Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 70: Chia chúng nó




Người ở trước mắt hổ, sao có thể không chịu thua, Đinh Tiếu an ủi mình như vậy: Hôn đi, dù sao cũng chỉ là dính cái môi...

Trước mắt còn không có biết hôn - lưỡi là vật gì, Khôn ca tuy hôn như này cũng thực thỏa mãn, nhưng trong lòng hắn kỳ thực cũng khát vọng có thể được càng nhiều hơn một chút. Chỉ tiếc chưa bao giờ giao lưu về vấn đề này với bạn cùng lứa, cũng chỉ khi còn nhỏ nhìn trộm qua cha dính môi vào môi mẹ (Ngươi đứa nhỏ xem trộm này --b), lúc này...chỉ có thể đi tìm hiến tế cố vấn.

Mở rộng lòng Đinh Tiếu nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, chỉ là nhìn ánh mắt đau lòng của ba và cha, còn có ánh mắt càng thêm chuyên chú của Khôn, cũng vì bọn họ mà đau lòng. Nhưng mình cũng chỉ có thể đem thời gian còn lại nỗ lực mà sống, qua càng ngày càng tốt. Sinh mệnh có hạn, nhưng chính vì như thế mới càng phải nắm chặt từng ngày không phải sao?

"Ba, cha, chúng ta tới chia mấy thứ mà con mang từ quê nhà tới đi!" Vừa mới đi ra khỏi phòng cùng Khôn, Tiếu Tiếu kéo cánh tay Quỳnh và Hạ, trên mặt lộ ra tươi cười, cho dù cậu phát hiện đôi mắt ba hồng hồng, cảm xúc của cha cũng thấp lạc, hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm việc gì phân tán lực chú ý của bọn họ, vốn dĩ mấy thứ trong túi kia của mình cũng phải xuất ra dùng, chi nên hiện tại để cả nhà giải thỏa một chút là được.

Ngọn nến trong phòng vừa mới bị tắt, Khôn muốn thắp lên lần nữa, nhưng bị Đinh Tiếu ngăn cản: "Đừng châm nến, trong túi của em có mang theo đồ vật phát sáng, chờ em một chút." (Bí: 2 đứa xác nhận tình củm rồi nên thay đổi cách xưng hô của Tiếu Tiếu cho ngọt)

Đem ba cái túi luôn bị đặt trong góc lôi ra, Đinh Tiếu hít sâu một hơi, mấy thứ này cuối cùng cũng có thể mang ra khoe, ít nhất khi ở nhà mình, sử dụng là không vấn đề gì!

Mở ra đèn pin năng lượng mặt trời, quả nhiên bởi vì thời gian dài không nạp điện lượng điện phi thường thấp, mới vừa mở ra ánh sáng không đủ, nhưng như vậy vẫn làm ba người khác sợ ngây người.

Hạ là người thứ nhất vươn tay sờ sờ: "Đây...đây là cái gì? Sao lại sáng lên?"

Đinh Tiếu trả lời: "Cái này là đèn pin, nguyên lý cụ thể là gì con cũng không rõ, chính là đem nó đặt dưới ánh mặt trời một ngày, nó có thể sáng được vài canh giờ."

Quỳnh Kinh ngạc: "Vậy đây là thần khí có thể tích cóp ánh mặt trời sao?"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Ách....cũng không gọi là thần khí, nhưng thật là có thể tích cóp ánh mặt trời." Năng lượng mặt trời ấy mà, lý giải như vậy cũng đúng. Phải dùng lý luận khoa học nghiêm túc lý giải quá khó khăn, tài ăn nói của bản thân không tốt, tri thức lý luận càng không được."

Sau khi Hạ tấm tắc cảm thán, liền nổi lên quan tâm tuổi thọ của đèn pin: "Cái này có thể sử dụng bao lâu?" Nếu con trai muốn chia sẻ với bọn họ, vậy hết thảy lo lắng đều không quan trọng bằng tâm ý của Tiếu Tiếu. Ít nhất hiện tại không thể làm đứa nhỏ vì mình và Quỳnh lo lắng mà càng khổ sở hơn mới đúng.

Đinh Tiếu lật xem một chút hướng dẫn sử dụng bên trên: "Hình như dùng được khoảng hai, ba năm không thành vấn đề, dù sao con cảm thấy nến ở nơi này cũng khá tốt, quê con bên kia cũng có nến, nhưng nếu không thêm hương liệu mùi vị thực sặc người." Kỳ thật cho dù bỏ thêm hương liệu nhưng có mấy loại hàng vỉa hè khi đốt lên mùi cũng không tốt lắm.

Tiếp đó Đinh Tiếu giới thiệu một chút về cách dùng và công năng của đèn pin. Tuy cậu biết thú nhân giống đực năng lực nhìn trong bóng tối tương đối lợi hại, nhưng cậu vẫn đem hai cái đèn pin phân cho cha và Khôn.

"Cái này hai người mang theo bên người đi, đôi khi có chỗ hữu dụng. Tuy không dùng được bao lâu, nhưng khẩn cấp vẫn có thể dùng, nhưng bật lửa tùy thân mang theo thì không an toàn lắm, liền để trong nhà dùng đi, kỳ thực con cảm thấy đá lấy lửa dùng cũng khá tốt." Quan trọng là còn không có nguy hiểm, cậu vẫn tương đối lo lắng vạn nhất cha và Khôn mang theo bật lửa, chẳng may nổ một cái thì không tốt.

Hai vị giống đực dị thường cẩn thận mà đem món lễ vật này nâng trong tay, Hạ cho rằng đây là đồ vật thực thần kỳ, mình tuyệt đối không thể nào sử dụng nó, phải giữ lại cẩn thận. Đây là lễ vật trân quý ấu tể nhà mình cho ( 5 đồng tiền --). Còn Khôn ca thì cảm thấy đây là lễ vật đầu tiên bạn lữ nhà mình tặng cho mình, sao có thể lấy ra dùng được! Tất cả đồ vật Tiếu Tiếu tặng cho mình, mình đều sẽ dụng tâm đem chúng nó giữ gìn thật tốt!

Vì thế khi Đinh Tiếu cảm thấy mình có thể làm cho cái đèn pin này nhiều ít phát huy chút tác dụng, hai vị giống đực đã quyết định đem chúng nó cất kỹ như bảo bối ( --b)

Hộp kim chỉ khiến Quỳnh rất là thích: "Tiếu Tiếu, chỉ ở nơi đó của con thật nhỏ, có rắn chắc không? Thật là nhiều màu, giống như màu của lông mấy loài chim."

Đinh Tiếu lấy ra một cuộn chỉ, trực tiếp dứt đứt một đoạn. Vốn dĩ cậu biết chỉ trong cuộn này không chắc cho lắm, hiện tại sức lực của mình lớn lên thật nhiều, bứt đứt không hề có chút lực cản.

"Chúng một chút cũng không rắn chắc, chỉ là màu sắc đẹp một chút. Nhưng chỉ bằng thảo mạn cũng có thể thành nhiều màu sắc, ví dụ hiện tại có thể dùng hắc nha quả đun nước lên sau đó cho chỉ thảo mạn vào liền biến thành màu đen. Còn có a, con không phải ở chợ Đông mua tùng lam sao, nó thể đem chỉ thảo mạn nhuộm thành màu xanh lam. Con tin rằng mặt các màu khác cũng sẽ có biện pháp làm."

Khôn lập tức sáng mắt: "Cũng có thể nhuộm vải bố sao?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Đương nhiên a! Chẳng những có thể đem vải bố nhuộm màu, còn có thể dùng thuốc nhuộm vẽ họa tiết các loại đồ án trên vải." Đây cũng là một mặt của thiết kế.

Khôn gật đầu: "Chúng ta sang năm đi chợ Đông nhất định sẽ lại đoạt giải nhất!" Nghĩ tới nghi thức thành thân của mình và Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu mặc vào quần áo xinh đẹp có vẽ đồ án bên trên, nhất định sẽ khiến rất nhiều người hâm mộ!

Hộp cơm inox rốt cuộc có thể ra khỏi nơi ẩn nấp mà tùy thời sử dụng trong phòng bếp nhà mình. Tuy Đinh Tiếu cũng cảm thấy lấy sức ăn của mấy người ở đây cái hộp cơm này chỉ có thể coi như bát cơm mà dùng, nhưng vẫn cảm thấy hộp cơm nhất định sẽ có đất dụng võ! Đinh Tiếu còn mượn hộp cơm inox để nói với Khôn và Hạ về một chút đặc tính của kim loại. Tuy sâu hơn thì cậu cũng không rõ, nhưng tác dụng của sắt và đồng Khôn và Hạ vẫn sớm biết tới. Cho dù dụng cụ đa năng của Đinh Tiếu căn bản không phải là sắt, nhưng Tiếu Tiếu cũng đã nhắc qua với bọn họ.

Đương nhiên hai người quyết định nhất định phải tìm được khoáng thạch kim loại. Dù sao đây cũng là một chuyện lớn liên quan tới bộ tộc, mặc dù lợi trảo của giống đực tộc Dực Hổ bọn họ tuyệt đối sắc bén hơn nhiều sao với dao kim loại của Đinh Tiếu, nhưng cũng không phải tất cả hình thú của giống đực có năng lực như vậy. Huống chi bán thú nhân đi săn vẫn luôn dùng cục đá hoặc răng mãnh thú làm vũ khí, cái này so với dao kim loại của Tiếu Tiếu xa xa không bằng. Huống chi có dao sắc bén, cuộc sống hàng ngày cũng sẽ càng thuận lợi, đương nhiên điểm cuối cùng là Đinh Tiếu nói cho bọn họ dùng nồi sắt và dao phay có bao nhiêu hữu dụng.

Ấm nước quân dụng trở thành đề tài mới đáng giá nghiên cứu trong mắt Khôn và Hạ cha, bởi vì lúc trước có ống trúc có nắp vặn, bọn họ đối với đồ vật có thể đựng kín tương đối cảm thấy hứng thú. Mà cái này khác với cái ấm bằng cục đá trong suốt mà bọn họ nhìn thấy, đầu hơi nhỏ, bụng lại lớn lớn, có thể đựng càng nhiều nước. Này tự nhiên liền không thể không cho bọn họ nảy sinh dục vọng muốn nghiên cứu.

Quả nhiên đồ vật mới lạ xuất hiện, cả nhà nguyên bản đang trong không khí thương cảm liền giảm xuống, khi Đinh Tiếu giới thiệu đồ vật trộm nhìn ba một cái, âm thầm thở dài một hơi.

Đương nhiên, để cho ba người cảm thấy hứng thú chính là mấy thứ đồ ăn còn dư lại của Đinh Tiếu, lạp xưởng lúc đã khiến bọn họ kinh diễm một phen. Làm cho Tiếu Tiếu không dễ làm một ít lạp xưởng trong hai ngày bị bọn họ tiêu diệt không còn một mảnh. Lúc này lại có đồ ăn từ quê nhà của Tiếu Tiếu, ba người đều rất hiếu kỳ mùi vị thứ này sẽ như thế nào.

Bánh quy khô Đinh Tiếu lúc trước chỉ ăn một bọc nhỏ, cho nên còn lại tương đối nhiều, mở ra lựa chọn khẩu vị khác nhau mà phân, Đinh Tiếu cảm thấy sau khi ăn qua bánh quy này, mình chắc chắn phải mau chóng nghiên cứu làm ra bánh quy nguyên thủy như thế nào.

Khoai lát sấy còn lại, tự nhiên không cần nhắc tới. Mì gói còn dư lại một gói, sư nhiều cháo ít ngay cả mình ăn cũng không đủ, nhưng để mọi người đều nếm thử hương vị, Đinh Tiếu vẫn quyết định một lát liền đi nấu nó. Cho nhiều nước canh là được rồi, dù sao gói gia vị mình còn dư hai túi.

Đối với muối trắng tinh so với muối biển tộc Thiên Ngư mang tới khiến bọn họ càng ngạc nhiên hơn. Nhưng nếm thử hương vị, đã quen với mùi vị của muối xanh càng cảm thấy muối nơi này thanh hương hơn, chỉ là muối biển độ mặn cao hơn muối xanh rất nhiều. Lấy muối này tới muối dưa hẳn sẽ càng thêm ngon hơn một chút. Dù sao muối biển, muối hồ, muối mỏ gì đó ở thế giới này cũng không phải là đồ vật mới mẻ, về sau họp chợ vẫn là đi mua một ít cục muối lớn của tộc Thiên Ngư đi, yêm chế đồ vật muối xanh vẫn là kém hơn một chút.

Còn bút và sách hai đồ vật này tuy hình dáng kỳ lạ một chút, nhưng đối với các thú nhân giấy bút đều là từ đồ vật thiên nhiên mà nói thật ra không có kinh ngạc mấy, chỉ có ba quyển sách khiến ba người kích động một hồi lâu.

" Đây là cuốn mà bộ tộc các con dùng để viết văn tự sao? Còn có hình có màu, hình như rất giống thực! A, bán thú nhân này thật giống người tộc Kim Sư a!" Quỳnh chỉ vào ảnh của một nam tử tóc vàng trong sổ tay sinh tồn dã ngoạikinh ngạc nói.

Đinh Tiếu cười nói: "Vâng, nơi đó của bọn con cũng có các bộ tộc khác nhau, người tóc vàng này không cùng một bộ tộc với con."

Khôn hỏi: "Tiếu Tiếu, cái này cũng là vẽ sao?"

Đinh Tiếu đặc biệt muốn nói đây là ảnh chụp, là in ấn, nhưng là cậu không thể giải thích. Chỉ có thể trả lời như này: "Vâng, là một loại vẽ, có điều con không vẽ giống được như vậy, hơn nữa vẽ cũng không xuất sắc." Chuyện cười! Cho dù có thuốc màu mình cũng không vẽ ra được giống như ảnh chụp thế này, lại không phải trên máy tính vẽ CG artwork (công nghệ đồ họa web của Nhật).

Khôn gật gật đầu: "Ừm, vậy có thể vẽ một bức hình em cho ta sao?"

Đinh Tiếu vốn đang cho rằng Khôn muốn mình vẽ hình hắn, kết quả lại là vẽ hình bản thân, cảm giác...thực xấu hổ a! Xem đi! Ánh mắt của ba và cha đều như vậy! Thật là quá mất mặt!

"Ách...bốn người chúng ta mỗi người đều vẽ một bức là được."

Khóe miệng Khôn ca hơi hơi nhếch lên, như vậy càng tốt, mình mang theo tranh Tiếu Tiếu, cho dù đi xa nhà cũng có thể mỗi ngày nhìn đến hình dáng Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu cũng có thể mỗi ngày nhìn đến hình dáng của mình! Thật tốt! (Ngươi đủ rồi!)

Nếu đã đem nửa túi quần lót ra, Đinh Tiếu cảm thấy đây đúng là lúc mang quần xà lỏn giao cho Khôn.

Nhận được lễ vật này, Khôn hiển nhiên có chút giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt của nhị thúc thể hiện "Rốt cuộc cũng đến lượt ngươi!", liền cảm thấy có vẻ không thoải mái thì phải. Nhưng tự tay Tiếu Tiếu làm cho mình, lại nói là đồ vật mặc bên người, hắn sao có thể không vui được! Ừm! Chờ thêm hai ngày khi tâm tình Tiếu Tiếu tốt một chút mình sẽ mặc trước em ấy xem, như vậy nếu không thích hợp Tiếu Tiếu có thể trực tiếp biết sửa lại như thế nào, mình thực quá tâm lý! Tuy rằng ngủ gì đó không mặc thứ này vẫn là tốt hơn một chút.

Nhìn đến khuôn mặt vẫn luôn không có biểu tình gì của cháu trai đột nhiên lộ ra biểu tình thập phần nhộn nhạo, Hạ cha khinh bỉ từ trong ra ngoài! "Tiếu Tiếu, cái thứ mềm mại này là cái gì?"

Đinh Tiếu nhanh chóng trả lời: "Cái này a, là thứ ở chỗ chúng ta dùng để chữa bệnh, cái này là khi bị thương dùng để lau miệng vết thương, cái này là đặt lên miệng vết thương, cái này để điều trị cảm mạo....chính là bị hắt hơi phát sốt gì đo, cái này có thể dán trên miệng vết thương. Còn có cái lọ thuốc này nếu không ngủ được, uống một viên vào là có thể ngủ được. Nhưng không thể dùng quá nhiều, còn cái bình này là lúc trước con sinh bệnh bác....ách hiến tế cho con ăn, nhưng con đã không cần ăn tiếp. Kỳ thực nơi đó bọn con cùng người nơi này không giống nhau, cho nên con cảm thấy thuốc này có thể không ăn thì vẫn không nên ăn, trầy da có thể dùng, kỳ thực hiến tế cũng có thể đem một ít dược giảm đau hay cầm máu làm thành dạng cao như canh bạch đậu vậy, như vậy thực dễ dàng bôi lên miệng vết thương, không bị rơi ra như bột phấn."

Hạ gật đầu: "Ừ, ý kiến này phi thường hay, ta ngày mai liền đi nói với hiến tế, như vậy liền không cần con phải lộ diện"

Đinh Tiếu dùng sức gật đầu: "Cha nghĩ thực chu đáo, vậy về sau con nếu nhớ được cái gì nơi này chúng ta có thể làm, liền để mọi người nói thay con. Nếu không con vạn nhất bị bọn họ phát hiện bắt đi liền thảm!" Phỏng chừng sẽ không bị cắt ra tiến hành nghiên cứu, nhưng đó cũng không tỏ vẻ có thể ít đi nguy hiểm một phần a.

Quỳnh nghe tới lập tức nhíu mày: "Tiếu Tiếu, chúng sẽ không để cho người khác xúc phạm con!"

Khôn tán thành, liền giơ một cánh tay đem Tiếu Tiếu ôm vào trong lòng ngực: "Tiếu Tiếu, ta là thần đồng, về sau việc ta đi làm."

Tuy đột nhiên bị Khôn ôm trước mặt ba và cha thực xấu hổ thực 囧, nhưng Đinh Tiếu tuyệt đối không phủ nhận vào giờ phút này lòng mình cảm thấy yên ổn trước nay chưa từng có. "Đây là anh nói a, thần đồng nói phải giữ lời!"

Đem mấy thứ mình mang tới phân chia thất thất bát bát, nên cất thì cất, nên ăn thì ăn, nên dùng thì dùng. Cái điện thoại di động hết pin làm cậu hơi rối rắm một chút, nghe nói loại pin này đối với đất đai ô nhiễm rất lớn a...không biết có biện pháp nào xử lý nó cho ổn không. Thôi, có nhiều chuyện mình cũng không thể giải quyết được, trước cứ để đó, cũng may thế giới này chỉ có một cái như này.

Chờ đem mấy thứ này đều phân đi xong, thời gian cơm trưa cũng đã tới, Đinh Tiếu chạy nhanh vào bếp nhìn bình đậu phụ kia một chút, quả nhiên đã đông lại tương đối tốt. Dùng cái thìa ấn ấn, độ cứng cùng độ co dãn tương đối tốt, tuy có chút khác với đậu phụ chân chính, nhưng nơi này cũng không cần quá lưu lý, ít nhất là thuần thiên nhiên không ô nhiễm! Nếm thử mùi vị, quả nhiên có một loại cảm giác vào miệng liền tan lại mang theo chút dai dai. Vị hơi ngọt của củ thạch phụ trợ thêm vị đậu càng thêm ngon miệng. Tóm lại cậu cảm thấy đậu phụ này ít nhất khi ăn lạnh thực thành công! Đậu phụ bị lấy ra cắt thành miếng nhỏ, những phần viền không thành hình còn lại rưới lên chút dầu ô liu. Múc một thìa cho vào miệng, quả nhiên vẫn là hương vị mình thích nhất. Xoay người đưa qua một thìa, đắc ý đầy mặt nói: "Mau nếm thử, đây là một món ăn em rất thích trước kia, vừa đơn giản vừa mỹ vị, còn rất dinh dưỡng!" Quan trọng là vào đời trước, nó thực dễ làm.

Khôn há miệng ăn xong đậu hủ rưới dầu ô liu, quả nhiên hai mắt sáng ngời: "Rất thơm! Là mùi vị của quả ô liu sao? Đậu phụ ăn rất ngon, nhưng dinh dưỡng là cái gì?"

"Ách...dinh dưỡng chính là thứ khi ăn vào có lợi cho thân thể, ở chỗ chúng ta, luôn chú ý ăn cái gì đó phải cân đối. Ví dụ như nhất định phải có món chính, giống như bắp râu dài, rau củ quả còn có các loại thịt cá đều phải ăn, như vậy mới có thể càng khỏe mạnh." Tuy Đinh Tiếu cảm thấy đời trước mình cũng không nghĩ dinh dưỡng cân đối gì đó, ba ba làm món gì mình cũng đều ăn, ở nhà ăn của trường học có cái gì thì mình mua cái đó.

Khôn tỉ mỉ đem lời Đinh Tiếu nói lý giải trong chốc lát, trịnh trọng gật gật đầu: "Về sau mỗi nagyf đều cho em ăn những đồ vật khác nhau, nhưng thịt nhất định phải ăn nhiều."

Đinh Tiếu cười: "Được, anh nói ăn nhiều thì ăn nhiều đi, nhưng anh trước hỗ trợ đem thịt bò này cắt nhỏ, nhưng ngàn vạn lần là miếng thịt nhỏ chứ không phải là thịt nát a!"