời họ. Nó rất dài, rất phức tạp. Nguồn linh lực hữu hạn của tôi chỉ cho phép chọn lọc những ký ức nhất định mà không bao giờ xem được toàn bộ. Bởi vậy để đảm bảo an toàn, tôi phải dừng phép thuật ngay khi bản thân cảm thấy đến giới hạn.
Hầu gái bắt gặp tôi xuất hiện đột ngột thì hơi giật mình, cúi người lễ phép chào. "Tiểu thư."
Tôi gật đầu xem như đáp lại rồi đỡ nàng hầu đang bất tỉnh về vị trí cũ. Cô nàng kia trợn tròn mắt, luống cuống muốn đánh thức "đồng nghiệp", nhưng bị tôi xua tay ngăn cản. "Không sao. Để nàng ta ngủ một lúc." Thấy vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn hốt hoảng của nàng thì thêm vào. "Hay ngươi ngồi cạnh giúp nàng ta đuổi muỗi đi."
Kế tiếp tôi ung dung quay về phòng.