“Vân Hi.”
Tiếng gọi ôn nhu khiến Vân Hi quay đầu, nhưng trên mặt tuyệt nhiên không có một tia ấm áp, lưu lại chỉ có vẻ mặt cung kính xa lạ “Tổng giám đốc Lâm, Chủ tịch Đường.”
Biết Vân Hi gọi một tiếng tổng giám đốc, chủ tịch là muốn cố tình tạo khoảng cách với bọn họ, nhất là Lâm Hạo Nhiên vẫn thường được gọi tên thân mật thì hắn cũng hiểu được giờ Vân Hi đang rất tức giận. Nhưng nhìn Đường Dịch Thần đang đứng bên cạnh, vẫn một mực dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Vân Hi thì hắn chỉ có thể than nhẹ một tiếng, rồi yên lặng lui sang một bên…
Lặng lẽ tránh khỏi chỗ của hai người, Lâm Hạo Nhiên nhẹ nhàng im lặng tới những chỗ khác trong công ty thăm quan…
Không biết đã dứng bao lâu, Đường Dịch Thần mới mở miêng nói “Cùng anh trở về!”
Khóe miệng vẽ phác ra một chút mỉm cười, mà nụ cười ấy lại rất chua xót…tâm tư của hai người như bị bóp nghẹt…
“Trở về?! Làm sao để quay về bây giờ?!” ‘quay về’, nơi duy nhất có thể dùng từ này chỉ có thể chính ngôi nhà 60 mét vuông mà mình đã gắng sức tích góp mà thôi.
“Quay về nhà của chúng ta.”
“Chủ tịch Đường thật sự là người hay quên, ngài là ngài, tôi là tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có thể hợp lại thành ‘chúng ta’ được.” Hai chữ ‘chúng ta’, Vân Hi cố tình nhấn mạnh, ý tứ bên trong cứng rắn không gì có thể lay chuyển.
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Vân Hi, môi kề sát vào tai cậu, mỗi một từ ngữ nói ra đều như một cơn gió thoáng qua, lay động tóc mai cậu, giọng nói mang vẻ bá đạo nhưng vẫn như cũ không mất đi ngữ khí ôn nhu “Em là của tôi.”
Đẩy mạnh vòng tay mà cậu đã từng không muốn rời xa, Vân Hi trên mặt không có một tia rung động “Tôi không phải một món đồ chơi.”
Không muốn quan tâm tới điều gì nữa, Vân Hi xoay người, ngay cả chào tạm biệt cũng không, liền quay đầu bỏ đi.
Mở tay ra, nhìn bàn tay còn lưu lại xúc cảm vừa xong, cảm giác xao xuyến vẫn như trước còn vương vấn trong trái tim, than nhẹ một hơi, hiện giờ hắn nên làm thế nào để vãn hồi lại chuyện này đây……
Cước bộ nhanh chóng, Vân Hi tâm tư phiền muộn, mỗi câu Đường Dịch Thần đều cứ quẩn quanh bên tai cậu, chỉ là những lời nói bình thường nhưng lại như có thần chú khắc ghi vào sâu trong nội tâm…., nỗi sợ hãi vô cớ làm cho cậu cảm thấy cả người lạnh như băng, hai tay vô thức ôm lấy thân thể đang run rẩy, như đang vùi mình vào nơi địa ngục tăm tối…, chậm rãi ôm lấy đầu, đứng cuộn tròn vào trong góc tường….
“Vân Hi.”
Âm thanh lo lắng khiến Vân Hi giật mình ngẩng đầu, thấy rõ người đang tới, Vân Hi trên mặt không thay đổi “Tổng giám đốc Lâm.”
Ánh mắt nháy mắt trở nên ảm đạm, lời nói mang theo thành khẩn “Vân Hi, thực xin lỗi!”
“Quên đi, kỳ thật đây cũng không hẳn là lỗi của anh.” Đây cũng không phải lần đầu giận chó đánh mèo, nên Vân Hi cũng thấy áy náy “Tôi không nên như vậy, thực xin lỗi!”
Lời Vân Hi giải thích cùng với một sô kỉ niệm trong kí ức, làm cho Lâm Hạo Nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng. “ Thật giống như tình cảnh của nhiều năm trước”
“Ân.” Vân hi trong mắt cũng đầy ắp ý cười, nhưng dường như vô tình chạm tới điều cấm kị gì đó, ánh mắt cậu lập tức buồn bã “Không chỉ có thời gian biến đổi mà ngay cả giữa người với người bây giờ cũng đã đổi thay….”
“…… Kỳ thật anh ấy vẫn còn rất yêu cậu.”
Ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, trong mắt có loại bi thương nói không lên lời “Hạo Nhiên, anh đã từng nghe qua một câu này chưa? ”Quen biết nhau thì dễ nhưng đến được với nhau thì phải do duyên số” *. Nụ cười cay đắng, thật đau buồn…nó khiến nơi yếu nhất của trái tim cũng cảm thấy rung động…
( * câu này ta chém đó vì ta thật sự không hiểu câu tiếng trung nó là gì: 相识系于缘, 相知系于诚……T^T ai hảo tâm dịch giúp ta đi!!! )
Cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Vân Hi, cậu đừng tự ép mình…” Khuôn mặt tuy tươi cười như trước kia nhưng lại ẩn chứa điều gì đó khác biệt..Nó giống như một chiếc mặt nạ được tạo ra từ cuộc sống bức bách luôn phải mỉm cười, càng khiến lòng người thêm đau đớn…
“Tôi cùng anh ấy tuy có duyên quen biết nhưng lại vô phận đến với nhau… nếu anh ấy không vì quá nóng vội muốn báo thù thì có lẽ giữa chúng tôi cũng sẽ không đi đến kết cục của ngày hôm nay.”
Năm đó ngày mà anh ấy kết hôn, chính mình vẫn không hay biết gì…cái gì cũng không biết, vẫn chìm dắm trong thứ tình yêu ngọt ngào, nhưng chính vào ngày hôm sau, tất cả những ngọt ngào ấy đều biến thành độc dược, khiến cậu suốt đời khó quên.
“Vân Hi…….”
Đứng dậy, Vân Hi lại khôi phục lại mặt nạ tươi cười cứng nhắc “Hạo Nhiên, tôi phải đi làm việc, nếu không sẽ bị muộn giờ , tái kiến.”
Nhìn Vân Hi vội vã rời đi, Lâm Hạo Nhiên cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, xoay người, thấy vẻ mặt lạnh băng của Đường Dịch Thần, Lâm Hạo Nhiên không có bất cứ phản ứng gì.
“Hạo Nhiên, tôi không hy vọng cùng anh đối đầu.”
Cười chua xót “Sẽ không…” Nếu chính mình thật sự có cơ hội, thì năm đó Vân Hi đã chọn mình chứ không phải chọn anh ta.