Nhất Lệ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 9




Thời điểm Yên Hà cung đẹp nhất trong ngày, là chạng vạng.

Thần giới cũng có hoàng hôn, nhưng hoàng hôn của Thần giới càng tráng lệ cũng càng vô tình hơn phàm giới. Bởi vì ở phàm giới sau khi thái dương xuống núi sẽ có tình nhân thì thầm an ủi tâm linh nhau, mà Thần giới ban đêm, thứ duy nhất có thể coi là có độ ấm linh động, đại khái cũng chỉ có những ánh nến sáng tối nhảy nhót ấy.

Ráng chiều chiếu lên người nữ nhân đang cẩn thận trang điểm, nàng trong gương xinh đẹp đến độ khiến người ta khó mà nhìn thẳng, chiếc váy dài đỏ rực triển lộ phong tình lưu quang, trên khuôn mặt đẹp đến gần như kiêu ngạo lại là đôi mắt u oán cô đơn.

Trời tối dần, nàng vẫy lui thị nữ đang định đốt đèn, ánh sáng trong phòng càng lúc càng mờ, dung nhan mỹ lệ trong gương càng lúc càng mơ hồ, trang dung đẹp đẽ này, chẳng biết lại là chuẩn bị cho ai xem đây?

Mặt kính bóng loáng bỗng nhiên dập dềnh từng vệt sóng gợn, đợi sau khi yên tĩnh trở lại, cảnh sắc trong gương rõ ràng không còn là hình bóng của nàng, mà đã biến thành một dải rừng đào màu hồng phấn, ngàn vạn cây đào đang đua nở, sâu trong biển hoa ấy hai bóng người hạnh phúc ngả vào nhau. Trong đó một người khí chất cao quý thần kỳ, không biết y cúi đầu nói câu gì mà người còn lại nở nụ cười, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng nữ nhân đang ngơ ngác trừng tấm gương, hiển nhiên biết đó là tuyệt sắc khuynh đảo chúng sinh thế nào, y cười, liền đưa bờ môi lên…

Giống như đột nhiên bị loại kích thích nào đó, thân thể nữ nhân kích động run rẩy, nàng cầm son trên đài trang điểm lên ra sức ném đến mặt kính…

“Ầm” một tiếng, cảnh tượng trong gương bị kinh động, vỡ nát tan tành, sau đó biến mất, son phấn màu đỏ tung tóe khắp nơi, bóng dáng mỹ lệ của nữ nhân cũng do vậy mà biến thành vặn vẹo hỗn loạn, ráng chiều rọi xuống mớ son như máu ấy, chảy xuôi tươi đẹp.

Nước mắt im lặng rơi xuống khuôn mặt ửng đỏ của mỹ nhân, giữa trời chiều, nàng bạt kiếm mà múa, bảo kiếm bắn ra từng tia sáng hình cung, chiếu lên ánh mắt tuyệt quyết buồn rầu của nàng, vẻ đẹp ấy, là kinh tâm động phách, vẻ đẹp ấy, là không lưu đường sống, vẻ đẹp ấy, là cảnh sắc cô tịch đến điên cuồng đã định trước trong thiên địa!

Tích hữu giai nhân Công Tôn thị, diệu vũ kiếm khí động tứphương.

Quan giảnhưsơn sắc tựtang, thiên địa vi chi cửu đê ngang.

Hoắc nhưNghệxạcửu nhật lạc, kiểu nhưquần đếtham long tường.

Lai nhưlôi đình thu chấn nộ, bãi nhưgiang hải ngưng thanh quang.

Giáng thần chu tụlưỡng tịch mịch, vãn hữu đệtửtruyền phân phương.

Lâm Dĩnh mỹ nhân tại Bạch Đế, diệu vũ thửkhúc thần dương dương.

Kiếm hoa ưu mỹ giương lên không, nàng thu thế mà đứng, gió hiu hiu, mái tóc khẽ bay lên, che khuất nửa gương mặt.

Nghe nói phàm giới từng có mỹ nhân giỏi múa kiếm múa kiếm dưới trăng, có đại thi nhân trông thấy, bèn viết bài thơ nọ để ca ngợi, lưu truyền hậu thế. Nhưng lại có ai biết đó chẳng qua là nàng rất lâu trước kia lén xuống phàm giới, chợt nổi hưng trí mới ngẫu nhiên múa lên, bị người ta học được qua loa.

Nàng lúc đó, lén xuống phàm giới mà tùy hứng một lần, hiện tại nhớ tới thật là xa xôi biết bao! Vẫn khờ dại khát khao một nụ cười mỉm của người trong lòng, ngay cả nguyện vọng bé nhỏ như thế, cũng bị nghiền nát vô tình. Y đến, người xưa nay đạm bạc lạnh lùng lại vì thế mà lúc nào cũng cười như tắm trong gió xuân.

Chao ôi! Người nàng yêu! Người nàng đau khổ yêu đến ngàn năm! Ôm người khác, cười thật hạnh phúc! Người nàng cầu ngàn năm vẫn không được, chỉ vì người kia lơ đãng ngoái nhìn một lần mà nhất kiến khuynh tâm! Mà khiến nàng đau đớn nhất chính là, người kia, sau đó cư nhiên dám làm tâm linh cao quý chỉ từng rung động vì y trọng thương đến độ hiện giờ vẫn chưa thể khôi phục!

Lúc này, đây có thể xưng là tư thế kiếm vũ vô song chỉ trên trời mới có, nếu thi nhân phàm giới có ở đây, nhất định sẽ không biết phải ca ngợi thế nào mới được, lại chỉ có thể theo hoàng hôn dần dần ảm đạm, không người thưởng thức.

Thiên phi đã múa, Đế Quân ở đâu?!

“A…” Nàng lắc đầu, thét lên chói tai như phát tiết, mái tóc dài phần phật bay múa trong gió, từng sóng âm điệu cao vút xé toang sự yên lặng nghẹt thở tại cung điện trên không.

Mỹ nhân đệ nhất tam giới thì thế nào?! Cho dù y là mỹ nhân đệ nhất tam giới, y cũng chẳng qua là kẻ trước phản bội Ma giới Thánh Quân, sau lại thương tổn ngài!

Tại sao, tại sao ngay cả như vậy thì ngài vẫn cứ tâm tâm niệm niệm toàn là y?! Đúng vậy, ta không mỹ lệ như y, trên đời không còn ai có được vẻ mỹ lệ của y nữa, đây chính là nguyên nhân khiến ngài không bao giờ muốn gặp lại ta sau khi y đi, và không muốn chấp nhận bất kỳ ai sao?!

“A, ha ha ha…” Nàng cười to, cười đến thống khổ thê lương, y chết rồi, hồn bay phách tán rồi, nếu ngài biết chuyện ta đã làm, không biết sẽ làm gì ta đây? Nhưng bất luận thế nào, đều không thể tệ hơn tình cảnh hiện tại. Cho nên, ta không sợ, Thiên phi vô lực dựa lan can, ánh mắt tán loạn.

“Ôi, tin ta đi, trên đời không có chuyện gì tra tấn người hơn là phải trơ mắt nhìn mỹ nữ nổi điên đâu.” Phía sau truyền đến một giọng nam dễ nghe, nửa là cảm thán nửa hài hước, “Đường đường Thiên phi, người ta chỉ nhìn thấy dáng vẻ mỹ lệ tôn quý lúc cô cao cao tại thượng, kỳ thật ai mà biết cô cũng có thời điểm cô đơn thương tâm thế này.”

Thiên phi Minh Hà bỗng nhiên quay người, mũi kiếm chỉ thẳng về nơi phát ra tiếng, nương theo chút dư huy cuối cùng của ráng chiều, nàng chỉ nhìn thấy một đôi mắt yêu dã, cùng đóa hồng đỏ tươi nở rộ trên tay phải của người kia.

“Cô vẫn dữ dằn như vậy!” Người nọ cười khẽ, “Thế nào? Rút kiếm chỉ nhau là đạo đãi khách?”

“Hóa ra là kẻ du hý thời gian, Đãi Đọa Công Tước.” Minh Hà lạnh lùng thu kiếm, lúc này nàng đã hoàn toàn khôi phục thường thái, “Ta không nhớ là có từng mời khách nhân ngươi, lá gan của ngươi thật không nhỏ, ngươi cho Yên Hà cung là nơi người trong Ma giới có thể tùy tiện tới sao?!”

“Dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên đến đây!” Đãi Đọa Công Tước lười biếng như mèo mà nói, tiếp đó đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt, “Huống chi hôm nay người trong Ma giới đến bái phỏng thần cung của Thiên phi không chỉ mình ta đâu nhỉ?”

“Ngươi có ý gì?” Minh Hà quay đầu đi, “Ta không hiểu.”

“Hài tử kia tay không mà đến, thắng lợi trở về, có thể nào là nó trộm?” Đãi Đọa Công Tước híp mắt, “Nhưng thứ như vậy nếu cô không chịu cho, dù muốn trộm hẳn nó cũng chẳng có biện pháp đâu!”

“Ngươi muốn thế nào?” Khẩu khí của Minh Hà bất giác dịu lại.

Mùi hoa hồng ngào ngạt mà lãng mạn tản ra trong không khí, “Rất đơn giản, thứ cô cho nó, cũng cho ta một phần như vậy.” Nam tử giống như tùy ý ngắm nghía đóa hồng trong tay, cười ám muội, “Nguyên nhân ta tìm cô cũng giống như bọn họ thôi, chuyện năm đó, ta biết tuyệt đối không ít hơn cô tưởng tượng.”

Một đường tịch dương cuối cùng rốt cuộc đã hoàn toàn chìm xuống chân trời, hào quang của biển mây đầy trời nhanh chóng ảm đạm, trong bóng tối hai người im lặng đối mặt, tựa như pho tượng. Ngươi không nhìn thấy ta, ta cũng chẳng nhìn thấy ngươi, cho nên khỏi cần che đậy biểu tình yếu ớt nữa, phong mang tất lộ cũng được, ngoạn thế bất cung cũng vậy, kỳ thật chẳng qua đều là trong lòng có quá nhiều cố chấp không bỏ xuống được… là kẻ ngốc…

Hàng mi hơi run rẩy, Minh Hà bắt đầu cảm thấy may mắn vì giờ phút này có bóng tối bảo hộ, như vậy người kia sẽ không nhìn thấy được vẻ mặt tái nhợt của nàng, thế nhưng, vẻ mặt người kia lúc này lại nên là thế nào đây?

Kỳ thật, trước ngày hôm nay, nàng mới gặp y có một lần.

Nhưng đó lại tuyệt đối là khuôn mặt ấn tượng khắc sâu.

Đó là không lâu sau khi Ma giới Thánh Quân tự phong mình vào băng, Phi Thiên Tu La lĩnh binh đến Vân Tiêu quan của Thần giới, ngay sau cuộc chiến giữa Thiên Đế với Thánh Quân lại là một cuộc đại chiến sém lông mày, Tinh Chiêm Triêu Nhan đột nhiên xuất hiện ngay trước trận, toàn thể nhân mã hai bên đều nghe rõ mồn một nàng nói với Phi Thiên: “Ngươi đã nói sẽ không đối địch với Thần giới! Ta làm cho ngươi nhiều chuyện như vậy, mà ngươi ngay cả một hứa hẹn nho nhỏ cũng không làm được!”

Giữa cảnh kinh hãi xôn xao, Phi Thiên ngửa mặt cười to: “Trước kia đúng thật không nhìn ra, ngươi lại là kẻ tin vào kỳ tích, ngươi cho là người kia không còn thì Thiên Đế sẽ yêu ngươi sao?”

Bị những lời này đả thương nặng nhất, kỳ thật chính là Thiên phi Minh Hà đứng ở xa xa đang phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế thân thể lảo đảo sắp ngã không đến mức làm ra hành động điên cuồng.

Giữa lúc hai mắt đẫm lệ, nàng nghe Tinh Chiêm Triêu Nhan chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta yêu Thiên Đế bệ hạ, ta đã ở bên cạnh mà lặng lẽ yêu ngài suốt ngàn năm! Nhưng cuối cùng ngài lại yêu kẻ chỉ gặp có một lần!” Mái tóc thật dài của Triêu Nhan thê lương bay lên, che khuất ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, nàng như rối gỗ giật dây bay về phía Phi Thiên, “Ta hận hắn! Ta hận! Ta muốn hắn từ đây biến mất! Là ta, là ta thao túng mộng cảnh của Ma giới Thánh Quân, tạo thành cục diện hôm nay! Là ta, là ta!” Nàng ngự phong bay lên, không ngừng kêu la, “Nhưng tại sao ta vẫn không đạt được thứ ta muốn?!”

Lúc này, không chỉ chúng nhân trong Thần giới, ngay cả mọi người trong Ma giới cũng nhất tề đổi sắc, Thiên phi ôm ngực ngăn huyết dịch cuồn cuộn, Phi Thiên lạnh lùng đưa tay lên: “Như vậy hiện tại không thể lưu ngươi lại rồi!”

“Không… được!…” Cùng với một tiếng kêu thê thảm, là huyết vụ huyết chú đỏ đến khắc khoải, bao phủ thân ảnh mỹ lệ mà ưu thương như hoa rơi của Triêu Nhan.

Về cái gọi là huyết chú, người bị chú suốt ngày chịu đựng nỗi khổ huyết sôi và đông, mà nếu như người bị chú chết vào tay người khác, như vậy huyết chú trên thân người này lại chuyển sang người đã lấy tính mạng y.

Quả nhiên, Phi Thiên phẫn nộ thu tay, huyết chú, là một trong vài thuật ít ỏi trên đời mà y cũng không kháng được.

Minh Hà ngẩng đầu, ánh vào tầm mắt nàng, là dung nhan tuấn mỹ mà lạnh lùng của Thiên Đế. Thiên Đế bệ hạ như vậy, trong mắt không có một vật lại như là nhìn thấu tất cả thế gian, đó là bệ hạ mà nàng chưa từng gặp. Nàng hơi hốt hoảng quay mặt đi, nhìn về phương hướng vừa rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mà Bắc thiên Huyền Vũ như vậy, cũng là lần đầu tiên và duy nhất một lần nàng nhìn thấy.

Nam nhân nọ khuôn mặt tái nhợt, Thần giới Trí Tuệ Thiên đang kinh ngạc nhìn Triêu Nhan giữa huyết vụ, trong mắt là hoảng sợ, là tuyệt vọng, là đau đớn thiên địa thất sắc, sau đó, lệ như suối, y khóc thảm một tiếng thật dài, bổ về phía Triêu Nhan, không để ý máu bẩn, không để ý tới rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên hoặc là ác ý, môi y, dừng trên trán Triêu Nhan.

Theo tới phía sau y chính là một nam tử tay phải cầm một đóa hồng đỏ đến đẹp đẽ quỷ dị. Huyền Vũ nhìn Triêu Nhan, nam tử kia liền nhìn Huyền Vũ, Minh Hà mang máng nhớ lại hiệp định giữa nàng với Phi Thiên, nàng biết chính là nam tử mê người này đã cản bước Huyền Vũ, người duy nhất có thể biện giải cho Triêu Nhan. Không ai biết tên y, mọi người chỉ biết y là một trong Địa ngục thất quân chủ, Đãi Đọa Công Tước.

Tầm mắt Đãi Đọa Công Tước, lưu động cùng đóa hồng đỏ tươi lóa mắt trong tay, Minh Hà không thể quen thuộc hơn, đó là yêu và hận cực chí.

Chính là vệt đỏ tươi ấy, khiến Minh Hà nhớ kỹ người này, chỉ gặp mặt một lần, liền ấn tượng khắc sâu. Đãi Đọa Công Tước, ngoài mặt giống như không để tâm gì hết, kỳ thật trong xương cốt lại có sự cố chấp tương tự nàng.

Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đãi Đọa Công Tước, Thiên phi giật mình, thu lại tâm thần.

“Cô sẽ đáp ứng, đúng chứ?” Y nói, “Bởi vì ta biết toàn bộ sự tình, tỷ như điều kiện cô nói với Phi Thiên bệ hạ, lại tỷ như Tinh Chiêm Triêu Nhan tại sao đột nhiên tinh thần thất thường. Cô, hẳn không hy vọng ai đó biết những chuyện này đâu nhỉ?” Ngữ khí bình thản, nhưng tuyệt không thiện ý, “Cô là người không từ thủ đoạn, trên điểm này, chúng ta rất giống nhau.”

“… Được rồi.” Minh Hà thở dài, lựa chọn thỏa hiệp, “Nhưng ngươi muốn bí mật đó làm gì?” Chợt chuyển ý nghĩ, nhớ tới sắc đỏ trong mắt y, nàng lại nói tiếp, “Chẳng lẽ ngươi cũng có người muốn bảo hộ?”

“Thiên phi Minh Hà, đôi lúc cô thật sự thông minh khiến ta kinh ngạc! Mặc dù một nữ nhân đã yêu sẽ khó tránh khỏi làm ra những việc ngu ngốc, như những việc cô từng làm.” Đãi Đọa Công Tước cười to, tiếng cười nối gót lại bỗng nhiên tiêu tan, y lạnh lùng nói, “Không biết cô có từng nghe qua một câu của phàm giới, dưới ổ lật, nào có trứng lành.”

Thiên phi bỗng nhiên động dung.

Dưới ổ lật, nào có trứng lành!