Nhật Ký Yêu Thầm Của Sếp

Chương 5




Tôi hôn anh, đầu lưỡi đo nhiệt độ trong miệng anh.

Ừm, quả nhiên nóng thật.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nằm lặng lặng trên giường, không còn gì để lưu luyến này nữa, gắng sức ôm lấy đầu mình.

Tôi thật đáng chế.t! Tại sao tôi lại nảy sinh mơ mộng xấu xa với đấng cha mẹ, cơm áo đáng kính, dễ gần của mình.

Nhưng mà, trước đây tôi chỉ biết cổ vũ “Uống nhiều nước ấm” cố gắng hơn, hình như cuối cùng cũng hiểu tai sao anh ấy lại xoắn xuýt, căng thẳng như vậy.

Yêu thầm không dễ gì.

Trong lòng tôi buồn rầu gửi cho anh ấy một tin nhắn riêng.

Uống nhiều nước nóng nhắn lại rất nhanh, “(×_×) Yêu thầm không dễ dàng gì, Đản Đản à, bạn biết không, hôm qua tôi đứng rất gần cô ấy, tôi cảm thấy mình muốn ch.ết tới nơi rồi.”

Tôi thở dài nói: “Anh bạn à, tôi cũng hoàn toàn đồng cảm, hôm qua, tôi cách anh ấy rất gần, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh muốn ch.ết.”

Hai chúng tôi là kẻ hoạn nạn cùng chung đề tài, trò chuyện thân thiết trong chốc lát, bỗng nhiên tôi có một cách, “Ông à, hai đứa mình giúp nhau đi, ông nghĩ mà xem, ông là con trai chắc chắn hiểu rõ con trai hơn, còn tôi là con gái chắc chắn có thể giúp ông theo đuổi bạn gái.”

Uống nhiều nước ấm tán thưởng nói: “Đúng thế! Đản Đản bà biết nhiều câu thả thính sến sẩm như thế, chắc chắn là cao thủ tình trường!”

Tôi khiêm tốn nói: “Hay quá. Hợp tác cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”

Hôm đó đi làm tôi tràn đầy khí thế.

Mới vừa vào công ty, đã rất hào hứng vẫy tay chào Bạch Nặc. Tôi không muốn quấy rầy quá nhiều đến cuộc sống thực tại của Uống nhiều nước ấm. Thế là lúc mua cà phê cho Tiết Nghễ Văn, khéo léo mua thêm cho cậu ấy một cốc.

“Cùng nhau cố gắng nhé!” Tôi khẽ nói.

Bạch Nặc ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngẩn ngơ, sau đó nó lại đỏ mặt, cậu ấy ôm ly cà phê cười ngại ngùng, “Ừm, cùng nhau cố gắng.”

Tôi cũng cười.

“Dư Văn Văn.”

Tôi quay đầu lại,Tiết Nghễ Văn đứng ở cửa phòng làm việc, anh ấy nhìn tôi không hề chớp mắt, lại nhìn Bạch Nặc, nắm chốt cửa, siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.

Anh ấy hẳn đang khát lắm, không chờ nổi nữa.

Tôi vội vàng chạy tới, “Sếp à, uống cà phê đi ạ.”

Gương mặt Tiết Nghễ Văn lạnh lùng nhìn tôi.

Không biết tại sao, mặc dù không có cảm xúc gì, nhưng ma xui quỷ khiến tôi nhìn thấy có chút tủi thân trên gương mặt anh.

Anh ấy im lặng ôm ly cà phê, “Uống không ngon.”

Anh xoay người định về phòng làm việc của mình.

Tôi nhếch miệng, hơi luống cuống lại nhớ đến cách mà “uống nhiều nước ấm” dạy tôi, vô tình hay cố ý tạo ra cơ hội tiếp xúc tay chân.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy can đảm vỗ bả vai Tiết Nghễ Văn.

Kết quả, chân anh dài quá, thời gian một hai bước cũng không theo kịp.

Tôi lấy sức, sải bước vọt qua…

Sau đó thành công giẫm rơi giày của Tiết Nghễ Văn.

Tống Nghễ Văn bưng cà phê, hai mắt trừng to, ý thức phản ứng còn sót lại khiến anh nhảy một chân lên, sau đó tiếng “ầm” vang lên không hề bất ngờ lảo đảo ngã quỵ trên đất.

Tôi nhìn về bóng lưng anh ấy, nhìn ly cà phê lộc cộc và đôi giày lạch cạch lăn ra xa.

Tôi nhìn về cửa phòng làm việc lần nữa.

Hay lắm, không đóng, đều nhìn thấy hết được.

8.

Áo sơ mi của Tiết Nghễ Văn ướt.

Anh không trách tôi, chỉ lẳng lặng làm bộ mặt lạnh lùng, đi về phòng thay đồ.

Phòng làm việc của Tiết Nghễ Văn có một cánh cửa bí mật, thông với phòng nghỉ và phòng thay đồ.

Trong lúc sếp thay quần áo, tôi vô cùng đau đớn nhắn tin cho đồng minh: “Nước ấm à, tôi thật đáng ch.ết.”

Uống nhiều nước ấm hỏi sao thế.

Tôi do dự, rất sợ mất mặt, không nói kĩ càng, chỉ nói mình làm sai ít chuyện, khiến người mình thích bị thương.

Đằng ấy suy nghĩ một lúc nói: “Dỗ anh ta đi, đàn ông rất thích khoản này.”

Vì vậy tôi ấp a ấp úng hồi lâu nhìn về phía Tiết Nghễ Văn vừa thay bộ âu phục mới, “Sếp à, bộ vest này trông rất đẹp.”

Tiết Nghễ Văn “ừ” một tiếng đầy nhạt nhẽo, chân đột nhiên giống như giẫm phải máy may, run mấy cái rất nhanh, anh ấy nhanh tay lẹ mắt, lập tức đặt tay xuống cặp đùi đang không an phận, sau đó nhìn tôi nói: “Cảm ơn, hôm nay em mặc đồ cũng xinh lắm.”

Tôi ngơ ngác nhìn sếp.

Cùng nhau đi ra khỏi cửa, đi được vài bước đột nhiên nhớ đến mình còn chưa đáp lời, quay người lại, thành thật trả lời: “Cảm ơn sếp ạ, thật ra áo sơ mi này em mua giá 30 tệ ở Pinduoduo.”

Sếp đỡ đầu, hai ngón tay uể oải sờ quai hàm, ánh nắng từ ngoài cửa sổ sát đất rọi vào gò má hơi ửng đỏ của anh, khóe miệng nhếch lên, hốc mắt hơi đỏ, giọng nói trầm thấp nhưng rất nghiêm túc.

“Thế cũng xinh.”

Tôi gh.ét cay gh.ét đắng nhắm mắt lại, nhét tai nghe bluetooth vào niệm Nam mô A di đà phật.

Tôi cũng thích cái này! A! Tôi thật sự đáng ch.ết!

Sự hợp tác giúp đỡ lẫn nhau của tôi và “uống nhiều nước ấm” bước đầu đã có thành công.

Uống nhiều nước ấm giống như một người đang chìm sâu vào tình yêu, tối nào cũng bám lấy tôi, cùng tôi xem xét những tiến bộ và thiếu sót của ngày hôm nay.

Anh ấy mang theo sự khoe khoang tiết lộ với tôi, “Hôm nay tôi đi ăn ở nhà ăn nhân viên, ngồi phía sau cô ấy, chỉ cách có ba bàn thôi.”

Tôi càng khoe mẽ hơn nói với anh: “Hôm nay lúc tôi đưa tài liệu còn chạm vào tay anh ấy.”

Uống nhiều nước nóng vô cùng hâm mộ: “( ˃̣̣̥o˂̣̣̥)”

Anh ấy hỏi tôi con gái thích quà gì nhất.

Tôi suy nghĩ kĩ càng hồi lâu sau đó nghiêm túc nói với anh: “Tôi thấy thẻ mua hàng siêu thị là tốt nhất, bởi vì đưa tiền thì quá trực tiếp, tặng quà khác chưa chắc đã thích nhưng thẻ mua hàng siêu thị, ai mà không thích đi siêu thị mua đồ chứ?”

Uống nước ấm suy tư chốc lát, “Thẻ mua hàng? Là cái gì?”

Mấy chục phút sau, qua một hồi tìm tòi, anh ấy lại hỏi tôi: “Tại sao hạn mức cao nhất của thẻ mua hàng chỉ có một nghìn tệ?”

Tôi thẫn thờ nhìn câu hỏi của anh.

Oa! Chẳng lẽ anh ấy còn là thổ hào ư, đỉnh chóp quá, nhà giàu thích viết truyện fanfic!

Nước ấm khiêm tốn nói, “Bình thường thôi, tôi vừa mua một xấp thẻ, Đản Đản bà đã giúp tôi việc lớn, bà cho tôi xin địa chỉ, tôi cũng gửi qua cho bà.”

Tôi oa oa khen ngợi: “Ông đỉnh quá!”

“Nói mới nhớ, con trai thích quà gì nhất?”

Nước ấm suy nghĩ, “Đồ handmande.”

“Giống như đồ gì?”

Nước ấm đau khổ nói: “Không nghĩ ra. Vì tôi chưa được nhận bao giờ. Tôi chỉ cảm thấy nhận được gì cũng vui thôi. Nếu như tôi có thể nhận được đồ cô ấy tặng cho dù là mô hình bánh bằng đất sét, tôi sẽ không hề do dự bày ở trên tủ sách.”

Hôm đó sau khi tan làm, tôi xoắn xuýt suy tính hồi lâu, thật ra tôi có nghĩ đến làm con búp bê bằng đất sét tặng sếp nhưng bây giờ tôi đã là người đi làm, đồ này chắc hẳn trông rất ngây thơ nhỉ.

Hơn nữa, tôi có một khuyết điểm, làm gì cũng trông giống bánh.

Tôi quyết định nướng một ít bánh quy.

Ngày hôm sau, Tiết Nghễ Văn đến rất sớm, trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh thậm chí còn hiện lên một chút mong đợi khó thấy.

Anh ta sờ túi quần, nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi sờ túi quần.

Tôi cúi đầu lén nhìn những chiếc bánh quy giấu trong chiếc túi vải nhỏ của mình, tôi phí rất nhiều công sức mới khiến cho giấy bóng kính dùng để gói trông bớt giống quả cầu giấy bị đánh sau đó bị vò mạnh mẽ.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó run run đặt bánh quy vào trong khay cùng một chỗ với cà phê mà tôi đem cho Tiết Nghễ Văn, sau đó đi về phía phòng làm việc.

“Nghễ Văn.”

Đột nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên, một cô gái mặc váy đỏ bước nhanh qua tôi, không hề do dự, quen cửa quen nẻo đi vào phòng làm việc của Tiết Nghễ Văn.

Tôi sững người, nói theo bản năng: Thưa cô, thật xin lỗi, cô có thể đăng ký với tôi trước…”

Cô gái kia nhìn tôi kì quái.

Tôi nhìn Tiết Nghễ Văn, gương mặt trước giờ không có chút cảm xúc nào lại mang theo vẻ bất đắc dĩ cười nói, “Không sao, để cô ấy vào đi.”

Tôi nhìn đôi trai tài gái sắc đẹp như ngọc, bọn họ rất đẹp giống như châu báu đã được dày công đánh bóng, trời sinh phù hợp sống trong giàu sang phú quý.

Tôi giữ chặt khay, nhắm mắt, im lặng lùi ra.

Thật ra thì bất kể về xuất thân, bối cảnh hay là vẻ ngoài, sếp và cô gái này trông rất xứng đôi.

Tôi yên lặng mở máy tính, xử lý công việc, đầu óc ngây ngốc, suy nghĩ vẩn vơ.

Thảo nào lần trước sếp mua quà, hóa ra là tặng cho cô ấy.

Thảo nào sếp thắp nên trong phòng làm việc, hoa ra là luyện tập cách cùng cô ăn tối dưới ánh nến.

Thảo nào sếp thừa một tấm vé biểu diễn, hoa ra là cô ấy tạm thời có việc, lỡ hẹn.

Thảo nào…

Tôi nhớ lại các chi tiết đã xảy ra, càng nghĩ càng cảm thấy chính xác.

Lần đầu yêu thầm một người không ngờ lại kết thúc nhanh thế.