Chế tác cửa tương đối thành công, Đinh Tiếu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến uy lực của dịch nhầy khủng trùng, dù sao lấy sức lực của Khôn, nếu không phá hư tường là không thể tháo cửa ra được, cho nên tính vững chắc phi thường tốt.
Từ ngày đó về sau, lục tục có không ít người đến tham quan, tuy bên ngoài thì nói là Khôn vì sợ Tiếu Tiếu khi ngủ bị gió lạnh thổi nên mới đột nhiên nghĩ ra làm cánh cửa, nhưng người đến xem vẫn khiến Quỳnh và Hạ cha vẫn cảm thấy tự hào.
Đương nhiên thôn dân có nhiều phản ứng khác nhau, có người cảm thấy mành da thú như hiện tại cũng khá tốt, làm cánh cửa xong không phải vẫn che thêm mành sao, nhiều năm như vậy vẫn luôn sử dụng, dù sao vào mùa đông trong phòng cũng có bếp lò, làm thêm cánh cửa này lại phải dùng nhiều dịch nhầy của khủng trùng như vậy, quá lãng phí. Đương nhiên cũng có người cảm thấy thật sự quá tốt, vội vàng mà đem dịch nhầy khủng trùng mình sưu tập thực lâu lôi ra, dưới sự giúp đỡ của mấy người Khôn làm ra cánh cửa. Còn có một bộ phận cảm thấy cánh cửa khá tốt, nhưng dịch nhầy trong tay không đủ, chỉ có thể vào ngày họp chợ năm sau mua thêm, khi đi săn thì lưu ý nhiều hơn.
Dù sao nửa tháng tiếp theo, Khôn bọn họ mỗi ngày đều rất vội, trừ bỏ tuần tra cùng săn thú, thời gian khác toàn bộ đều ở nhà làm cửa.
Đinh Tiếu đương nhiên cũng không nhàn rỗi, trời mỗi ngày một lạnh, từ khi nhà mình làm ra cửa, cậu liền bắt đầu tiếp tục chế tác quần áo mùa đông cho người trong nhà. Đặc biệt là mình và ba, cậu phát hiện quần áo mùa đông nơi này đều là áo khoác lông ở bên ngoài, mà bình thường lông dài và da dày cũng không tiện cho sinh hoạt lắm, cũng sẽ có khe hở khiến gió lùa vào nên không quá ấm áp. Cho nên Đinh Tiếu đem mấy tình huống này cải tiến một chút.
Khi chế tác quần áo mùa đông Đinh Tiếu rốt cuộc đem bịt tai lông làm ra. Không có dây thép để cố định hình dạng, nhưng sọt tre cũ hỏng có thể lấy ra dùng thay thế. Không có kẹp để cố định trên tóc là một vấn đề lớn, thử nghiệm một chút dùng dây cỏ buộc trên tóc không có kết quả, cuối cùng lại một lần nữa dùng trúc uốn lại, dưới sự trợ giúp của ngọn nến, miễn cưỡng làm ra ba cái vòng tròn bằng trúc, cái bịt tai tạm thời có thể cố định ở trên đầu. Nhưng mà Đinh Tiếu cảm thấy trời gió to tuyệt đối không thể mang ra ngoài, nếu không lỗ tai bị thổi lên thì cũng thực là một việc囧
Tiếu Tiếu làm bịt tai kỳ thực chính là để Kinh và Lục Hi vui vẻ một chút, cũng muốn bán được giá tốt vào ngày họp chợ. Nhưng hiện tại thật sự chỉ để bạn tốt chơi chơi thôi. Chỉ là vào buổi trưa hôm đó làm xong, Kinh và Lục Hi khoe khoang ra ngoài, kết quả lại chạy tới một vị muốn bịt tai.
Em gái Liên Chi khi lại đây còn mang theo một tấm da lông màu trắng, liên tục năn nỉ Đinh Tiếu làm cho mình một cái, đối với em gái Liên Chi mà nói, Tiếu Tiếu cũng rất thích, tiểu giống cái này tuy có đôi lúc nhõng nhẽo, nhưng lại không quá tùy hứng. Khuyết điểm duy nhất kỳ thực cũng không tính là khuyết điểm chính là quá ham ăn. Em gái bạn lữ của bạn tốt lại còn quan hệ không tồi với mình, làm một cái khẳng định không thành vấn đề. Nhưng xét thấy Lục Hi và Kinh kéo việc cho mình, nhiệm vụ uốn vòng trúc liền giao cho hai người bọn họ. Có thể làm thêm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nhưng nhất định phải làm một cái nhỏ, mình muốn tặng cho tiểu Miêu Miêu.
Trước bữa cơm chiều, mấy người rốt cuộc lại làm ra thêm hai cái bịt tai nữa, em gái Liên Chi như ý nguyện có một cái bịt tai thú lông trắng tinh. Mà Tiếu Tiếu dùng da thỏ tai dài làm cho tiểu Miêu Miêu một cái bịt tai hình tai thỏ. Tạo hình đầy cải tiến này làm ba gia hỏa bên cạnh hâm mộ dị thường. Nhưng trong đám bọn họ nhỏ nhất là Liên Chi cũng đã hai mươi, cũng không thể cùng một tiểu ấu tể nho nhỏ chỉ có sáu tuổi đoạt đồ, quan trọng là cũng không mang vừa.
Nửa đêm cùng ngày, trên bầu trời liền hạ tuyết, tuyết không lớn lắm, ngày hôm sau tỉnh lại mở cửa ra, bên ngoài tuyết đọng không quá bàn chân Đinh Tiếu, ủng da trâu thật dày tạo hình không đẹp lắm, nhưng tác dụng vẫn thật tốt, giữ ấm tương đối không tồi, ít nhất so với đôi giày du lịch Đinh Tiếu mang tới thời điểm xuyên không ấm áp hơn. Nhưng Đinh Tiếu cảm thấy bên trong còn có thể phủ thêm một tầng da thỏ hoặc da dê, chắc chắn sẽ càng ấm áp thoải mái hơn.
Trận tuyết đầu đông đối với các thú nhân mà nói có ý nghĩa rất lớn, vì bắt đầu từ ngày này, các thú nhân mới có thể cho rằng đây là chân chính tiến vào mùa đông, cho nên ngày này được gọi là vào đông. Đội săn thú thôn đội tổ chức từ ngày này bắt đầu đình chỉ, về sau tụ tập cùng nhau đi săn chỉ là cá nhân, hơn nữa hôm nay nhân viên tuần tra của thôn sẽ tăng lên, đề phòng ngừa dã thú đói khát tập kích thôn xóm, tuy loại sự tình này phát sinh cũng không thường xuyên nhưng cơ hồ mỗi năm đều có một hai đầu dã thú đói khát đến ngốc xông vào thôn xóm, cho nên các giống cái thành niên cùng bán thú nhân ấu tể bắt đầu từ ngày này nếu không có bán thú nhân thành niên cùng giống đực đi cùng thì sẽ không thể đơn độc đi đến khu an toàn.
Đinh Tiếu rõ ràng có thể cảm giác được không khí trong thôn bởi vì trận tuyết đầu hạ xuống mà có chút thay đổi. Không thể nói khẩn trương, nhưng lần đầu tiên nghe nói mùa đông không thể một mình ra khỏi thôn vẫn là khi cậu còn nhỏ, nhưng thực nhanh cậu đã bị tinh thần giải trí của thôn dân cảm nhiễm.
Nhìn một đám hình thú tiểu lão hổ lăn lộn trên nền tuyết ở quảng trường, một đám bán thú nhân ấu tể mặc giống như quả cầu lông ném tuyết trên nền tuyết, tâm tình Đinh Tiếu sao có thể không thoải mái cho được.
Trên nền tuyết, nhìn thấy đầu tiên là mấy gia hỏa trên đầu bịt tai, Lục Hi, Kinh, và Liên Chi hẹn nhau cùng ra ngoài khoe khoang, vì thế ba người mặc quần áo cực kỳ phối hợp với màu sắc của chiếc bịt tai của từng người.
Quần áo của Liên Chi là lông phong cáo, cùng là màu sắc tuyết trắng như bịt tai làm bằng da sơn ly, nhưng thực rõ ràng phần lông trắng từ cẳng chân đã bị tuyết làm bẩn, điểm này khiến em gái Liên Chi hơi khó chịu.
Bịt tai của Kinh và Lục Hi đều là màu nâu nhạt, đây là màu sắc gần giống với màu da lông của bạn lữ của họ, vốn dĩ Đinh Tiếu tính toán dùng lông liệt cáo, đỏ đỏ rất gây chú ý, nhưng Kinh và Lục Hi đều tự mang da lông mà mình thích, cậu cũng liền thôi.
Đương nhiên Đinh Tiếu cũng có một cái bịt tai của mình, là dùng lông phong cáo làm quần áo còn dư làm thành. Đôi tai thú màu ngân bạch dài hơn những người khác, đây là Đinh Tiếu dùng da thừa làm quần áo mùa đông của mình tạo thành. Nhưng mọi người không nên hiểu lầm cậu sẽ đội trên đầu ra ngoài rêu rao. Làm một người lớn mang tiếng ấu tể, nhưng trong lòng tuyệt đối là nam nhân thanh niên, đem một thứ đồ chơi như vậy mang trên đầu cũng giống như mình mặc sườn xám ra ngoài vậy. Nhưng ngại vì bạn bè đều có, mà mình không có thì cũng không được hay cho lắm, dù sao làm ra cái này cậu cũng có thể giữ lại đi tặng cho người khác hoặc là bán đi.
Khôn ca tương đối vừa lòng về việc Tiếu Tiếu ra ngoài không mang theo bịt tai kia, bởi vì hiện tại Phong và Mộc Ngõa phi thường buồn bực. Kinh và Lục Hi rêu rao trực tiếp khiến rất nhiều giống đực đều nhiệt huyết sôi trào, kỳ thực Khôn cũng cảm thấy bán thú nhân cùng giống cái mang bịt tai rất là đáng yêu, nếu là Tiếu Tiếu nhà mình mà mang thì...nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy trong lòng ngứa không chịu được. Hắn rất thông cảm cho tâm tình của hai người bạn tốt, nếu những giống đực đó cũng nhìn Tiếu Tiếu như vậy, mình tuyệt đối sẽ phi thường tức giận.
Vui vẻ nhất đương nhiên vẫn là Liên Chi, tuy ống quần bị bẩn hề hề, nhưng không che nổi khuôn mặt vốn dĩ đã rất xinh đẹp lúc này lại có thêm đôi tai lông trắng xù xù, lúc này trước toàn bộ giống cái trong thôn gọi một hồi gió, sinh sôi hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt của giống đực.
Đương nhiên có hâm mộ thì cũng có ghen ghét ganh tị, người quan hệ không tồi hoặc bình thường thì có thể cười đùa giao lưu một chút, hoặc là mượn mang thử, còn quan hệ không tốt ví dụ như mấy vị "tình địch", có vài người tức giận trực tiếp về nhà. Đương nhiên tức thì tức nhưng cũng không làm gì, nhưng còn mấy người thì không như vậy.
Ví dụ như Ương khi đi qua Kinh và Lục Hi, chua chua mà nói một câu: "Mới là ấu tể đã biết câu dẫn giống đực! Hừ"
Kinh nghe xong sao có thể không làm gì, giống cái này sao lại đáng ghét như vậy! Còn không chờ y mở miệng, Đinh Tiếu lập tức kéo tay y lại, sau đó cười ha hả mà đáp lễ một câu: "Cho ngài mang một vòng cũng câu dẫn thử mấy người xem?"
"Phốc ha ha ha ha!!!" nghe xong Đinh Tiếu nói, Kinh và Lục Hi vừa rồi còn đang hỏa đại cực điểm lập tức cười to. Ngay cả Mộc Ngõa và Phong một bên đang trừng mắt một đầu lửa giận với Ương nhưng lại không thể làm gì giống cái cũng đều bật cười.
Khôn là người vừa lòng nhất, Tiếu Tiếu nhà mình quả thực lợi hại, trước mặt người đáng ghét tuyệt đối không yếu thể quả thực là một việc quá tốt. Hắn tràn đầy sủng nịnh mà sờ sờ đỉnh đầu Đinh Tiếu, trong lòng tính toán lát nữa trở về nói gì cũng phải bảo Tiếu Tiếu mang bịt tai cho mình xem, chỉ có thể cho một mình mình xem thôi! Đương nhiên hắn hoàn toàn không băn khoăn đến biểu tình hận đến nghiến răng nghiến lợi của Ương, dù sao Khôn cũng không cảm thấy quan tâm tới sắc mặt của người mình không xem trọng.
Ương bị nghẹn một câu, nhưng lấy trí tuệ của nàng thực sự không nghĩ ra lời để phản bác, nếu lại nói liền trực tiếp cãi nhau, mình tốt xấu cũng là thân trưởng bối, cùng ấu tể khắc khẩu thực sự mất mặt. Vì thế cuối cùng chỉ có thể phẫn hận mà hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Trên mặt Đinh Tiếu không mang chút khinh bỉ nào chỉ là bình tĩnh mà nói với Kinh: "Đừng vì người không đáng giá mà tức giận." Chủ yếu là so đo với loại nữ nhân như này quá nhiều lần tuyệt đối sẽ làm giảm chỉ số thông minh của mình xuống.
Lục Hi gật đầu: "Tiếu Tiếu nói đúng, mẹ ta nói không cho ta nói chuyện với giống cái này, nàng cả ngày một bộ cao cao tại thượng bề trên, hừ, hiện tại xem con gái nàng không có hy vọng gả cho Khôn, trong lòng không chừng đang chua loét. Đây là hâm mộ ghen tị hận mà Tiếu Tiếu nói đi!"
Đinh Tiếu cười: "Đúng vậy, trí nhớ của ngươi không tồi. Chính là năm chữ này, rất hợp với nàng ta!"
Kế tiếp người cười vang một trận, ngay cả người bên cạnh vây xem náo nhiệt cũng cười phá lên theo. Đảo mắt liền đem chuyện không thoải mái này vứt ra sau đầu. Việc tiếp theo phải làm, là mau đem em gái Liên Chi về lại bên cạnh, nha đầu này thật không có ý thức nguy cơ. Đinh Tiếu đều nhìn thấy hai tên giống đực đang lau nước miếng kìa!
Nếu trận tuyết đầu là tiêu chí bắt đầu mùa đông, tự nhiên cũng phải có một ngày hội nhỏ nhỏ, tuy các thú nhân cho rằng trong ngày này ăn một bữa no nê càng dự trữ năng lượng sung túc chống cự ngày đông giá rét là một loại tập tục, nhưng khi có đồ ăn sung túc, ăn một bữa no nê không thể nghi ngờ là một việc khiến cho người ta tâm tình vui sướng.
Sáu con gà đuôi dài mà Mộc Ngõa và Kinh bắt được lúc trước hiện tại đã béo tốt như gà tây. Có nuôi tiếp cũng không lớn hơn được nữa, đám gà ngốc này càng lớn ăn càng nhiều, sáu con nhiều như vậy quả thực là không trụ được bao lâu. Vì thế Mộc Ngõa và Kinh quyết định chia cho sáu người bọn họ mỗi người một con.
Đinh Tiếu dùng con gà đuôi dài này làm gà hầm nấm, phối hợp với món chính là bột trân châu mà chiều hôm qua Đinh Tiếu đã trộn sẵn ủ trong chăn da thú.
Kỳ thực ngay từ đầu Đinh Tiếu cũng không xác định quả trân châu nghiền thành bột có thể lên men hay không, nhưng hiệu quả thực không tồi, chỉ là tốc độ lên men tương đối chậm. Tạo ra bánh màn thầu trắng trẻo mập mạp chọc người yêu thích, Quỳnh và Hạ vui vẻ nhất chính là một đám cục bột không lớn lắm cho vào nồi hấp, sau một hồi cư nhiên lại lớn gấp hai. Hơn nữa ăn vào mềm như bông, thuần mùi vị của quả trân châu, không trộn lẫn bất cứ mùi vị dầu mỡ nào.
Đương nhiên chỉ có gà hầm nấm là không đủ, hôm nay chủ đề chính là ăn nhiều thịt, vì thế Đinh Tiếu làm thịt gân lộc kho tàu, chân lộc nướng muối tiêu, còn dùng hương hương thảo và nước đường nướng thịt sói điên khô mang từ chợ Đông về lúc trước.
Đinh Tiếu còn làm cho mình một món thức ăn chay, đó là bạch đậu chua cay xào, phương pháp làm đương nhiên là giống với xào khoai tây chua cay như đúc. Kết quả khi ăn cơm phát hiện mình còn chưa ăn được cho đã nghiền, mâm bạch đậu chua cay xào liền biến mất không còn tăm hơi. Hạ cha còn thập phần không ưu nhã mà dùng màn thầu vét sạch sẽ mâm bạch đậu chua cay, cũng yêu cầu thêm ngày mai còn muốn ăn nữa.
Cha thích đương nhiên là tốt, Đinh Tiếu chỉ là thực buồn bực mình lại thích ăn nhiều thịt. Lúc này cậu đã tin tưởng thân thể của mình hẳn là thật sự bị thế giới này đồng hóa. Bằng không mỗi ngày nhét đầy thịt vào trong bụng như vậy, dạ dày cư nhiên không có phản ứng không tốt nào ngoại trừ ăn không tiêu. Thật là hoàn cảnh bồi dưỡng dạ dày mà!
Cơm chiều vào đông là cần phải ăn ở nhà mình, nhưng Khôn sau khi ăn lửng dạ ở nhà xong liền dưới sự ngầm đồng ý của cha và mẹ trực tiếp lao tới bàn ăn nhà nhị thúc.
Chỉ tiếc khi Khôn ca tới, mâm đựng bạch đậu chua cay xào cũng đã sạch sẽ, vì thế cơ hội cho hắn ngửi ngửi cũng không còn. Đối với điểm này Đinh Tiếu vẫn có một chút "đau lòng", dù sao cũng phải làm, ngày mai liền dứt khoát làm nhiều một chút đi, dù sao nhìn ba cũng có vẻ ăn chưa đủ.
Ăn nhiều thịt lộc lại thêm mấy khối thịt sói khô, kết quả chính là Quỳnh ba bị Hạ cha sớm tha về phòng. Lúc này cửa đóng, then cài, rèm cửa buông, để lại một khe hở thông khí, an toàn lại ấm áp, bếp lò đắp bằng đất, một khối hỏa mộc nhỏ có thể đốt cả một đêm, đặt ở mép giường là phương thức sưởi ấm tốt nhất của mỗi một thú nhân trong bộ tộc.
Đinh Tiếu đối với hành vi của cha nhà mình thấy nhiều không trách, kỳ thực đời trước cậu cũng có thói quen sinh hoạt như vậy, chỉ là hiện tại bên người mình cũng có một giống đực đứng đắn như hổ rình mồi. Tuy cậu tin Khôn cho dù nghẹn đến mức cào tim cào gan cũng không tổn thương mình, nhưng cậu cũng luyến tiếc làm Khôn nhịn đến vất vả. Nam nhân ấy mà, ai không hiểu loại thống khổ này chứ. Khôn nếu ăn cơm chiều ở đây, buổi tối tự nhiên sẽ không tính trở về, hai người thu thập xong phòng bếp, bưng một ấm nước trà về phòng Đinh Tiếu.
Nói đến ấm nước trà này vẫn là Đinh Tiếu vẽ đơn giản hình dáng để cho Hoa bá bá nung, tuy thể tích vượt qua dự tính của cậu, cũng may lấy sức lực hiện tại của cậu có thể nhấc lên được. Hôm nay ăn xong nhiều thịt tính nóng như vậy, buổi tối chắc chắn sẽ khát. Cho nên cậu cũng để lại một bình cho ba và cha ở phòng bếp.
Đối với hai người cùng giường mà ngủ Đinh Tiếu đã tập mãi thành thói quen, mọi người đều thấy vấn đề này thực bình thường, cũng ở tình huống thực sự thường xuyên phát sinh, cậu nếu cứ rối rắm chắc chắn sẽ phải tiếp tục đi gặp bác sĩ tâm lý. Chỉ là có một chút cậu đến bây giờ vẫn rất biệt nữu, đó chính là hai người bọn họ có người trừ bỏ quần đùi ra không mặc gì hết thật đúng là...như vậy thực dễ dàng xảy ra chuyện được không!!
Dựa vào trong ngực Khôn, Đinh Tiếu thở dài: "Khôn, anh nói cái bịt tai kia mùa xuân sang năm đi họp chợ có thể bán được không?"
Khôn gật đầu: "Ừ, chắc chắn có thể bán được rất tốt, Tiếu Tiếu, ta muốn nhìn em mang."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Ta không thích mang."
Khôn hôn hôn một cái trên mặt Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, mang lên cho ta xem đi, Phong và Mộc Ngõa đều được nhìn bạn lữ của họ mang."
Đinh Tiếu đỏ mặt, hừ một tiếng: "Vậy người cũng nhìn được bạn lữ của bọn họ mang rồi đó."
Khôn lại hôn một cái: "Nhưng là ta chưa nhìn thấy em mang, ta muốn nhìn em mang, ta biết em không thích mang ra ngoài bị người xem như tiểu ấu tể, nhưng là chỉ cho ta xem được không?"
Ách...đại gia hỏa này thật đúng là hiểu biết suy nghĩ của mình, thôi, một món trang sức mà thôi, hắn thích thì mang thử cho hắn xem, cũng không phải ra ngoài mất mặt!
"Vậy ngươi buông tay ra, ta đi lấy."