Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 95: Vào đông tụ hội ăn cơm dã ngoại




Năm mới qua đi một tháng thời gian, thời tiết cũng không có một tia dấu hiệu ấm lên. Đinh Tiếu nghe ba nói ở nơi này, qua tháng ba mới có thể ấm lên, sau đó tới tháng tư cây cỏ toàn bộ sống lại, cho nên bắt đầu từ tháng tư, liền bắt đầu thời điểm săn thú. Mà ở thời điểm ba tháng đầu, nhiệt độ không khí không thay đổi là mấy.

Từ khi Thôn Bộ có một chiếc xe đẩy tay gỗ chắc lớn cùng sau chiếc xe đẩy tay gỗ thường loại nhỏ sau, 18 giống đực thành niên trong đó có 10 người dùng xe, vì trọng lượng xe gỗ chắc nên cơ bản là hai ba người một tổ đi chặt cây, như vậy một lần mang được nhiều, hai ba người kéo xe sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, hơn nữa cũng dễ giữ thăng bằng. Lại nói thứ này là đồ vật mới, cần thời gian để thích ứng và cải tiến.

Thị trường quy hoạch cùng thiết kế ở Thôn Bộ tiếp tục tiến hành, thương nghị tính khả thi của vấn đề lúc trước Tết, lúc này giải quyết nốt những vấn đề tiếp theo.

Tháng hai, Bằng Giáp mang theo hai người dân đi thành Hổ Thần một chuyến, trừ bỏ đi báo cáo về ý tưởng lập chợ của thôn bọn họ, hơn nữa yêu cầu tộc trưởng cho phép bọn họ cùng giao dịch với mấy thôn phụ cận, cũng mang theo một cái đèn lồng mà Khôn chế tác, còn có một tấm bản vẽ thành phẩm xe đẩy tay hiến tế dựa theo thành phẩm vẽ nên. Tuy bản vẽ kia trong mắt Đinh Tiếu rất không cân xứng, nhưng cậu tin tưởng bức tranh này trong mắt người khác đã được coi là thần tích.

Tuy mỗi một thôn trong bộ tộc đều là thôn trưởng toàn quyền lãnh đạo, nhưng tộc trưởng nhất định là một người lãnh đạo tối cao của bộ tộc. Nếu giữa các thôn với nhau có việc cùng làm, nhất định phải được tộc trưởng phê chuẩn. Sở dĩ Bằng Giáp muốn mang đèn lồng cùng bản vẽ xe đẩy tay đi, cũng là để thẳng thắn tỏ vẻ muốn hướng tộc trưởng thông báo bọn họ chế tạo ra đồ vật mới. Đặc biệt thôn Thiên Hà bọn họ là thôn lớn thứ hai của tộc Dực Hổ, bọn họ nếu có động tác "cấu kết" gì đó với các thôn khác, tuyệt đối phải cẩn thận. Cho nên nói làm quan vì dân cũng không phải việc dễ dàng!

Tuy chợ, đèn lồng, xe đẩy tay những thứ này đều xuất ra từ ý nghĩ của mình, nhưng trên thực tế thao tác cùng mở rộng lại không liên quan gì tới mình. Đinh Tiếu cũng không quan tâm vấn đề "chính trị", cái cậu quan tâm chỉ là làm thế nào cho cuộc sống tốt đẹp hơn thôi, đương nhiên quan tâm nhất vẫn là ăn ngon uống tốt, muốn bảo trì tâm tình vui sướng tuyệt đối không thể để Khôn cho rằng mình lại nghĩ tới chuyện trước kia mà khổ sở.

Có đôi khi, nói bí mật lớn nhất cho người quan tâm tới mình xong, kết quả ngoại trừ bị che chở ra, tất nhiên cũng sẽ có chút buồn bực. Giống như bây giờ. GIống như bây giờ, thời điểm Đinh Tiếu vui vui vẻ vẻ thì Khôn tinh thần phấn chấn, nếu cậu than ngắn thở dài một chút, không biết có phải vì làm việc khiến tay chân mỏi nhừ hay gì, Khôn liền lập tức cảm thấy có phải bạn lữ nhà mình lại nghĩ tới chuyện không vui trước kia hay không, cho nên mới như vậy. Đinh Tiếu cảm thấy, đây cũng coi như đây là gánh nặng ngọt ngào đi.

Kỳ thực cậu đã trị liệu tâm lý, lại thẳng thắng nói cho Khôn mọi việc, những hồi ức không thoải mái thậm chí là thống khổ cũng dần dần biến thành hồi ức chân chính. Nghĩ tới đúng là sẽ đau, nhưng loại đau này lại không phải là tư duy chủ đạo trong lòng mình. Chỉ là Khôn...cũng quá để ý rồi. Để ý tới khiến bản thân cậu mỗi một lần ngoại trừ phun tào cũng nhịn không được muốn đi hôn đại gia hỏa này một ngụm. Không hổ là bạn lữ tri kỳ nhất mà!

Một ngày ba bữa cơm no, không phải cùng ba và cha nói chuyện phiếm thì chính là cùng Khôn nị hô, nếu không thì là cùng mấy người bạn tốt đi dạo trong thôn. Ngày qua ngày nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng tạo hình có chút khó coi, vẫn như cũ bị bọc thành tròn vo như quả cầu. Nhưng cảm thấy khó coi cũng chỉ có cậu mà thôi, Quỳnh ba và Hạ cha đều cảm thấy ấu tể nhà mình như vậy đặc biệt tốt, mà Khôn lại vừa lòng đến rối tinh rối mù.

Trong một tháng rưỡi này, bốn người Đinh Tiếu cùng ba người khác kết hạ hữu nghị quỷ dị.

Ba người đó chính là "tình địch" lúc trước của Đinh Tiếu. Chính là mấy bán thú nhân "vây công" Khôn hôm 30 Tết vừa rồi. Đầu tiên là Độ và Đông Y tới tìm Đinh Tiếu xin lỗi. Vốn dĩ Đinh Tiếu cũng không có ấn tượng gì với bọn họ, càng đừng nói đến chán ghét, cho nên tự nhiên rất thống khoái mà nói một câu: "Không sao, ta không trách các ngươi." Cũng vì những lời này, hai người kia liền kiên định khái niệm Đinh Tiếu là bằng hữu, về sau có gì cũng sáp lại gần Tiếu Tiếu còn có Kinh và Lục Hi. Ngay từ đầu Kinh lão đại còn không muốn, sau đó tiếp xúc nhiều lần ba anh em bọn họ cũng phát hiện hai người kia bản tính đều khá tốt, hơn nữa hiện tại cũng thật lòng chúc phúc cho Khôn và Tiếu Tiếu, thậm chí giống như Kinh, từ sùng bái thích Khôn hiện tại biến thành chỉ có Đinh Tiếu mới xứng với Khôn, thành người ủng hộ cho đôi bạn lữ Khôn và Đinh Tiếu này.

Tuy đã sớm biết tính cách các thú nhân ở xã hội nguyên thủy này rất thẳng thắn, tâm tư cũng rất tốt. Nhưng đột biến lớn như vậy vẫn khiến Đinh Tiếu có chút không quá thích ứng. Nhưng Lục Hi giải thích cho cậu thật sự thấu triệt: "Ngươi này biết ngay là không hiểu mà, thứ nhất, bọn họ trước nay đều biết bản thân không có hy vọng, cho nên sự tình lần trước là do bị Thư Đồng xui khiến, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với ngươi. Sau đó bọn họ giống như ba người bọn ta, cho rằng những lời ngươi nói với Thư Đồng ngày đó thực sự là quá thống khoái, vì thế thật lòng cảm thấy ngươi rất lợi hại. Cuối cùng là, cùng với việc để mấy giống cái cao cao tại thượng trong thôn có được Khôn còn không bằng để ngươi, bán thú nhân đối với mọi người đều rất tốt có được Khôn, đây là vấn đề tôn nghiêm của nhóm bán thú nhân. Cho nên ra rất hiểu suy nghĩ của bọn họ."

Đinh Tiếu nghe xong đầu đầy hắc tuyến, cậu đột nhiên cảm thấy người ở đây suy nghĩ cũng không đơn thuần như mình vốn nghĩ nhỉ? Một sự kiện cư nhiên còn có nhiều tâm tư ở bên trong như vậy, tuy rằng nghe có vẻ không phức tạp, nhưng cẩn thận ngẫm lại...cũng không coi là đơn giản!

So với hai bán thú nhân Độ và Đông Y vốn không có chính diện xung đột đột nhiên thành bằng hữu cũng không có gì lớn, khiến cho Đinh Tiếu kinh tủng chính là có một ngày Màu cũng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đối với Màu, ấn tượng của Đinh Tiếu quả thực là không xong. Cho dù cậu suy đoán lúc đầu một chân kia là bị Thư Đồng sai sử, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán. Hơn nữa tính cách Màu quả thực có chút ẻo lả, trong hình dung của người khác, cũng là một cái khiến người nghẹn khuất. Thậm chí, chân chính giống cái như Liên Chi còn đàn ông hơn một chút. Cho nên y đột nhiên xuất hiện xin lỗi cùng với tỏ ý làm bằng hữu, phản ứng đầu tiên của cậu chính là kinh tủng.

Đinh Tiếu cảm thấy bản thân là một người mang thù, nhưng lại không phải người mang thù. Bản thân vẫn luôn nhắm vào đôi mẹ con Ương và Thư Đồng, bởi vì các nàng rõ ràng khiêu khích mình và ba mình. Tuy một chân kia của Màu thật sự nguy hiểm, mình cũng ghi nhớ một chút về y trong lòng. Nhưng từ sau đủ loại dấu hiệu cùng tin tức bát quái với bạn tốt, cậu đã đem loại chán ghét này thành không thích. Hiện tại nhìn Màu nước mắt lưng tròng, bảo cậu nói "không" thật đúng là có chút khó khăn. Cho nên cuối cùng căn cứ vào thái độ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Đinh Tiếu vẫn tiếp nhận lời xin lỗi, đối với chuyện về sau làm bạn bè cũng gật đầu.

Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng Màu có cùng tính cách với Thư Đồng, sẽ không theo Độ và Đông Y thường xuyên tới tìm mình. Nhưng cậu nghĩ sai rồi, Màu lúc này thật sự không muốn có liên quan gì tới Thư Đồng, cho nên kiên định mà đứng về phía Đinh Tiếu. Vì thế "trận doanh" bên này của Đinh Tiếu lại thêm một nhân viên cố định nữa. Tuy điều này khiến cho tân bằng bạn cũ có chút không thoải mái, nhưng qua năm sáu ngày, mọi người liền đối với người có đôi lúc hay ngượng ngùng nhưng một chút cũng không ồn ào gây sự có suy nghĩ mới. Kỳ thực...ẻo lả cũng không phải tội lớn, có một cái biểu muội bưu hãn hay uy hiếp y như vậy, y cũng đủ khổ bức.

Đối với con trai "tình địch" hiện tại biến thành bằng hữu của con mình, Quỳnh đối với phương thức xử sự của Tiếu Tiếu thập phần tán đồng, đương nhiên cũng thực hâm mộ. Nếu mình lúc trước không phải một mặt nhường nhịn, một mặt không muốn gây chuyện, có lẽ cũng sẽ có nhiều bằng hữu thậm chí là "tình địch" ủng hộ mình như vậy. Quả nhiên nhẫn nhịn cũng không thể đối lấy lý giải chân chính, có những việc không biểu lộ ra ngoài, người khác sao có thể biết suy nghĩ và thái độ của mình được chứ.

Nhưng đối với việc Tiếu Tiếu đột nhiên có ba người bạn mới, thái độ của Khôn ca là buồn bực. Ngươi càng nhiều thì thời gian Tiếu Tiếu phân tâm càng nhiều đi? Tuy cũng thật hy vọng bạn lữ nhà mình có thể có bạn bè cùng nhau nói nói cười cười, nhưng hắn cảm thấy ba người kia, đặc biệt là Màu đã từng làm ra việc quá phận như vậy với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu còn coi y là bằng hữu, điều này thật sự không tốt lắm.

Nghe Khôn nói xong, Đinh Tiếu suy xét một chút, vẫn là đem suy nghĩ của mình nói cho đối phương: "Tuy Màu không tự mình nói, nhưng em cảm thấy một chân kia lúc trước không phải chủ ý của y. Mấy ngày nay ở cùng y, em không cảm thấy tâm địa người này không tốt. Hơn nữa tính cách của y đích xác thực mềm yếu, vẫn luôn tránh sau Thư Đồng, sợ Thư Đồng hoàn toàn không để ý tới y, cho nên tuy lá gan không lớn, nhưng ngay cả việc mình không muốn làm cũng sợ hãi mà làm. Tuy em không quen nhìn bộ dáng y vâng vâng dạ dạ, nhưng tính cách có đôi khi là trời sinh, cũng không còn cách nào. Nếu nói người em thích là Nhất Toàn, em còn tin y làm như vậy với em, nhưng lúc ấy em nhớ rõ em nói da của thú ăn mòn thực tốt gì đó, cho dù là không dễ nghe, cũng không nên là y."

Khôn nhướng mày: "Ý của em là, là chủ ý của Thư Đồng?"

Đinh Tiếu nhún vai: "Điều này em cũng không biết, em cũng không tính đi hỏi Màu, chờ tới thời điểm y cho rằng y cần nói với em, em tự nhiên sẽ biết."

Khôn nhíu mày: "Nhưng ta vẫn không yên tâm, vạn nhất lúc này y muốn làm bằng hữu với ngươi cũng là chủ ý của Thư Đồng thì sao?"

Đinh Tiếu cười, liền trong lòng bọn họ có thể nghĩ ra chiêu trò kinh khủng cỡ nào? Nếu có thể, cậu thật ra thực bội phục. "Anh cho rằng em ngốc sao? Chuyện quan trọng em cũng sẽ không nói với bọn họ, việc bình thường em cũng không có nhược điểm gì để cho bọn họ nắm. Em có gì phải sợ. Cho dù là đánh nhau, em cũng không cảm thấy sẽ thua nha!" Giống cái bưu hãn như Thư Đồng thì không nhất định, nhưng nếu là Màu...cậu cảm thấy mình còn có bảy phần thắng. Aiz! Tuy mình có cao lên, nhưng vẫn không cao bằng những người ở đây, thật đáng ghét! Sao còn không mau cao hơn nữa đi! (Khôn ca cũng đang chờ đợi như vậy!)

Khôn sờ sờ đầu Tiếu Tiếu: "Ta biết Tiếu Tiếu sẽ không bị ai bắt nạt, nhưng giống cái kia thực phiền toái, càng ngày càng không muốn thấy nàng ta, tốt nhất nên gả nàng ta tới thôn khác đi!"

Đinh Tiếu lập tức bật cười: "Anh nói gả nàng ra ngoài liền gả được sao? Tộc Dực Hổ chúng ta không phải là tự do yêu đương sao?"

Khôn quay đầu: "Tự do yêu đương? Từ này rất hay, hai người chúng ta là tự do yêu đương!"

Đinh Tiếu bĩu môi: "Được rồi, đừng động một tí là học lời ở quê em, chúng ta đi đến khu an toàn ăn cơm dã ngoại trò chuyện được không? Em rất là chờ mong!"

Khôn nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là được! Ta cũng không nghĩ tới chúng ta mời khách, đám người kia sẽ không đi. Ta lát nữa liền đi nói cho bọn họ, ngày mai cùng đi bờ sông ăn tự nướng! Nhưng vì sợ người khác phát hiện lưới đánh cá của chúng ta, chúng ta có thể đi sớm một chút, vớt mấy con lên trước. Ta tính thử làm một lần bánh rán đá phiến~!"

Cho dù mùa đông này người dân thôn Thiên Hà tộc Dực Hổ đã cảm thấy đồ ăn tương đối sung túc thập phần vừa lòng, nhưng đối với Đinh Tiếu đời trước bốn mùa xuân hạ thu đông đều có thể tiến vào siêu thị mua những thứ mình thích ăn mà nói, chỉ ăn no bụng thôi không đủ. Đời trước không bạn bè, trước khi xuyên qua mới quen biết một người anh họ. Đời này bên người có nhiều bạn bè như vậy, cậu cũng muốn thử xem tụ hội gì đó là có cảm giác gì.

Nghĩ tới bánh rán đá phiến là vì ngày hôm qua em gái Liên Chi thử làm bánh nhân thịt bò, để cho mọi người nếm thử hương vị. Kết quả độ dày vỏ không đều, làm cho một ít nhân lộ ra, cuối cùng mười cái bánh có nhân có bảy cái đều là loại tình hình này. Lúc ấy Đinh Tiếu liền nghĩ, này còn không bằng trộn bột lẫn với thịt, sau đó trực tiếp cho vào nồi áp chảo. Ít nhất sẽ không bị lộ nhân. Nghĩ đến cái này, cậu liền nhớ tới xem video trên mạng bánh rán thập cẩm. Vì thế tự nhiên liền muốn dùng đá phiến tới thí nghiệm một chút. Vừa lúc Kinh và Đông Y nói muốn mọi người cùng nhau ăn thịt nướng, cậu liền đề nghị tới bờ sông khu an toàn. Hiện tại bọn họ một đống người như này, ở nhà ai cũng sẽ ầm ĩ, còn không bằng ra ngoài thôn, không ai quấy rầy, cũng không bị người đáng ghét vây xem. Cho nên lúc này cậu mới trưng cầu" ý kiến" Khôn, dù sao Khôn là sức lao động chủ yếu, cũng chính là người bao tiêu kiêm ngân hàng đồ ăn cho mình.

Tuy nói là hình thức ăn cơm dã ngoại tự túc, nhưng mình cũng phải mang theo đồ vật của mình, đến lúc đó cùng nhau ăn cùng nhau làm. Nhưng Đinh Tiếu cho rằng mình nếu làm ra bánh rán thập cẩm xong, khả năng không bị phân ra ngoài quá thấp. Cho dù ba gia hỏa mới nhập kia còn e ngại kiêng dè trước mặt Khôn, nhưng mấy người còn lại chính là chưa bao giờ thèm để ý. Một khi có thức ăn mới mẻ, tính uy hiếp của ánh mắt Khôn đối với bọn họ đã hạ xuống rất nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khôn liền trước đi đánh cá, chờ Tiếu Tiếu tỉnh dậy, phát hiện bồn gỗ lớn nhà mình đã có năm con cá lớn tồn tại.

Hai người ăn xong cơm sáng đem đồ vật thu thập tốt, Khôn còn không quên mang thêm hai đầu gỗ tảng, sau đó cùng Quỳnh ba và Hạ cha nói vài câu rồi rời khỏi nhà.

Địa điểm là một khối đất bằng ở bờ sông, nguyên bản còn có tuyết đọng từ năm ngày trước, nhưng khi Đinh Tiếu tới mới phát hiện Khôn đã dọn dẹp sạch sẽ. Hơn nữa đã dựng xong một cái bếp vừa lúc có thể đặt đá phiến nhà mình lên.

"Khôn, anh đều làm hết thì hai người Phong và Mộc Ngõa làm gì?"

Khôn đặt đồ đạc xuống, sau đó hơi hơi mỉm cười: "Bọn họ phụ trách đi săn thú, hôm nay em và Kinh bọn họ cần thiết yêu cầu ăn thịt tươi mới."

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Vạn nhất bọn họ không bắt được thì sao?"

Khôn cười càng tươi hơn: "Sẽ không, việc mất mặt như vậy giống đực sẽ không cho phép phát sinh."

Đệch! Đại lão hổ nhà mình không chỉ có màu lông đen đi!? Có huynh đệ tốt như vậy, tương lai của Phong và Mộc Ngõa thật không có vấn đề gì chứ? Có thể có một ngày bị bán đi còn giúp Khôn đếm...bối đi?

Sau khi Đinh Tiếu đem đồ vật mình mang theo bày biện xong liền có người tới.

Nhóm đầu tiên tới là Lục Hi và Phong. Nhìn sọt tre nặng trĩu sau lưng Phong, xem ra là mang theo không ít đồ đâu. Tiếp theo là nhóm thứ hai, là Kinh và Mộc Ngõa còn có Độ và Đông Y cũng theo chân bọn họ một đường tới. Bốn người có ba người cõng đồ vật, thực hiển nhiên người không mang theo đồ vật là ấu tể Kinh.

Đinh Tiếu không nhìn thấy Liên Chi, rất là nghi hoặc: "Mộc Ngõa, em gái anh đâu?" Sao nghe vào có cảm giác quai quái ( ← _ ←)

Mộc Ngõa nhún vai: "Ta bảo nó đi theo ta, nó bảo để ta đi trước, ta liền đi trước."

Lục Hi liếc mắt nhìn hắn: "Vậy anh cho nàng một mình ra ngoài thôn? Nàng chính là giống cái vị thành niên! Anh là anh kiểu gì vậy!"

Mộc Ngõa buồn bực: "Cái gì chứ! Nó sao lại có một mình, rõ ràng gần đây đi lại với Thạch Trung, không đi cùng ta chắc chắn là hai người bọn họ cùng nhau tới. Tuy ta là đại ca, nhưng cũng không thể trở ngại người ta nói...nói...Tiếu Tiếu, nói cái gì ấy nhỉ?"

Đinh Tiếu biểu tình khinh bỉ đầy mặt: "Yêu đương! Đầu óc anh thật là có vấn đề!

Kinh đứng lên xoa xoa đầu tóc Mộc Ngõa, loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này thật không tồi, về sau nhất định phải để Mộc Ngõa ngồi nói chuyện với mình nhiều hơn mới được.

"Không sao, đầu óc hắn không tốt thì sẽ không có ý đồ xấu, ta yên tâm!"

Quần chúng cười vang, nhưng rất nhanh tiếng cười đã bị người tới đánh gãy. Nhóm tới thứ ba là Màu, mà người xuất hiện bên cạnh y khiến mấy bán thú nhân đều rất kinh ngạc. Màu cư nhiên có thể để Nhất Toàn cùng y tới ăn cơm dã ngoại? Này...này thực sự quá là ngoài sức tưởng tượng của mọi người!

Tuy rằng ngoài tưởng tượng, nhưng so với Màu, nhân duyên của Nhất Toàn tốt hơn nhiều, đặc biệt là cùng Mộc Ngõa vẫn là bạn tốt, cho nên tình hình cũng không xấu hổ. Này cũng khiến Màu thở phào một hơi. Tuy ánh mắt nhìn Nhất Toàn vẫn cứ cẩn thận, nhưng Đinh Tiếu có thể nhìn ra, hôm nay tâm tình của Màu đặc biệt tốt. Mà Nhất Toàn có thể tới cùng y, hẳn là cũng không chỉ đơn giản là bởi vì cùng bằng hữu quen biết tới ăn một bữa cơm đi? Vì thế tụ lại gần Màu nhỏ giọng trêu chọc một câu, tuy không được Màu trực tiếp trả lời, nhưng nhìn bộ dáng đỏ mặt của y liền biết Nhất Toàn cùng Màu tới liên hoan, y đều vui vẻ hết sức.

Nghi vấn cũng không thể làm giảm độ chú ý tới đồ ăn ngon của các thú nhân, vì thế cuối cùng khi Liên Chi và Thạch Trung tới, Kinh dưới sự xúi giục của Đinh Tiếu, nói ra nguyện vọng bọn họ muốn ăn con mồi tươi mới. Mà mấy bán thú nhân còn lại cùng em gái Liên Chi cũng nhất trí tán thành cả hai tay. Sau đó thời điểm nhóm giống đực ý chí chiến đấu trào dâng, Đinh Tiếu nói bọn họ ở chỗ này không an toàn, hơn nữa Khôn còn phải hỗ trợ chuẩn bị củi gỗ nhóm lửa, cho nên việc săn thú đừng để Khôn đi.

Tuy bốn giống đực còn lại đều cảm thấy lời Đinh Tiếu nói không có vấn đề gì, nhưng sao cứ cảm giác có chỗ nào đó sai sai? Vì thế nhìn thoáng qua Khôn lão đại, thấy đối phương vẫn không có biểu tình gì như cũ, có điều suy nghĩ cũng bị nghẹn trở về. Thôi, có Khôn ở đây, đám bán thú nhân cùng giống cái thực sự cũng rất an toàn.