Nhật Lệ

Chương 31




Đám sát thủ là những kẻ theo đuổi trường phái hiệu quả. Chúng được huấn luyện nghiêm ngặt, bỏ qua mấy lời thừa thãi và việc làm tốn thời gian vô ích, nhanh chóng liếc mắt ngầm ra hiệu rồi trực tiếp tấn công. Bảy tên đứng theo nhóm với quy luật: ba người bên trong, bốn người ở ngoài, đan thành hình thù kì lạ, miệng bắt đầu lầm rầm chú ngữ. Một hình cầu nhanh chóng được tạo thành chính giữa rồi đột ngột phóng to bao lấy chúng tôi. Nhật Vũ nhanh như chớp kéo tôi phi về phía rìa kết giới, mất vài giây mới xuyên qua được. Ngay lập tức có thêm hình cầu khác kéo đến.

"Kết giới liên hoàn?"

Tôi giật mình nhớ tới loại phép thuật khống chế từng đọc trong cuốn sách của lão Trịnh. Nhiều người cùng hội tụ linh lực theo trận pháp quy định, sẽ có thể liên tiếp tạo ra các kết giới bền vững. Chúng chồng lên nhau dày đặc để vây hãm con mồi trong khoảng không gian eo hẹp, tù túng. Chúng phức tạp và khó phá bỏ. Nếu không đủ nhanh nhạy hoặc chỉ bỏ lỡ một kết giới thì sẽ có nguy cơ không thoát khỏi các kết giới còn lại. Vì thế tốc độ và kĩ năng hóa giải vô cùng quan trọng. Loại kết giới này còn tự động thu hẹp, đồng nghĩa với không gian càng lúc càng bị bó chặt và khó lòng né tránh sự tấn công. Đến khi không thể chạy trốn thì việc duy nhất cần làm là hạ gục tất cả những người tạo kết giới, phá vỡ trận pháp để nó tự sụp đổ. Đương nhiên, kết giới được quy tụ bởi linh lực của nhiều người chẳng hề đơn giản. Nói cách khác, đây chính là loại phép thuật ỷ đông hiếp yếu điển hình.

Nhật Vũ không bị nao núng. Hắn bình tĩnh hóa giải từng kết giới với tốc độ đáng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua gần hai chục cái. Rồi không đợi kết giới tiếp theo kịp hình thành, hắn kéo tôi lao vụt đi như tia chớp.

Đám sát thủ cũng chẳng phải những kẻ làng nhàng. Chúng lập tức đuổi theo, phóng ra các tia sáng tấn công từ phía sau buộc cả hai phải dừng chân. Nhật Vũ tức thời tạo bảo quang che chắn tôi bên trong, là loại màu cam gần đạt đến cấp độ cao nhất. Tôi hít vào một hơi. Loại bảo quang cao cấp hiếm người tạo được vậy mà hắn có thể ném ra dễ dàng như không, năng lực thật sự sâu xa khó lường. Tuy nhiên, một chọi bảy cũng chẳng phải thách thức đơn giản.

Linh lực sau quá trình tạo ảo ảnh chưa kịp phục hồi nên tôi chỉ có thể đứng trong vòng bảo vệ, bình tĩnh quan sát trận chiến. Hai bên di chuyển rất nhanh, thoáng cái chỉ còn là những cái bóng chớp nhoáng. Các tia sáng liên tiếp đan vào nhau rực rỡ sắc cầu vồng. Không ít trong số đó hướng về phía tôi rồi bị bảo quang đẩy ngược trở lại. Mỗi lần tôi đều cảm nhận màng chắn rung lên rõ rệt.

Mấy tên kia không phải đám giết người thuê bình thường. Chúng là những kẻ được tuyển chọn. Pháp lực cao, thủ đoạn tàn nhẫn, tấn công có tổ chức và phối hợp hết sức ăn ý. Đây là kết luận tôi rút ra sau khoảng thời gian chăm chú theo dõi. Vì vậy, cho dù Nhật Vũ mang trong mình nguồn linh lực dồi dào và khả năng biến hóa tinh vi thì vẫn không tránh khỏi mấy lần chật vật suốt quá trình giao tranh. Tim tôi giật thót mỗi khi hắn thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Nếu phản ứng không đủ nhanh nhạy, người hắn sớm đã bị xé thành các mảnh vụn.

Lúc này, đám sát thủ đột nhiên thay đổi chiến thuật. Chúng lần nữa xác định mục tiêu chính của mình, linh hoạt chia thành hai nhóm. Ba người đồng loạt hướng Nhật Vũ đánh tới, nỗ lực cầm chân hắn. Bốn kẻ còn lại hợp sức phá vỡ bảo quang bao quanh tôi. Nguồn lực mạnh mẽ giáng xuống khiến màng chắn trong suốt rung lên kịch liệt. Nó đang dần yếu đi. Màu sắc lần lượt chuyển đổi, từ cam, vàng cho đến lục rồi thoắt cái chỉ còn màu tím yếu ớt. Tôi truyền linh lực vào để gia cố, nhưng hoàn toàn vô dụng. Nó không phải tôi tạo ra nên không tương thích.

Thế rồi bảo quang rạn nứt, chớp mắt tan biến. Tôi bắt gặp ánh nhìn của Nhật Vũ thoáng qua, mơ hồ đọc được sự hoảng sợ trong đó, hô hấp của bản thân cũng ngừng trệ giây lát. Bốn tên sát thủ cùng lúc tụ hội linh lực kết thành một chùm sáng hướng thẳng xuống đầu tôi. Bị dồn đến chân tường, tôi liều mạng tập trung sức lực bắn ra luồng sáng ngăn cản. Thế nhưng nó không đủ mạnh để chống đỡ. Tôi ngã phịch xuống đất, cắn răng nhịn đau với hai cánh tay nhức nhối. Thêm chùm sáng khác được hình thành ngay sau đấy.

Tôi biết mình không kịp né tránh. Tôi biết uy lực của nó mạnh đến mức nào. Tôi biết mình sắp chết.

Khoảnh khắc đó, là tuyệt vọng.

Giữa lúc chới với bên bờ vực tử thần, đột nhiên vang lên một tiếng thét, mang theo lo âu, mang theo sợ hãi, cùng thứ gì đó tựa như là nuối tiếc. Xung quanh bỗng chốc yên lặng và dường như bên tai chỉ còn nghe âm thanh của hắn. Trong tích tắc tim khẽ rung động một cách kì lạ.

Nhật Vũ kịp thời bắn ra luồng sáng ngăn cản rồi vọt đến bên tôi, lực tác động quá mạnh khiến bốn tên kia phải giật lùi về phía sau mấy bước để đứng vững. Ba tên còn lại lao tới nhập hội. Dù linh hoạt cỡ nào thì Nhật Vũ cũng không thể vừa bảo vệ tôi vừa chống đỡ hàng loạt chiêu tấn công cùng lúc. Do vậy, hắn muốn tạo bảo quang lần nữa. Thế nhưng đám sát thủ chẳng để hắn được rảnh tay thực hiện ý định. Thoáng thấy tia sáng từ bên phải lao về phía đầu Nhật Vũ trong khi hắn đang bận đối phó ba kẻ phía trước, tôi lập tức vung tay tạo màn chắn theo phản xạ. Nào ngờ Nhật Vũ đã cảm nhận được nên cúi đầu né tránh, còn tôi, vì dịch chuyển khỏi vùng an toàn mà bị đường tấn công khác sượt qua cổ tay, đau nhói.

Tôi cắn răng chịu đựng, dùng linh lực điều khiển dải Minh Nguyệt bay lên và niệm chú thay đổi hình dạng. Nhật Vũ vừa trông thấy liền hiểu ý. Thương Hải trong tay hắn tỏa ra quầng sáng mờ như không gian mù sương lúc tảng sáng. Hắn chuyển sang kiếm pháp của Hợp Viên và tập trung xác định đúng điểm chết để không bị rơi vào Ảo ảnh. Thanh kiếm vung lên tựa tia chớp rạch đi muôn hình muôn hướng, chẳng thể lường trước. Động tác nhanh gọn và dứt khoát. Tôi không xác định rõ chiêu thức, chỉ thấy năm bóng đen chưa kịp phản ứng đã nhất loạt gục xuống, hiệu quả tới đáng sợ.

Ảo ảnh không duy trì được lâu liền sụp đổ. Nhật Vũ đứng sát bên tôi. Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười ngạo mạn quen thuộc. Tròng mắt tĩnh lặng, lạnh băng. Lưỡi kiếm rạch hai đường giữa không trung chuẩn xác cắt về hai phía. Giây tiếp theo, đôi bạn còn lại cũng học theo đồng bọn thân ái ôm hôn mặt đất. Gió thổi hiu hiu, bảy cái xác ngổn ngang trên đường vắng.

Thật ra cũng không thể gọi là "xác", bởi bọn chúng còn chưa chết, vẫn đủ hơi tàn để kéo nhau chạy trốn. Chúng nhận tiền để giết người nhưng tất nhiên không vì tiền mà hại chết mình. Cái nào ăn được cái nào phải buông, chúng đều nhận thức rất rõ. Tuy vậy cũng không phải dạng dễ từ bỏ. Nếu như lần tới gặp lại, tôi sẽ chẳng bất ngờ.

Nhật Vũ dợm bước định đuổi theo, thế rồi khựng lại ngoảnh đầu nhìn tôi. Tôi xoa bóp cánh tay bị đau đồng thời nở nụ cười méo xệch với hắn. Đi từ hiểm nguy đến hiểm họa, tối nay quả là một đêm đặc sắc.