Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 92: Chúc mừng gì đó




Tiếu Tiếu nằm úp lên giường gỗ lớn của mình, đỉnh đầu có đèn pin, mép giường có bếp lò nhỏ, trên eo có bàn tay to không nặng không nhẹ xoa bóp.

Mệt mỏi cả người được Khôn mát xa thoải mái không ít: "Không ngờ tay nghề mát xa của anh còn khá được." Cằm tựa vào gối đầu da thú, Đinh Tiếu một bên bị ấn đến nhũn cả người, một bên thoải mái nói.

Cái này kêu ấn sờ? Cũng đúng, còn không phải là một bên ấn một bên sờ sao: "Tiếu Tiếu cảm thấy tốt là được, chân cũng rất mỏi sao?"

Đinh Tiếu "ừm" một tiếng: "Không biết có phải do thiếu ngủ hay không, xương cốt cả ngày hôm nay đều mỏi, thôi, anh đừng ấn nữa, có lẽ một lát nữa ngủ là hết."

Khôn sao có thể buông tay sớm như vậy, loại việc vừa làm bạn lữ thoải mái, lại vừa khiến bản thân hưởng thụ như này hắn rất là vui lòng: "Em ngủ trước đi, không phải mệt sao, ta cũng không mệt, có lạnh không?"

"Không lạnh." Đã có người tự nguyện như vậy bản thân tội gì mà không vui sướng hưởng thụ chứ. Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một việc tối hôm trước: "Khôn, sao tối hôm trước vì sao anh lại đi cùng nhóm người Thư Đồng?" Nói thật, chỉ cần là người bình thường, tình huống như vậy hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có một chút mất tự nhiên. Huống chi Đinh Tiếu lại không phải một người thích giữ trong lòng, cậu nhìn vào tình cảm của ba ba, biết nếu giữa người yêu với nhau có vấn đề phải thẳng thắn nói rõ ràng. Cứ nghi ngờ nhau không hỏi ra miệng là kiêng kị lớn nhất. Hơn nữa cậu tin Khôn tự có dụng ý của hắn.

Khôn bình tĩnh trả lời: "Ta đặt xong đầu thú ăn mòn muốn đi tìm em, kết quả bị bọn họ thấy, các nàng nói có chuyện của em muốn nói với ta, ta liền đi qua. Ta muốn biết bọn họ nói em làm sao, sau đó mới có thể để cho bọn họ sau này không dám nói lại nữa. Hơn nữa bọn họ cùng nhau tới tìm ta nói, ta cũng có thể một lần giải quyết hết. ta không thích bọn họ nghị luận sau lưng về em, cho nên nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với bọn họ, vừa có cơ hội nên ta liền đi."

Câu trả lời không khác mấy với dự đoán của mình, nhưng Đinh Tiếu vẫn rất hiếu kỳ: "Vậy anh nói gì với bọn họ?"

Khôn nhíu lông mày: "Chưa nói được gì, bọn họ thực phiền, mỗi người một câu đều là những lời đáng ghét, kỳ thực ta chỉ muốn nói với bọn họ rằng bọn họ thực phiền, kết quả chưa nói được đã nhìn thấy em nói chuyện với Hôi Hổ, ta biết hắn thích em, cho nên rất sốt ruột, liền đi qua."

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Ý của anh là ngày hôm qua muốn giải quyết một lần nhưng em lại nói một đống lớn?" Mình...mình có phải nói nhiều rồi không? Nếu để Khôn nói có phải là tốt hơn không? Hình như có chút đoạt sân khấu thì phải.

Khôn cúi người nghiêng đầu hôn lên gương mặt Tiếu Tiếu một cái: "Tiếu Tiếu nói rất tốt, rất lợi hại, ta thực tự hào."

Tự hào cái rắm! Anh cảm thấy bọn họ gặp khó khăn phức tạp thì em liền không thấy phiền sao? Nhưng mà thôi, giải quyết hết là được rồi. Hơn nữa loại cảm giác bản thân làm chủ này tương đối không tệ~!

"Anh nói về sau bọn họ còn đi quấy rối nữa không?"

Thật ra với những người khác cậu cũng không để trong mắt, nhưng còn Thư Đồng hình như không có khả năng như vậy đã hoàn toàn biến mất đâu.

"Ta sẽ không để người khác tới quấy rầy chúng ta." Vẻ mặt Khôn đầy kiên quyết, sau đó trong lòng yên lặng tính kế, chỉ khi giống cái tìm được một nửa mới có thể hoàn toàn dừng lại. Phải làm sao bây giờ nhỉ?

Bầu không khí năm mới nhanh chóng giảm nhiệt, dù sao nơi này cũng không có khái niệm mùng 1 hay 15, cho nên bắt đầu từ ngày mùng 2, mỗi nhà lại khôi phục trạng thái sinh hoạt bình thường.

Ngày mùng 3, Kinh và Lục Hi từ sáng sớm đã chạy tới tìm Đinh Tiếu, nhìn thấy chỉ có một mình Quỳnh thúc thúc ở nhà, lập tức lộ ra biểu tình thực vui vẻ.

Đinh Tiếu thực không hiểu: "Biểu tình của các ngươi là có ý gì? Tìm ai sao?"

Lục Hi đóng lại cửa phòng Tiếu Tiếu, chính trực trả lời: "Chúng ta nhìn xe Khôn có ở đây không, nếu hắn có ở đây chúng ta liền không thể ở lâu với ngươi."

"Làm gì coi hắn bá đạo như vậy, tuy rằng...ách...tuy rằng có đôi khi là hắn không thích nói nhiều, nhưng hắn đối với mọi người đều rất tốt mà." Đinh Tiếu vì Khôn "giải oan", nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu xuất phát từ lập trường của bạn tốt, chỉ cần có Khôn, bọn họ liền không thể ngốc lâu cùng nhau. Mỗi một lần hai người bọn họ cùng Liên Chi tới, đều là thừa dịp Khôn đi tuần tra hoặc săn thú mới xuất hiện. Sao trước kia mình không nhận ra nhỉ?

Kinh tiến tới bên cạnh bếp lò đem hỏa mộc đốt lên: "Dù sao từ hôm tế điển tân niên, ta liền thấy Liên Chi nói rất có lý, Khôn thật là không có gì hiếm lạ, mệt ta trước kia còn thích qua hắn...ách...Tiếu Tiếu, ta không có ý gì, ta trước kia...không đúng, ta đã sớm không thích hắn! ta tuyệt đối tuyệt đối không có ý gì với Khôn, ngươi phải tin ta!"

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Kinh, Tiếu Tiếu nhịn không được bật cười: "Ngươi cho rằng ta không biết trước kia ngươi thích Khôn sao? Khi ta còn chưa gặp Khôn, ấn tượng về hắn đều là nghe được từ miệng ngươi. Ngươi nếu không thích hắn, là gì cứ nói về hắn nha. Lại nói, ngươi hiện tại cùng Mộc Ngõa ân ái như vậy, ta làm gì còn phải lo lắng ngươi có ý gì với Khôn chứ."

Kinh nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng cũng thở dài một hơi: "Quả nhiên vẫn là Tiếu Tiếu hiểu lý lẽ nhất, nếu đổi là những người khác, nói không chừng sẽ rất giận ta."

Lục Hi liếc mắt nhìn y: "Những người khác kia bao gồm cả ta?"

Kinh lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không có! Ai nha, hai người các ngươi đừng có chèn ép ta mãi!"

Hai ấu tể bán thú nhân ấu tể không phúc hậu cùng nhau bật cười: "ta đi lấy dưa mật cho các ngươi, đợi một lát nhé." Nói xong Đinh Tiếu chạy vào bếp, bưng một mâm màu tím còn thêm một bình trà hoa lài.

Nhìn thấy đồ ăn, người thứ nhất nếm thử là Kinh, y dùng đôi đũa bên cạnh gắp một miếng cho vào miệng, nhai một hồi sau lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cái này thực ngon nha! Đây là dưa tím sao? Nhưng sao lại ngọt như vậy?"

Lục Hi cũng lập tức nếm một miếng: "Đúng nha! Giống như mứt trái cây vậy, cho đường sao?" Không có vị giòn của dưa tím như thường ngày vẫn ăn, nhưng vị vẫn không tồi, quan trọng là vị ngọt từ trong ra ngoài, phối hợp với mùi thơm của dưa tím, thật sự là ngon vô cùng.

Đinh Tiếu uống một ngụm trà rồi trả lời: "Cái này a, là đêm qua ta làm, đem dưa tím rửa sạch cắt thành lát, sau đó bôi mật ong lên trên, đậy vung lại để một đêm, thế là xong. Trước kia ở quê ta cũng dùng loại phương pháp này để ướp táo và lê, cho nên mới lấy dưa tím làm thử."

Lục Hi và Kinh cùng nhau giơ ngón tay cái lên: "Tiếu Tiếu thực lợi hại!"

Ba người vừa ăn vừa uống, vừa đùa vừa cười, nói đến hành vi của Thư Đồng và mấy người kia tối hôm 30, Kinh chậc chậc cảm thán: "Ta lần đầu tiên có người khiến cho Thư Đồng một câu cũng không nói nên lời, lúc ấy nếu không phải không khí không đúng, ta chắc chắn sẽ cười to."

Lục Hi gật đầu: "Lần này nàng thực mất mặt, vừa nghĩ tới sắc mặt của nàng lúc ấy, thật sự là quá đã! Tên lỗ mãng Hôi Hổ kia thì không nói làm gì, nhưng bảy người còn lại kia thực đúng là không hết chuyện. Đặc biệt là Bách Hương, từ ngày hôm qua đã bàn tán với rất nhiều người, nói Thư Đồng đáng ghét như thế nào, lừa bọn họ nói bậy về ngươi với Khôn. Còn nói người đầu óc thực thông minh, liếc mắt một cái đã biết ngay là chủ ý của Thư Đồng, không chút trách cứ bọn họ chút nào. Nhưng mà cho dù nàng sửa miệng nói lời hay, ta vẫn cảm thấy thực đáng ghét."

Kinh phụ họa: "Đúng vậy, gió chiều nào theo chiều ấy. Nhưng mà Tiếu Tiếu nói thực sự quá lợi hại, có thể khiến những người kia thay ngươi nói chuyện nữa."

Đinh Tiếu bình thản cười: "Ta chỉ là nói lời thật, tuy ta không quen mấy người kia nhưng từ trong miệng các ngươi ta cũng biết ai mới là người thích gây chuyện nhất. Kỳ thực ta đối với nơi này vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu hết, nhưng ta cảm thấy đại đa số mọi người tâm địa đều rất tốt. Hơn nữa, Khôn trước này chưa từng tỏ vẻ liên quan gì tới bọn họ. Lại nói loại chuyện vài người cùng nhau làm một việc gì đó nhất định sẽ có người đứng đầu, đoán cũng biết là ai."

Lục Hi vẻ mặt đầy sùng bái: "Nghe ngươi nói xong ta liền cảm thấy ngươi lợi hại hơn! Tuy chúng ta cũng có thể đoán được là Thư Đồng tụ tập những người đó, nhưng mỗi một câu ngươi nói đều rất có đạo lý."

Chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi biết ở nơi ta ở ngày xưa, mỗi ngày trên tivi đều sẽ chiếu đủ loại phim cung đấu, trạch đấu, chính thất đấu tiểu tam linh tinh sao?!

"Hai người các ngươi hôm nay tới không phải là để khen ta lợi hại đó chứ?"

Kinh lập tức gật đầu: "Ngươi phải biết ba người bọn ta lúc ấy có bao nhiêu kích động hưng phấn đâu. Kia chính là thắng Thư Đồng đấy! Ngươi không biết sự tình truyền đi có bao nhiều người tôn ngươi làm thần tượng đâu! Chúng ta lúc ấy nghĩ muốn cùng ngươi chúc mừng một chút, ai ngờ Khôn lại cố ý cười với chúng ta rồi mang ngươi đi luôn. Ngươi cũng không biết lúc ấy hắn cười có bao nhiêu đáng ghét đâu!"

Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, tên Khôn này, thực khiến người ta không nói được lời nào. Cư nhiên còn cố ý cười với ba người bọn Kinh, đây không phải là khiêu khích thì là gì!

"Trách ta không tốt, lúc ấy cũng bị bọn họ làm cho tức đến ngốc đi, thật ngại vì quên mất ba người vẫn ở đó."

Lục Hi vẻ mặt không để bụng: "Mặc kệ hai người bọn họ, khi đó đương nhiên bạn lữ là quan trọng nhất, huống chi Khôn nói câu đó có chút ngắn gọn nhưng rất có lực! Đổi là Phong nếu cũng nói hai câu kia trước mặt nhiều người như vậy ta cũng sẽ cảm động đến quên hết mọi người."

Hắc tuyến trên mặt Đinh Tiếu càng nhiều: "Sao ta có cảm giác người đây là đang mãnh liệt khiển trách ta."

Lục Hi nhếch miệng cười: "Ngươi cảm thấy như vậy cũng đúng nha, ngươi còn bao nhiêu dưa mật? Cho chúng ta mang về một chút đi! Ta muốn cho Phong nếm thử~!"

"..." Đinh Tiếu cảm thấy Lục Hi biến thành hư mất rồi, không còn là bán thú nhân ấu tể nhát gan thích khóc lóc, đối với điều gì cũng khiêm tốn hữu lễ mà mình quen trước kia! (Ăn của ngươi một chút dưa ngươi chụp lên cái mũ lớn như vậy cho người ta sao --)

"Còn một mâm"

Tới lúc Khôn xuất hiện, hai tiểu tử "lừa" dưa vui vẻ mà chạy.

Khôn động động chóp mũi, sau đó nghiêm túc nói với Tiếu Tiếu: "Bọn họ lại bắt em làm đồ ăn."

Đinh Tiếu thở dài: "Hai quả dưa tím mà thôi, buổi sáng anh nói quá ngọt, lấy có một nửa nên vẫn còn." Ngẩng đầu cẩn thận nhìn đầu đại lão hổ nhà mình: "Anh làm gì vậy? Lăn lộn trong bùn à? Tóc sao lại thành thế này?"

Khôn thành thành thật thật mà trả lời: "Trước khi đi săn đánh với Hôi Hổ một trận nên mới vậy, hắn cũng rất lợi hại, nhưng vẫn kém xa ta."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Khoe khoang! Em đi đun nước cho anh, mau đi gội đầu, bẩn hề hề." Nói xong liền xoay người muốn tiến vào bếp.

Khôn lập tức giữ chặt cổ tay Tiếu Tiếu, sau đó kéo tay áo của mình lên: "Tiếu Tiếu, ta bị hắn trảo thương."

Đinh Tiếu cả kinh, lập tức quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên cánh tay trái của Khôn có một miệng vết thương khoảng 10cm. Máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn qua dị thường chói mắt.

"Anh sao lại để cho hắn trảo bị thương? Mau vào nhà với em, em rửa sạch miệng vết thương cho anh."

Trở lại phòng, Đinh Tiếu chạy nhanh đi lấy một chậu nước lạnh cùng một khối vải bố sạch sẽ. Miệng vết thương không lớn, nhưng y rất đau lòng. Nếu săn thú gì đó thì đã đành, cư nhiên là đánh nhau với Hôi Hổ bị thương, sao có thể như vậy, rõ ràng chỉ là cho đối phương một bậc thang, vì sao phải ra tay tàn nhẫn!

"Anh nói anh lợi hại như vậy, sao lại để hắn làm cho bị thương?"

Khôn hơi cười cười, nhìn Tiếu Tiếu lo lắng cho mình, vì người khác làm mình bị thương mà tức giận, tâm tình hắn rất tốt nha, không cần nói có bao nhiêu vui vẻ nha.

"Hắn bị thương nặng hơn ta."

Tay Đinh Tiếu run một chút: "Còn không phải đều là bị thương sao, hai người các ngươi làm gì lại mạnh tay như vậy?"

Khôn dùng tay phải sờ sờ đầu Tiếu Tiếu: "Việc tranh đoạt bạn lữ giữa giống đực với nhau từ trước tới nay đều là việc nghiêm túc, nhưng mà ta có thủ hạ lưu tình." Xuống tay ở nơi kín đáo, không ai nhìn thấy, nhưng cũng rất hả giận (Lão hổ nhỏ nhen!)

Lấy rượu sát trùng ra, Đinh Tiếu dặn dò: "Có chút đau đấy, anh chú ý một chút."

Bông lạnh chạm vào miệng vết thương của mình, thực rất là đau, nhưng từng có lần đầu tiên, lúc này có chuẩn bị tâm lý nên không đến nỗi. Hơn nữa tâm tình Khôn hôm nay rất tốt: "Tiếu Tiếu, buổi tối hôm nay chúng ta sờ sờ đi! Chúc mừng một chút."

Tay Đinh Tiếu lại lần nữa run một cái, ngón tay dùng lực một chút, rượu bị nhỏ ra một giọt, trực tiếp rót vào miệng vết thương của Khôn: "Có gì mà chúc mừng? Chúc mừng anh bị thương?" Sờ...hơi một tí là sờ, thật là...lưu manh!

Khôn lập tức chưng ra vẻ mặt vô cùng đứng đắn: "Ta thắng, đương nhiên phải chúc mừng, ở nơi này của chúng ta, đều là như vậy."

Liếc mắt nhìn mắt Khôn, Đinh Tiếu cảm thấy đầu mình bị bệnh rồi, loại mặt than này nếu nghiêm túc lên, mình còn tưởng nhìn được vài phần thật giả sao? Thiên nhãn cũng không có cái công năng đấy!

"Nhưng em vẫn thấy rất mệt, ngày mai đi."

Khôn nhíu mày: "Ngày hôm qua không phải em đã thấy khá hơn nhiều rồi sao? Hôm nay lại không thoải mái? Ta vẫn là nên đi tìm hiến tế tới xem cho em thôi. Mùa đông thực dễ dàng sinh bệnh."

Đinh Tiếu lắc đầu: "Không sao, đừng quá bận tâm, em..." nhìn biểu tình đầy lo lắng của Khôn, cậu đành phải lựa chọn giữa đi tìm hiến tế xem bệnh và sờ sờ. Vì muốn thế giới hòa bình, vì gia đình hài hòa hòa thuận, cuối cùng cậu quyết định: "Được rồi, em là vì không muốn luôn sờ sờ nên mới nói như vậy!"

Khôn duỗi tay sờ sờ trán Đinh Tiếu, không bị nóng lên, vậy hẳn không phải bị cảm lạnh. Quả nhiên không phải vì thân thể không khỏe sao? Như vậy...chẳng lẽ thật sự là do mình yêu cầu sờ sờ quá thường xuyên? Hiến tế nói qua không thể thường xuyên làm như vậy, nhưng mà mới chỉ có vài lần thôi mà?

"Tiếu Tiếu, về sau không muốn hôn hôn, sờ sờ có thể trực tiếp nói cho ta là được. Chúng ta là bạn lữ, nói loại việc này rất bình thường, không thể tùy tiện nói không thoải mái, nếu thật sự không thoải mái, cũng không thể không nói ra, ta sẽ thực lo lắng."

Đinh Tiếu hôn một cái trên khuôn mặt nghiêm túc của Khôn: "Đã biết, vậy để chúc mừng một chút, lát nữa em gội đầu cho anh đi!"