Cũng đã có ý tránh đi, Đổng Phàm nhìn khoảng không trống rỗng phía trước mắt, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy chán nản. Nếu đã biết rõ đáp án rồi thì lưu lại cũng không có nghĩa lý gì nữa…thở dài một hơi, hắn lặng yên vô tức rời đi…..
.
“Buông ra! Đổng Phàm đã đi rồi.”
“Anh biết.” Giọng nói vẫn ôn nhu như nước nhẹ nhàng vang vọng ở bên tai, cùng với nó là một cái hôn nhẹ như mây “Vân Hi, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không!”
Những lời này mỗi ngày đều từ miệng Đường Dịch Thần nói ra một lần, tuy rằng nghe mãi cũng thành quen nhưng khi nghe vào trong tai Vân Hi vẫn đau đớn vô cùng “Tôi muốn đi làm việc .”
Né tránh Đường Dịch Thần đang đứng trước mặt, cứng nhắc che đậy tâm tư nhưng cũng không thể che dấu được ngữ điệu đầy chua xót của mình.
Biết hết thảy đều chính là hậu quả do mình gây nên, Đường Dịch Thần trong ánh mắt lộ rõ nồng đậm áy náy “Vân Hi…….”
“Tôi phải đi rồi.”
Không hề quay đầu nhìn Đường Dịch Thần, Vân Hi không mang theo một tia lưu luyến xoay người rời đi.
Nhìn bóng hình kia phút chốc trở nên lẻ loi, cô quạnh, trái tim Đường Dịch Thần đồng thời cũng bị đâm đau nhói. Đoạn tình cảm này rốt cục hắn nên làm thế nào để có thể nối lại như xưa đây, có thể làm cho trong lòng Vân Hi không có đối bản thân hận, không có đối với hắn oán, buông hết thảy tạp vị trong lòng để tiếp nhận tình cảm của hắn…….
.
Mà người đang ‘bỏ chạy’ Vân Hi trong lòng phảng phất đè nặng một khối đá lớn, khiến cho hơi thở của cậu không được ổn định, chật vật thở hổn hển, nhắm chặt mắt, cậu lựa chọn quên đi ánh mắt rực cháy vẫn gắt gao theo sát phía sau lưng. Cậu thực sự rất sợ hãi, nhất là khi có người chân thành bày tỏ tình cảm với mình…. Chứng kiến Đường Dịch Thần dịu dàng với cậu, cái cảm giác lo được lo mất khiến cho trái tim cậu đau đớn như bị thắt lại, rất khó chịu, trong đầu nỗi thống khổ xưa kia bất giác hiện ra trước mắt như đang nhắc nhở cảnh tỉnh cậu… Có lẽ đúng như mọi người thường nói bị rắn cắn ba năm sợ mới tỉnh, vô luận có ngụy trang vẻ bề ngoài kiên cường cỡ nào thì đến cuối cùng cậu vẫn là sợ.
“Vân Hi.”
Tiếng gọi đột nhiên làm cho Lục Vân Hi dừng cước bộ, ánh mắt dõi theo nơi thanh âm phát ra, bình ổn nhìn người đứng cách đó không xa Trình Mộ Vũ, Vân Hi miễn cưỡng lễ phép mỉm cười “…… Trình thiếu.”
Còn chưa kịp thoát khỏi cảm xúc bi thương vừa xong khiến cho giọng nói của cậu có một nét gì đó yếu ớt, phảng phất làm cho người ta tiếc thương, hơn nữa nghe vào trong tai Trình Mộ Vũ càng khiến hắn có ý nghĩ muốn đem cậu ôm vào trong lòng… Nhưng hắn biết nếu lúc này hắn hành động như vậy thì cũng đồng thời làm tan biến tất cả những tín nhiệm mà Vân Hi vừa có đối với hắn “Muốn đi uống chút gì đó không?”
“Cám ơn ý tốt của ngài, tôi còn có công việc chưa xong, tôi phải đi.”
Cậu hiện giờ không muốn gặp ai cả, tâm trạng đột nhiên tồi tệ khiến cậu thầm nghĩ chỉ muốn một mình tĩnh lặng trong thế giới của bản thân mà thôi, để nhớ lại quá khứ, để khẽ liếm miệng vết thương lại vừa bị xé rách kia.
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần, tôi đưa Vân Hi đi là được rồi”
Lời nói nhẹ như gió thoảng qua, một cánh tay bá đạo cũng theo đó vòng quanh bên hông cậu, hơi thở quen thuộc đến nỗi làm cho người ta phải đau lòng, không cần nghĩ cũng biết là ai——.
Vì cái gì chuyện tình giống nhau mà trong một ngày lại xuất hiện đến hai lần, làm cho trái tim cậu càng thêm lo lắng. Vân Hi nghiêng đầu, nhìn người phía sau, trong lòng ưu thương càng sâu.
“Đường chủ tịch đã lâu không gặp, nghe nói ngài gần đây phải trở về bổn gia (gia tộc) xử lý việc hôn nhân của ngài, xin chúc mừng .”
Trong ánh mắt cơ hồ phát bộc ra sát khí mãnh liệt “Trình Mộ Vũ, việc này không liên quan đến anh.”
Nhưng câu nói kia lọt vào tai Vân Hi, nháy mắt cậu chỉ cảm thấy quanh thân như rơi vào hầm băng, thật sự lạnh lẽo “Tái……hôn?!” Giọng nói có chút run run cùng tuyệt vọng, vì cái gì vẫn cứ luôn quấy rầy cuộc sống hạnh phúc mà cậu thật vất vả mới thích nghi được, rồi lại đưa cậu vào nỗi bi thống của nhiều năm trước.
“Vân Hi, không phải như điều em nghĩ đâu.”
Khóe môi hơi hơi gợi lên, lộ ra mạt cười tựa tiếu phi tiếu * lạnh băng, trong mắt hắn tràn đầy hàm ý châm chọc “Chúc mừng ngài, Đường chủ tịch.”
(* Nguyên tác 似笑非笑 – tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười)
“Em nghe anh giải thích.”
Lo lắng đã ‘đốt sạch’ toàn bộ sự dịu dàng cùng điềm tĩnh, tay không tự giác tăng thêm lực làm cho Đường Dịch Thần tựa như kìm sắt gắt gao ‘kẹp chặt’ thắt lưng của Vân Hi, khiến cậu không thể giãy thoát khỏi cái ôm của hắn…..
“Giải thích…..” Vô thức lắc đầu “….đã không cần nữa rồi.”
Lần chịu đau này là do cậu gieo gió gặt bão, là cậu ngu xuẩn, là cậu dốt nát… Chẳng lẽ cậu thật sự đê tiện đến vậy, khát vọng cái thứ đã từng lừa gạt cậu, tình yêu của người nam nhân này.
Gắt gao đem đầu Vân Hi ấn chặt vào ***g ngực mình, hắn biết hiện giờ dù có giải thích gì với Vân Hi cũng vô nghĩa, chỉ có thể chờ cả hai cùng tỉnh táo lại mới có thể làm cho Vân Hi tin hắn….
Ánh mắt ôn nhu dừng lại trên người vẫn luôn có thể kích động đến hắn, nháy mắt trở nên lạnh như băng, tầm mắt vô tình liếc đến bên người Trình Mộ Vũ “ Chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, tạm biệt———–.”
Bỏ lại lời nói đầy uy hiếp mà cũng có thể coi như chính thức đưa thư khai chiến, Đường Dịch Thần liền cương quyết nhưng không mất vẻ ôn nhu kéo Vân Hi rời đi.
Có lẽ lúc này do tâm tình của cả ba người đều rối rắm, nên không ai chú ý thấy người vẫn ẩn trong góc kia……
________
Lenivy: Ta nhầm tên của Trình Mộ Vũ thành Trình Hạo Vũ!! >”< Xin lỗi mọi người, ta đã sửa lại. Thời tiết Hà Nội thất thường quá…Ta rất mệt!! TT_TT