Nhật Lệ

Chương 37




Thần trí tôi dần trở nên mơ màng, mí mắt nặng trĩu. Tôi ép bản thân phải tỉnh táo bởi tôi thừa biết nguồn lực bao quanh đang cố nhấn tôi chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, mãi mãi không thức tỉnh được nữa. Nó lan tràn như bóng đêm, chậm rãi xâm lấn, thít chặt lấy cơ thể tôi, trí óc tôi, bền bỉ và dai dẳng. Nó chi phối mọi suy nghĩ, kêu gọi tôi từ bỏ việc đấu tranh mệt mỏi vô ích để chấp nhận thua cuộc rồi giao ra linh hồn. Quá mạnh, mạnh đến nỗi tôi tưởng mình sẽ chết đi ngay sau đó.

Thế nhưng, nó đột ngột bị đẩy lùi và biến mất hẳn trong mấy giây ngắn ngủi khiến ý thức của tôi lập tức khôi phục. Đôi mắt tên thủ lĩnh lộ vẻ khó tin khi phép thuật thất bại. Chúng vẫn giữ nguyên màu xanh dương thay vì sắc đen ban đầu. Kí hiệu giữa trán hắn và luồng sáng từ tấm gương cũng không còn. Nền nhà đang hiển hiện quầng sáng khác, nhàn nhạt phát ra từ miếng vỏ sò Sói Tuyết lấy trộm trước đây. Có vẻ chính nguồn năng lượng trong nó đã hóa giải thuật pháp vừa rồi.

"Sao ngươi có được thứ này?" Tên thủ lĩnh phát hiện ra sự tồn tại của nó, cơ hồ đã sáng tỏ. Hắn thu về Tam Giác Hồn và không phản đối việc tôi gượng đứng dậy.

"Đó là đồ cha ta tặng cho ta, từ nhỏ ta đã luôn mang theo." Tôi bình tĩnh nói dối không chớp mắt. "Thật ra bị mất trí nhớ, ngay cả bản thân mình là ai cũng không rõ. Trần Nam là người đầu tiên ta gặp khi tỉnh dậy và mọi chuyện ta biết được đều qua lời kể của lão."

Tên thủ lĩnh nghe xong thì yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Hắn tạm thời từ bỏ ý định giết người nhưng đương nhiên cũng không thả người. Hắn giam tôi ở một trong những căn phòng giống hệt nhau và lập kết giới bảo vệ, loại kết giới phức tạp cần nhiều thời gian để mày mò hóa giải mà chưa chắc đã giải được. May thay biệt năng của tôi không bị kết giới hạn chế. Tôi thường xuyên sử dụng nó đọc suy nghĩ mấy tên canh gác bên cửa nhằm tìm kiếm chút tin tức. Nhờ thế, tôi biết tên thủ lĩnh đã rời khỏi Ngôi nhà tổ ong, còn lão Trần vẫn đang bị nhốt trong tình trạng kiệt quệ, sau khi cố tình xóa một phần kí ức của chính mình để tránh tiết lộ thông tin quan trọng nếu bị thôi miên.

Phải nói đây là loại phép đặc biệt và tương đối nguy hiểm mà chỉ nhà tiên tri mới làm được. Nó cho phép họ xóa những kí ức chọn lọc của bản thân, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi điều được tiên tri thay vì tất cả kí ức thông thường. Tức là, hình ảnh tương lai thấy được qua Tinh cầu hoặc thứ tiên đoán bằng linh lực có thể xóa khỏi não bộ và coi như chưa từng biết đến, còn với kí ức bình thường không liên quan thì chẳng ai làm chúng biến mất được. Mà lão Trần, chấp nhận rủi ro khi thực hiện thuật Xóa kí ức để đối phó đến cùng với phép Thôi miên của tên thủ lĩnh, không biết vì đang cố gắng bảo vệ điều gì.

Kết giới là một dạng ma trận cần tỉ mỉ phân tích để tìm hướng giải. Nhật Vũ từng dạy tôi về nhiều loại kết giới khác nhau, nhưng dĩ nhiên tôi chưa đạt tới trình độ trong nháy mắt hóa giải được tất cả. Ngoại trừ số ít bậc thầy về kết giới chuyên tạo ra những kết giới mang tính chất thách thức và có tính bền vững cao, đa phần kết giới thông thường quanh đi quẩn lại có mấy dạng cơ bản. Tùy mỗi người sử dụng biến tấu đi chút ít, nhưng chỉ cần tìm ra điểm khác biệt và đưa về loại cơ bản là có thể thoát khỏi.

Trong lúc tôi đang tập trung xem xét kết giới bao quanh mình, bỗng có tiếng ai đó không ngừng gọi tên tôi. Người ấy dùng thuật Ẩn âm, nhược điểm của nó chính là trao đổi thông tin qua ý niệm và không nghe được âm thanh thực sự nên chẳng biết đối phương là ai. Vì thế tôi thận trọng dùng Ẩn âm đáp lại.

"Ai đấy?"

"Là ta, Lam Hương đây."

Người thật hay giả còn chưa khẳng định được đâu, tôi thầm nhủ.

Người kia không dài dòng quanh co mà trực tiếp đi vào trọng tâm, hướng dẫn tôi cách mở kết giới và sơ lược cấu tạo Ngôi nhà tổ ong, bao gồm vị trí lão Trần bị giam giữ cũng như lối thoát ra. Bản thân nàng đang ở cùng mấy người cấp bậc cao trong Hội nên chỉ có thể giúp tôi cung cấp thông tin, còn lại tôi phải dựa vào chính mình.

Trước tiên, tôi tạo ảo ảnh che mắt mấy tên đeo mặt nạ đứng quanh căn phòng rồi mới hóa giải kết giới, đồng thời dùng thuốc mê đánh gục chúng. Tiếp theo tôi tàng hình, dịch chuyển theo phương hướng xác định đến tìm lão Trần. Phép Nhìn xuyên giúp tôi thấy rõ bóng lưng lão qua lớp tường dày. Tôi dùng thuật Ẩn âm gửi thông điệp cho lão trước, sau đó hạ gục những kẻ canh gác bằng cách thức cũ. Chúng tôi vừa dịch chuyển vừa lần lượt phá bỏ các lớp kết giới rải khắp ngôi nhà, rốt cuộc cũng tìm được lối ra khỏi hang đá. Khi ấy phép Ảo ảnh của tôi đã gần chạm tới cực hạn. Cũng chẳng biết Lam Hương còn cầm chân bọn chúng được bao lâu, nhưng tôi luôn có cảm giác mọi chuyện sẽ không diễn ra thuận lợi.