Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 85: Đậu phụ cũng không phải là thứ mềm nhất




Lần đầu tiên chế tác đậu phụ có chút tì vết, vì Đinh Tiếu sợ thời gian ép ngắn làm đậu phụ quá non không dễ chế biến, kết quả cậu ép hơi lâu chút, liền thành cứng.

Đương nhiên, độ cứng như này cũng chỉ có Đinh Tiếu là người đã từng ăn qua đậu phụ nhận thấy, đối với những người khác mà nói, đặc biệt là người nếm thử đầu tiên- Quỳnh ba, anh không cảm thấy đậu phụ này có vấn đề gì, hơn nữa anh thập phần chắc chắn nói cho Tiếu Tiếu: "Tuy hương vị không khác mấy với lần trước, nhưng ăn vào mềm như bông, càng muốn ăn nhiều hơn."

Ý kiến của người khác liền thôi, quan điểm của ba đối với Đinh Tiếu là quan trọng nhất, không cần nghi ngờ, Đinh Tiếu cũng không phải là xem nhẹ ý kiến của cha mình và Khôn, chẳng qua là, hai người này căn bản sẽ không "phản đối" ý kiến của ba và mình! Cho nên mới nói, tư vị làm gia chủ thật là quá tốt~!

Nói là yến tiệc đậu phụ, trên thực tế cũng không thể toàn là đậu phụ. Bữa tối hôm nay năm người nhà thôn trưởng tính cả ba người nhà mình và hai người hiến tế cùng Cát Trung bá bá là mười người. Sức ăn của mười người tương đối nhiều, cho nên thịt tuyệt đối là nhân vật chính, thịt nướng tất nhiên là món chính thứ nhất. Bằng Giáp bảo Thương đem thịt sài báo tới, vì thế định mức thịt nướng là đủ rồi. Cát Trung lại lấy nửa con bạo nha heo không gồm chân đưa tới, dùng để xào và hầm cũng đủ rồi. Kết quả đến đúng lúc nấu cơm, Đinh Tiếu phát hiện hình như mình chỉ phải bỏ ra bột và đậu phụ cùng gia vị. Thật là siêu thích hợp! Mình có nên thường xuyên tụ tập mọi người liên hoan không nhỉ? Này giống như là một con đường làm giàu thì phải!

Vấn đề thịt nướng là Quỳnh ba phụ trách, căn cứ vào các loại nước chấm và hương liệu gia vị Đinh Tiếu làm khi không có ở nhà, Quỳnh ba đối với thịt báo nướng hôm nay càng thêm tin tưởng. Con trai nhà mình nói rất đúng, con đường mỹ thực không ngừng phát triển, chỉ cần có ý tưởng mới, chính là một loại đồ ăn mới, tương lai một ngày nào đó đồ ăn ở nơi này của bọn họ cũng sẽ nhiều giống như quê nhà Tiếu Tiếu.

Bên này Đinh Tiếu làm đậu phụ thật ra thuận buồn xuôi gió, dù sao đây cũng là nguyên liệu nấu ăn mình thích nhất, hơn nữa giá cả lại rẻ, cho nên đời trước liền có mấy món sở trưởng làm từ đậu phụ. Ngoại trừ món đậu hủ ma bà lúc trước, hôm nay nhất định phải làm nhiều thêm, quan trọng nhất là phải chế tác canh cá đậu phụ. Đây chính là món ăn Đinh Tiếu rất thích, canh đậu hủ hấp cá, canh cá trung dung cùng tương đậu phụ. Tóm lại làm đơn giản, ăn lại ngon. Tuy trong nhà hiện tại không có cá trích, cá đông lạnh đều là cá đỏ, nhưng hương vị tốt là được rồi.

Rã đông cá đỏ xong, xử lý nội tạng và vây cá, giữ lại đầu và đuôi, sau đó bắc chảo mỡ chiên hai mặt vàng óng, cho hành gừng tỏi phi lên tạo mùi, lại cho một muỗng dấm nhỏ đổ vào, đậy nắp lại nấu vài giây, lại mở nắp nồi ra, lập tức một cố mùi thơm sẽ chui vào lỗ mũi, khiến người nhịn không được nuốt nước miếng. Lúc này đem nước đổ vào trong nồi, tận đến khi đem canh cá hầm thành màu trắng, cắt đậu phụ thành khối cho vào. Cho muối xanh và tiêu xay, lại nấu thêm 5 phút nữa, rắc bột hương hương thảo lên, liền có thể bắc nồi khỏi bếp.

Thịt kho đậu phụ chắc chắn phải làm, đậu phụ cắt thành từng khối tầm 4, 5 cm, cho vào chảo chiên vàng, sau đó vớt ra, cho hành vào nồi phi thơm, lại múc hai muỗng nước tương lớn cùng một ít đường cho vào nồi, ngoáy cho tới khi đường hòa tan hơi hơi tỏa ra mùi thơm. Lúc này đem đậu phụ đã rán cho vào đun, nhanh tay xào xào, cho nước canh thịt vò, đung cho tới lúc nước canh gần cạn, cho bột tạo độ sánh, cuối cùng cho thêm chút dầu vừng, món này liền hoàn thành.

Dùng thịt ba chỉ băm cùng đậu phụ nát trộn viên lại thành đậu phụ viên. Lấy bã đậu cùng thịt vụn cùng nhau xào cay làm thịt vụn bã đậu. Đem củ từ hấp chín nghiền nát trộn lẫn bã đậu hấp lên thành bánh củ tử bã đậu, còn có trực tiếp dùng muối xanh làm gia vị hành ti quấy đậu phụ. Lấy năng lực của Đinh Tiếu, đậu phụ và bã đậu hôm nay đã phát huy tối đa. Chủ yếu là nhìn đám đồ ăn này không bắt mắt, nhưng phân lượng lớn, làm xong đám này, đậu phụ còn dư lại 1/6. Mà phần còn lại này, Đinh Tiếu muốn đông lạnh thành đậu phụ đông sau đó lấy tới hầm với rau lục thái.

Còn hay khuôn đậu phụ khô, Đinh Tiếu cắt một phần xào một mâm lớn với rau hẹ nhà mình. Nhưng lúc này cậu để lại một phần tâm nhãn, trộm giữ lại một chén ở phòng bếp, sa đó dùng mâm đậy lại. Tuy hành vi tư tàng không tốt, nhưng phải biết rằng rau hẹ mùa này rất hiếm, mình cắt một lần này, phỏng chừng phải đợi tới mùa xuân sang năm mới có để ăn lần thứ hai.

Đậu khô còn dư lại Đinh Tiếu làm toàn bộ thành đậu khô luộc. Không phải cậu lười mà là cậu đã không muốn múa may nồi sạn nữa.

Ngoài đậu phụ thì các món khác đều xuất từ tay nghề của Quỳnh ba. Dưa chua hầm xương sườn tất nhiên phải có, món thịt nguội cũng học được mười phần mười từ tay Đinh Tiếu. Thịt nướng mật ong cũng làm người chảy nước miếng không ngừng, lại nấu một bình lớn nước trà bên trong cho thêm hoa nhài phơi khô làm nước uống. Tóm lại bàn ăn của bữa tối nay tuyệt đối phong phú.

Đối với việc dùng thạch cao và đậu nành làm thành đậu phụ, tất cả mọi người đều yêu thích. Đặc biệt là tiêu Miêu Miêu đang ở thời kỳ thay răng, đối với óc đậu ngọt ngào đặc biệt yêu thích. Vốn dĩ óc đậu dư lại liền không đủ mỗi người một chén, kết quả một nửa đều vào bụng của bạn nhỏ Miêu Miêu. Nhưng thứ này đừng nhìn chỉ toàn nước với nước nhưng lại rất no. Kết quả ăn uống đã ghiền tiểu Miêu Miêu chỉ có thể nhìn mọi người ăn uống thả cửa, nhìn chằm chằm vào các loại thịt cùng đậu phụ, xoa bụng no bẹp miếng.

Nhìn thấy bộ dáng Miêu Miêu, Đinh Tiếu nở nụ cười: "Miêu Miêu, em thích ăn cái gì? Ca ca giữ lại cho em một lát đói bụng thì lại ăn."

Nghe được có thể giữ lại, Miêu Miêu lập tức vui vẻ: "Em muốn khối vuông vuông đỏ đỏ kia, còn có thịt nướng bên kia, cái tròn tròn kia cũng muốn, còn có cái màu xanh biếc kia em cũng thích!"

Kết quả chính là Đinh Tiếu vào bếp lấy ra một cái mâm lớn, đem mỗi thứ đồ ăn đều gắp bỏ lên mâm thành từng phần sau đó lấy một cái mâm khác đậy lên trên. Phỏng chừng không cần bao lâu, tiểu gia hỏa này sẽ lại cảm thấy đói bụng, nhưng hiện tại liền ăn kem que đi.

Trên bàn cơm các trưởng bối đều ăn đến khí thế ngất trời, từ việc món đậu phụ này ăn ngon như thế nào, thần kỳ như thế nào, tới việc tế điển tân niên năm nay đủ các loại việc. Kỳ thực cũng là đủ chuyện linh tinh không có mục đích. Còn Khôn, hắn trước này đều không quan tâm đến những chuyện đại sự của bộ tộc, có cần mình làm thì mình xuất lực, phương diện cống hiến trí tuệ này hắn từ trước tới nay đều suy nghĩ qua. Quan trọng là bảy ngày không nhìn thấy bạn lữ nhà mình, sao có thể để tâm tư phân cho những thứ khác: "Tiếu Tiếu, món đậu phụ viên này ăn rất ngon."

Há miệng tiếp nhận viên đậu phụ viên Khôn gắp tới bên môi, bên ngoài giòn giòn thơm thơm bên trong mềm mịn làm Đinh Tiếu nheo lại đôi mắt: "Khôn, anh cảm thấy vị đậu phụ này ăn thế nào?"

Khôn ca thành thật trả lời: "Khá tốt, thực mềm, cũng thực trơn, ăn vào một chút cũng không cần mất sức, hơn nữa mỗi một cách làm hương vị lại khác nhau, còn có thể cắt ra thành nhiều hình dạng. Tốt nhất là một ít hạt đậu liền có thể làm ra nhiều đậu phụ như vậy, điều này rất tốt."

"Đúng vậy, nếu chúng ta cũng có đủ đậu nành, vào thời điểm họp chợ mùa xuân có phải có thể bán hay không? Em nói với anh nhé, đậu phụ này cắt thành miếng nhỏ sau đó dùng gậy nhỏ xiên lên, cho vào mỡ rán đến vàng giòn, lại cho đủ loại nước chấm, đó là một món ăn vặt ở quê em có rất nhiều người ưa thích. Có thể thay món chính, cũng có thể dùng làm đồ ăn vặt.

Những lời này của Đinh Tiếu hấp dẫn lực chú ý của thôn trưởng đại nhân: "Tiếu Tiếu, cháu nói quê của cháu, có người làm đồ ăn để bán ư?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, rất nhiều, quê của cháu có chỗ chuyên môn bán đủ loại đồ ăn, giống như nơi này chúng ta có người làm quần áo, làm đồ gốm vậy. Kỳ thực chỉ cần là đồ vật con người cần, quê cháu đều có thể mở một cửa hàng để bán. Hơn nữa mỗi một thôn, đều có chỗ bán đủ loại đồ vật trong thôn. Như vậy mọi người không cần tự mình làm, hoặc là mình không biết làm gì thì có thể đi đến đó mua, ách...hoặc là đổi. Rất tiện lợi".

Bằng Giáp nghe xong như suy nghĩ gì đó, quay đầu hỏi Cát Trung bên cạnh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Cát Trung gật đầu: "Ta cảm thấy khá tốt, Tiếu Tiếu nói, giống như là chợ nhỏ trong thôn đi? Thôn Thiên Hà chúng ta có hơn 2000 người, nếu có một nơi tập trung thành một chợ nhỏ, cũng không tồi." Nói xong hắn cũng quay đầu: "Đằng, em nói một chút xem sao?"

Hiến tế lập tức lộ vẻ mặt mỉm cười: "Chuyện này vẫn là chờ ăn xong cơm rồi nói, ngày mai lại thảo luận tiếp đi, Tiếu Tiếu, ngày mai đi Thôn bộ, mọi người nói chuyện này kỹ hơn được không?"

Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến, cậu cảm thấy mình lại lắm miệng, xem ra về sa mình nhất định phải quản mồm miệng, có chuyện gì cũng phải nói một mình với Khôn, chờ thương lượng với người trong nhà xong rồi lại quyết định nói cho bên ngoài. Như bây giờ...siêu bị động nha! Thôi, trong thôn nếu có chợ thì cũng không tồi, như vậy bù đắp cũng không có gì không tốt. Chỉ cần quản lý thích đáng, hẳn là không xuất hiện vấn đề chênh lệch giàu nghèo quá lớn. Vốn dĩ người nơi này cũng đều có thể tự cấp tự túc.

Trong tình huống bình thường, ăn uống no đủ xong người không mệt rã rời thì chính là tinh lực tràn đầy.

Đương nhiên, đối với giống đực mà nói, vấn đề trước thực không dễ dàng xuất hiện, cho nên ngoại trừ thiếu niên Thương và tiểu Miêu Miêu mỗi người bê một mâm đồ ăn an tâm về nhà ngủ ra, những người lớn khác ban đêm là vừa mới bắt đầu.

Đóng lại cửa phòng, đốt lên bếp lò, Khôn đi tới mép giường, ôm chặt Đinh Tiếu đang đứng cạnh giường treo "đèn": "Tiếu Tiếu, ta rất nhớ em."

Cố định xong cái đèn pin, quay người ôm cổ Khôn, trên mặt Đinh Tiếu cũng tràn đầy tươi cười: "Không phải buổi sáng anh đã nói rồi sao!"

Khôn liếm liếm mấy cái trên cổ Tiếu Tiếu: "Buổi sáng cũng nhớ em, hiện tại cũng nhớ, Tiếu Tiếu, em có nhớ ta không?"

Thu một bàn tay lại, nhéo lỗ tai Khôn một chút: "Anh biết rõ rồi còn hỏi, nói thật, anh vừa đi hai ngày em thực sự rất lo lắng, cứ cảm thấy không yên ổn. May là tất cả mọi người đều không có việc gì, anh không bị thương chỗ nào. Nếu có biện pháp nào vào mùa đông cũng có thể đảm bảo an toàn cho thôn xóm thì tốt rồi, chờ em học xong kỹ thuật đi săn cơ bản, anh mang em đi nhiều tới sâu trong Thanh Sâm nhìn thử. Em muốn nhận biết các loại dã thú, nếu không anh một ngày nào đó đi săn có lẽ sẽ đụng phải cái gì cũng không tưởng tượng ra được, thực buồn bực."

Khôn cười gật đầu: "Ta không phải đã hứa với em về sau sẽ mang theo em đi du lịch khắp nơi hay sao. Chờ em thành niên, chúng ta chính thức kết thành bạn lữ liền đi, em cũng có thể ghi thêm được nhiều đồ ăn vào <Thực ký>. Chúng ta còn có thể mang về đủ loại hạt giống lãnh địa tộc Dực Hổ không có.

Nghe xong những lời này, Đinh Tiếu lập tức cảm thấy tương lai sáng lạn vô hạn, 5 năm mà thôi, nếu 5 năm này mình còn giống như bây giờ, chiều cao lại cao thêm, liền thực sự có thể sống rất rất lâu cùng Khôn đi du lịch nơi nơi. Khi đó giống như Khôn nói, không những có thể làm phong phú thêm nội dung <Thực Ký> của mình, còn có thể mang về càng nhiều đồ ăn mới mẻ. Mới nghĩ thôi đã thấy đây là một việc có ích to lớn a! Nhưng hai người du lịch bị thương hoặc sinh bệnh hẳn không thể tránh được nhỉ? Không biết hiến tế có đồng ý dạy mình y thuật hay không, nếu có thể thì càng an toàn hơn!

"Khôn, kể cho em về những việc các anh gặp được khi đi săn thú lần này đi. Có mạo hiểm lắm không? Còn có, có chuyện nào buồn cười hay không?" Nghe kể chuyện trước khi đi ngủ đối với Đinh Tiếu là rất khó có được, đặc biệt là chuyện Khôn tự mình trải qua, cậu liền càng muốn biết.

Nhưng tất nhiên trạng thái hiện tại của Khôn ca không phải đặc biệt thích hợp kể chuyện, điều hắn muốn làm là đem Tiếu Tiếu đẩy ngã trên giường, sau đó hôn một hồi, sờ một chập. Mọi người cũng biết, thú nhân giống đực đều là phái hành động, kết quả là hắn suy nghĩ như nào thì liền làm như vậy. Cho nên đáp lại yêu cầu kể chuyện trước khi đi ngủ của Tiếu Tiếu là đáp án tương đối kịch liệt.

"Ngô...!!!" Bị bá chiếm môi lưỡi, phản ứng đầu tiên trong đầu Đinh Tiếu chính là: Mịa nó, cư nhiên không dạo đầu! Nhưng thực nhanh cậu đã bị kỹ thuật càng ngày càng thuần thục, à không đúng, là thói quen hôn càng ngày càng nồng nhiệt "mê hoặc". Giờ này phút này, trong đầu ngoại trừ đối phương ra thì những vấn đề linh tinh đủ loại như săn thú, mãnh thú, chuyện cười...đều bị vứt ở chỗ nào không biết.

Tóm lại phương án tác chiến của Khôn ca rất thành công, sau cái hôn thứ nhất, hắn chống khuỷu tay nâng người dậy, dùng tay vuốt ve trán Tiếu Tiếu nói: "Ta 15 tuổi bắt đầu mỗi ngày một mình tiến Thanh Sâm đi săn, cơ hồ mỗi năm đều tham gia các loại săn thú và vây bắt, nhưng đây là lần đầu tiên muốn nhanh trở về một chút, không muốn làm em lo lắng, ta cũng lo lắng em ở trong thôn có vấn đề gì xảy ra hay không."

Từ nhỏ tới lớn lần đầu tiên có một người nhìn mình ở tư thế như này, nếu là người khác, Đinh Tiếu cảm thấy mình chắc chắn sẽ trực tiếp cho một đá, nhưng là Khôn thì lại có một loại cảm giác đặc biệt an toàn cùng an tâm. Thật giống như mình được hắn bao vây trong vòng an toàn, mình hoàn toàn không cần lo lắng bị dã thú bên ngoài đột kích, cũng không cần lo không biết khi nào sẽ có thứ gì không tiếng động tiến vào phạm vi của mình. Khôn giống tường vây xung quanh lâu đài vậy, cảm giác kiên cố vững chắc. Từ từ, tường vây? Vì sao không nghĩ tới điều này sớm nhỉ!

"Khôn, em nhớ rõ giới hạn khu an toàn là một loại cọc gỗ cùng các cây cổ thụ gỗ chắc phải không? Đinh Tiếu hỏi.

Khôn gật đầu: "Đúng, lúc trước đi chợ Đông, ta đã nói với em."

Đinh Tiếu tiếp tục hỏi: "Khu an toàn chúng ta có thể dùng một ít cọc cây làm dấu hiệu, tường vây khu giao dịch cũng có những cọc cây ngăn trở, phạm vi trong thôn chúng ta cũng có thể xây dựng tường vây chân chính nha! Giống như xây nhà vậy, đem tường vây dày và cao hơn một chút. Lại làm cửa mở ở bốn phía tường vây, sau đó dùng tấm ván gỗ kiên cố làm cửa lớn, đương nhiên cũng cần có vài người canh gác. Như vậy không phải là không cần lo lắng bị dã thú hoặc là người ngoài vô thanh vô thức xông vào thôn hay sao?"

Khôn cúi đầu hôn hôn môi Đinh Tiếu: "Vì thú nhân thôn chúng ta không thích cuộc sống cá nhân bị quấy rầy, cho nên mỗi một nhà đều xây dựng rất xa. Phương pháp em nói ở một số thôn nhỏ có thể dễ dàng làm được, nhưng thôn Thiên Hà chúng ta diện tích rất lớn. Tuy không phải mỗi năm thôn đều có ấu tể mới sinh, nhưng ấu tể thành niên đều sẽ tự mình đi xây dựng phòng ở cùng bạn lữ để sống. Giống như thôn chúng ta, năm này liền tính cả ta, tổng cộng có 18 giống đực vừa thành niên, mà mỗi giống đực đều hy vọng có thể tự tay kiến tạo ngôi nhà thuộc về cuộc sống của mình và bạn lữ. Trừ khi có thú nhân tuổi già qua đời, có chỗ để giống đực tự mình xây lại nhà. Nói cách khác, vẫn sẽ ra bên ngoài tự lập."

Lấy tuổi thọ ở Thú Thế, giống cái có thể sinh sản từ sau khi trưởng thành tới tận 350 tuổi, cho dù tỷ lệ mang thai không cao lắm, nhưng không chịu nổi thời gian dài. Thôn Thiên hà bọn họ có hơn 2000 dân cư, lần trước nấu thử sủi cảo bột quả trân châu hắn liền biết có bao nhiêu ấu tể thành niên. Hắn cảm thấy ít nhất tỉ suất sinh dục của tộc Dực Hổ thực lợi hại. Nghe Khôn nói như vậy thì có vẻ tường vây là một chuyện không dễ thực hiện. Này có lẽ cũng quan hệ tới thân thể giống đực rất cường đại, cùng ý thức lãnh địa của dã thú đi. Nhưng cậu cứ cảm thấy hẳn là có biện pháp nào khiến thôn càng an toàn hơn mới đúng.

Khi Đinh Tiếu đang nỗ lực tự hỏi, Khôn nằm bên cạnh người Đinh Tiếu, đem người kéo vào lồng ngực: "Tường vây kiên cố là một biệt pháp rất tốt, nhưng chuyện này không những yêu cầu phải thương lượng với cha và hiến tế mà nếu hành động quá lớn cũng phải thương nghị với tộc trưởng. Nếu mọi người đều cảm thấy biện pháp của em được, có thể cùng nhau thực hiện, đến lúc đó em lại đi hỗ trợ. Được không?"

Ôm cánh tay Khôn, Đinh Tiếu phi thường tự nhiên mà đem đầu dựa vào hõm cổ đại gia hỏa: "Ừ, về sau có ý tưởng gì mới em chắc chắn sẽ nói trước với anh, aiz, lúc ăn cơm là em quá nhanh mồm nhanh miệng. Anh cảm thấy có vấn đề gì hay không?" Vừa chợ vừa tường vây, là việc thay đổi cách sống của mọi người, sao có thể nóng vội được chứ!

Khôn hơi mỉm cười: "Chợ nhỏ ta cảm thấy rất tốt, sau khi em nói, ta đã có ý tưởng mới, nhưng chuyện này phải đợi ngày mai lại nói tiếp. Hiện tại...vẫn là phải hôn hôn!|

Vốn dĩ rất hiếu kỳ Khôn có ý tưởng gì mới, kết quả bị cáo lại tiếp tục muốn hôn, Đinh Tiếu lập tức xìu mặt: "Anh sao cứ thích hôn vậy!"

Khôn thực nghiêm túc mà trả lời: "Hôn Tiếu Tiếu còn mềm còn trơn hơn là ăn đậu phụ."

Đinh Tiếu cơ hồ nội thương, hàng này vì sao lại so sánh hôn với đậu phụ? Này này này sao lại có cảm giác hắn là người xuyên qua thế nhỉ? Chuyện gì xảy ra?