Nhật Lệ

Chương 47




Tôi cẩn thận bọc Tinh cầu của lão Trần trong mấy lớp vải rồi mang theo Sói Tuyết đến nghĩa trang. Xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng gió vọng lại bên tai, cô tịch và não nề. Lòng tôi trĩu xuống, tay biến ra nhánh thủy trúc non đặt trước mộ phần. Lão bảo lão thích mùi hương này. Nó giống như lão, sống một cuộc đời trầm lặng không ai biết tới.

Tôi cứ thế yên tĩnh quỳ trước mộ, trong đầu trống rỗng, mắt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước. Chẳng biết đã qua bao lâu, Sói Tuyết đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi bỗng nhiên bật dậy, cảnh giác dỏng tai nghe ngóng. Kế tiếp bóng người hiện ra ngay sau lưng. Tôi ngoảnh đầu, giật mình nhìn lên rồi thong thả đứng thẳng chân, nhếch môi cười nhạt.

"Quả nhiên, phép Tàng hình của ta chưa từng qua nổi mắt ngài nhưng phép Tàng hình của ngài luôn đánh lừa được ta. Ngài đi theo ta bao lâu rồi?"

"Từ lúc ngươi cùng người đàn ông kia đi tìm con gái ông ta."

Nhật Vũ không khoác trên người trang phục dành cho Quốc vương mà chỉ mặc bộ đồ đen đơn giản như trước kia. Nhưng tôi biết rõ, Nhật Vũ của trước kia sẽ không bao giờ trở lại.

"Nhanh thật đấy. Ta còn tưởng mình sẽ trốn được thêm một thời gian nữa. Ngài phát hiện ra ta nhưng không lập tức bắt về, hẳn là muốn âm thầm theo dõi tìm hiểu mục đích của ta. Hiện giờ ta đã có thể nói cho ngài biết toàn bộ sự thật. Năm xưa, thần y Việt Thanh đồng ý cứu cha ngài với điều kiện, lúc Tân vương lên ngôi thì con gái ông ấy cũng được lập làm Hoàng hậu, chỉ với khát vọng duy nhất là có được Huyết ngọc hồi sinh người đã chết. Hôn lễ và ngôi vị chẳng qua để che giấu mục đích thật sự. Tuy nhiên, trước ngày thành hôn con gái ông bị trúng độc, đành nhờ ta làm người thay thế. Ta không phản đối vì tưởng rằng Huyết ngọc là chìa khóa cứu người thân của mình. Có điều kết cục như ngài thấy đấy, bản thân vẫn không đủ năng lực xoay chuyển vận mệnh của người khác. Nay ta trả lại linh vật vẹn toàn cho ngài."

Tôi niệm chú lấy viên ngọc ra khỏi cơ thể, đặt trong lòng bàn tay, trịnh trọng nâng lên. Hắn không nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Tôi chìa tay mãi cũng mỏi, đành tạm hạ xuống, bất đắc dĩ nói. "Chẳng ai biết trước nếu sử dụng năng lượng của viên ngọc này để dẫn hồn, nó có còn là viên ngọc ban đầu hay không, có mất đi linh khí hay không. Tuy vậy ta vẫn sẽ lựa chọn dùng nó để cứu người. Còn ngài, liệu có cho phép ta làm điều ấy?"

Hắn suy nghĩ giây lát mới đáp trả.

"Không."

Vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.

"Ta hiểu." Tôi gật đầu. "Trên cương vị một Quốc vương, ngài đương nhiên không chấp nhận việc linh vật quốc gia bị tổn hại bởi kẻ vô danh nào khác. Thứ quan trọng với ta chưa chắc đã quan trọng với ngài và ngược lại. Đơn giản vì lập trường chúng ta khác nhau. Không thể chối bỏ sự thật rằng, ta đã lừa ngài, đã phạm phải tội lớn, hiện giờ ngài trừng phạt thế nào ta cũng đành chịu."

Tôi đặt Huyết ngọc vào lòng bàn tay hắn, lại thấy hắn niệm chú ép viên ngọc quay về cơ thể mình. Tôi nhíu mày không hiểu.

"Ngài có ý gì?"

Hắn thản nhiên đáp. "Để ngươi giữ nó."

"Tại sao?"

"Vì ngươi là Hoàng hậu."

"Ngài chơi trò gì thế? Ngài rõ ràng biết ta không phải."

"Phải hay không do ta quyết định."

Lời nói ngang ngược khiến tôi cứng họng. Hai tay Nhật Vũ đặt lên vai tôi, hắn ghé người cúi đầu xuống để trán chúng tôi chạm nhau. "Việc ngươi mạo danh Hoàng hậu lấy trộm Huyết ngọc ta sẽ không truy cứu, cũng không buộc tội ngươi. Nhưng việc ngươi lừa dối ta, ta không thể tha thứ. Bây giờ theo ta trở về lâu đài."

Tôi bối rối đẩy hắn ra. "Để làm gì?"

"Chuộc tội." Hắn dửng dưng đáp trả.

Tôi ngớ người chốc lát rồi dùng ánh mắt chân thành, khẩn thiết nhất đối diện với hắn. "Người thân của ta vừa qua đời, mà ta không có cơ hội ở bên ông trong những giây phút cuối cùng. Di nguyện và một phần ký ức của ông ấy được phong ấn ở Tinh cầu này. Đó là cách ông chuyển tải những điều không thể trực tiếp nói với ta, ta phải dùng biệt năng của mình để hiểu được. Hiện tại, thuật Xuyên thấu của ta chưa đạt tới trình độ trông thấy ký ức được lưu trong hiện vật. Do vậy, xin hãy để ta tới nhà thầy Trịnh tu luyện thêm một thời gian. Sau khi biết được di nguyện và hoàn thành nó, ta sẽ chủ động quay về lâu đài."

Nhật Vũ quan sát tôi một hồi mới đưa ra quyết định. "Được. Ta chờ ngươi."

Phương điểu sải cánh đưa chúng tôi đến trước cổng nhà lão Trịnh rồi lững thững lui về phía sau. Thái độ của nó đối với tôi y hệt thái độ của Sói Tuyết với Nhật Vũ, mãi chẳng cải thiện chút nào. Nhận thấy hắn không có ý định vào chào hỏi lão Trịnh, tôi đan chéo tay trước ngực cúi đầu chào tạm biệt. "Hẹn gặp lại."

"Chờ đã!" Hắn bắt lấy cổ tay khi tôi vừa xoay người. "Ngươi và Hội Thiết Sát có quan hệ gì?"

Tôi ngạc nhiên. "Ngài quên rồi sao, bọn chúng muốn giết ta. Ngoài sự thù địch thì đâu còn quan hệ nào khác."

Hắn vẫn không buông tay mà nheo mắt vẻ nghi hoặc.

Tôi nghiêng đầu dò xét. "Tại sao ngài đột nhiên hỏi vậy?"

Hắn trầm ngâm một hồi mới lắc đầu. "Không có gì." Hơi hất cằm hàm ý bảo tôi vào.

"Kỳ quái." Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm.

Sói Tuyết thấy tôi quá chậm chạp nên nhảy phốc về phía trước dẫn đường. Cửa phòng tôi đóng kín, bên trong không có gì thay đổi ngoài lớp bụi mờ phủ quanh đồ đạc, chứng tỏ lão Trịnh chẳng buồn ngó ngàng đến. Tôi dùng Tịnh chú tẩy sạch một lượt rồi đứng trước tủ quần áo, từ sâu trong góc mò ra chiếc hộp gỗ nhỏ. Nắp vừa mở, vật hình cầu đặt chính giữa liền hóa to trở về nguyên dạng Tinh cầu tiên tri, thứ mà tôi lấy ở bộ sưu tập Tinh cầu của mẹ. Sau khi thả nó vào túi Càn Khôn, tôi chạy quanh nhà tìm lão Trịnh. May thay lão đang khểnh chân nằm đọc sách trên giường thay vì lang bạt ở đâu đó, thật không uổng công tôi quay về. Nghe thấy tiếng bước chân, lão liếc mắt ra cửa chẳng buồn ngồi dậy.

"Đột nhiên nhớ tới lão già này chắc chắn vì có chuyện muốn hỏi. Nói đi, có việc gì?"

Tôi biến ra chiếc ghế ngồi bên giường, thẳng thắn đáp. "Con nhớ thầy từng nói, người sở hữu thuật Xuyên thấu có thể đọc suy nghĩ của người khác ở hiện tại, quá khứ hoặc ký ức lưu trong vật thể. Con muốn triệt để sử dụng biệt năng của mình. Xin thầy hãy giúp con phát triển nó tới mức cao nhất."

Quyển sách đang mở trượt tay rơi trúng mặt khiến lão giật mình. "Từ lúc nào con trở nên tham vọng giống thằng nhóc kia thế?" Lão đặt nó sang bên cạnh, lồm cồm ngồi dậy. "Lẽ nào vì di vật mà Trần Nam để lại? Con muốn biết ký ức của hắn?"

Tôi than thở. "Thầy Trịnh, trình độ nắm bắt tin tức của thầy thật khiến người ta phát hoảng."

"Ta sẽ coi đó là một lời khen." Lão nhún vai. "Con cũng biết ta luôn coi trọng những người có chí tiến thủ. Có điều năng lực của con quá mức đặc biệt, ta chỉ có thể giúp con góp nhặt chút tài liệu hạn chế, còn việc lĩnh hội được hay không phụ thuộc vào ý chí của con đến đâu. Dù thành công hay thất bại con cũng phải đón nhận."

"Con hiểu. Cảm ơn thầy."

Tôi trở về phòng lấy ra hai Tinh cầu đặt song song trước mặt. Kích thước của chúng giống hệt nhau nhưng kết cấu bên trong có phần khác biệt. Để ý kĩ tôi sẽ nhận ra được đâu là của lão Trần. Còn Tinh cầu kia, tôi cũng đã có suy đoán về chủ nhân của nó.

Ký ức mà tôi luôn kiếm tìm, quá khứ mà tôi luôn băn khoăn, rất có thể đều được cất giấu trong Tinh cầu này. Hiện giờ chỉ đợi những giấc mộng xuất lần nữa để chứng thực.