Hiện tại Thanh Sâm cũng đã vào giữa hè, kỳ thực khí tới gần biên giới, nhiệt độ không khí cũng tăng lên rất nhiều.
Rừng cây càng lúc càng rậm rạp khiến cảm giác từ nóng thành mát, chỉ là mấy ngày nay vẫn từ giá rét mùa đông đi tới giữa hè, cảm giác đúng là rất không giống nhau. Nghĩ tới lúc trước ở trên tuyết sơn ăn mặc giống như quả cầu, nói là dường như đã trải qua mấy đời cũng không khoa trương.
Trở lại Thanh Sâm, tâm tình muốn chạy nhanh về nhà của Đinh Tiếu càng lúc càng thêm bức thiết. Bạch Đoàn Nhi trong lòng ngực mấy ngày nay hàm răng cũng dài ra không ít, tuy vẫn không cắn được miếng thịt thú lớn, nhưng sau khi băm thành thịt vụn cũng có thể ăn được rồi. Quả nhiên báo con gì đó vẫn là phải ăn thịt mới lớn lên được, chỉ với mấy ngày, bụng đã tròn hơn trước rất nhiều.
Buổi tối hôm nay, hai người phát hiện một bụi bắp râu dài, hiện tại tuy bắp râu dài còn chưa hoàn toàn thành thục, cũng không non đến mức có thể ăn sống, nhưng lại có thể lấy để hầm canh. Lúc này ngay cả lõi bắp cũng có thể ăn được, thậm chí có một loại hương vị đặc biệt của bắp ngô. Chỉ là cắn lõi chỉ có một chút nước, ngoại trừ hơi có chút ngọt ra thì không có gì đáng để ăn.
Đinh Tiếu dùng loại "bắp bao tử" này hầm một nồi canh xương sườn, tối qua Khôn săn về một con bạo nha heo, cũng đủ cho hai người bọn họ ăn trong hai ngày, cho nên tối nay, hoàn toàn không cần săn thú.
Chỗ dừng chân đương nhiên phải có nguồn nước, mặt hồ hôm nay bọn họ tìm được diện tích cũng không nhỏ, từ đầu này nhìn sang bên kia, rừng ban đêm đầy sương mù, căn bản là không nhìn thấy bờ bên kia. Trong hồ có không ít thứ tốt, lại còn có cá dạ đỏ mà Đinh Tiếu luôn nhớ thương ở thủy vực Thanh Sâm nữa. Vì thế tự tay xiên bốn con mang về. Lúc này cũng đã là thời điểm ăn trai sông ngon nhất, đương nhiên còn có các loại ếch và ốc, nhưng bắt thì quá phiền phúc, cho nên hôm nay liền bỏ qua.
Hái được mấy quả mâm xôi và quả nước tương ở phụ cận, Đinh Tiếu định làm một nồi cá sốt cà chua, trở lại địa phương quen thuộc, thu thập gia vị hương liệu cũng trở nên thuận buồm xuôi gió hơn.
Xử lý xong cá cắt thành khúc, nhúng qua lớp bột cho vào dầu rán đến hai mặt vàng giòn rồi vớt ra để ráo dầu. Để lại một chút dầu trong chảo, đem hành gừng tỏi băm nhỏ cho vào phi, phi tới khi mùi thơm bốc lên đem một nữa chỗ quả mâm xôi đã cắt thành miếng cho vào, một bên xào một bên nghiền nát. Chờ tới khi thịt quả ùng ục ùng ục sôi, lại cho quả nước tương thái miếng vào, lại xào lại đảo. Cuối cùng cho muối vào làm gia vị, lại đem cá rán cho vào lật xào một lúc, rồi cho nốt phần quả mâm xôi còn lại vào. Chờ tới khi thịt quả mâm xôi nhũn ra biến chín, chính là có thể bắc ra khỏi bếp.
Cá đối với Bạch Đoàn Nhi mà nói là phi thường xa lạ, nhưng nó lại rất rất mùi tanh của cá này. Khi Khôn đang chuyên tâm nướng thịt, Đinh Tiếu chuyên tâm làm cá, nó một người "lăn" tới bờ sông, lon ton đến chỗ Đinh Tiếu xử lý ruột và bong bóng cá. Dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, a? không phải thơm như kia nhỉ? nhưng hình như cũng không tồi, sau đó "ngao ô" một miếng.
Đừng thấy nó không cắn được miếng thịt thú to, nhưng ruột cá rất là mềm, bong bóng cá khó cắn nhất cũng là phần Đinh Tiếu thích nhất đã bị cậu cho vào trong nồi. Những phần còn lại đối với Bạch Đoàn Nhi mà nói thực sự không có chút khó khăn nào.
Đinh Tiếu bên này bày cá ra bát lớn, hai mắt vừa đảo qua liền nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi ở bờ sông lắc lư cái đuôi không biết đang làm gì. Chạy nhanh tới nhìn, phát hiện những chỗ ruột cá ở bờ sông đều không thấy đâu.
"Bạch Đoàn Nhi! Ngươi sao cái gì cũng ăn thế!!" Nhanh chóng bế Bạch Đoàn Nhi lên, nhìn cái miệng nhỏ vốn dĩ trắng tinh sạch sẽ lúc này dính đầy máu, Đinh Tiếu ngồi xổm xuống múc nước sông rửa sạch một chút.
Kỳ thực vừa rồi Khôn đã nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi làm gì, nhưng hắn sẽ không quan tâm, Bạch Đoàn Nhi biết tự mình kiếm ăn là chuyện tốt, tuy hiện tại còn chưa biết đi săn thú, nhưng cũng biết nhặt chút đồ ăn thừa. Báo mẹ dạy báo con săn thú, cũng bắt đầu từ cho chúng nó có thể tự mình gặm con mồi.
"Bạch Đoàn Nhi là dã thú, ăn đồ sống là rất bình thường, nó nhỏ như vậy đã biết tự mình kiếm đồ ăn, rất khá."
Đinh Tiếu nhíu mày: "Em không thích cho nó ăn đồ sống! Như vậy dã tính của nó sẽ tăng lên, tương lại chẳng may đả thương người thì phải làm sao?"
Khôn cũng nhíu mày: "Đem dã thú đặt ở bên người đối với chúng nó là không tốt, chúng nó cũng có tộc đàn có gia đình."
Đinh Tiếu thương cảm: "Nhưng Bạch Đoàn Nhi đã rời khỏi tuyết sơn, Thanh Sâm chúng ta lại không có báo tuyết."
Khôn nói: "Nhưng vẫn còn những loài báo khác, chúng nó có thể sống cùng nhau, hơn nữa tuy báo tuyết không đặc biệt to lớn, nhưng tương lai ăn cũng nhiều, chờ tới khi trưởng thành, em muốn coi nó như dê bò mà nhốt lại sao? Không có năng lực vồ mồi, nó sẽ không có tư cách để sinh tồn tiếp nữa."
Dùng gương mặt cọ cọ trán Bạch Đoàn Nhi, Đinh Tiếu thở dài: "Anh nói cũng phải, nhưng mà nghĩ tới tương lai Bạch Đoàn Nhi chạy đi với những con báo khác em lại thấy buồn."
Khôn đem thịt nướng đặt lên trên giá, đứng dậy đi tới cạnh Tiếu Tiếu: "Bạch Đoàn Nhi cùng lắm chỉ có vài năm tuổi thọ, nhưng chúng ta còn có hơn 400 năm."
"Aiz....vậy về sau anh sẽ dạy Bạch Đoàn Nhi đi săn chứ?" Đinh Tiếu dựa đầu vào ngực bạn lữ, một bên lôi kéo móng vuốt nhỏ của Bạch Đoàn Nhi, nhìn nó chơi với mình đến là vui vẻ, một bên càng thêm buồn bực.
Khôn hắc tuyến đầy đầu, vì cái gì ta đường đường là một lão dực hổ lại dạy một con báo tuyết sơn thú! Ta có tật xấu gì sao! Nhưng mà bạn lữ nói hắn vẫn phải nghe: "Được, chỉ cần nó không có ý định thương tổn người."
Trong thôn cái gì cũng không thiếu, tự nhiên bọn họ cũng không cần cái gì cũng phải hái mang về. Chỉ với số lượng đặc sản bọn họ mang trên người này cũng đã chiếm rất nhiều diện tích, đa số đều là hàng khô.
Thời điểm trở lại thôn Thiên Hà, vừa lúc qua bữa trưa. Đinh Tiếu và Khôn trực tiếp chạy về nhà Quỳnh ba, thình lình nhìn thấy hai đứa nhỏ trở về, khiến Quỳnh và Hạ cha chưa tới lượt tuần tra và săn thú bị hoảng sợ.
Nhìn vật nhỏ trong lòng ngực con trai, đuôi lông mày của Quỳnh giật giật, con báo đối với bán thú nhân mà nói là một mãnh thú phi thường nguy hiểm, sao lại bắt một con báo con về? Nhưng anh cũng biết tính tình và xuất thân của con trai nhà mình, đại khái là muốn giống như Bạch Nguyệt nuôi Đậu Đậu, coi là sủng vật để nuôi đi. Nhưng mà năng lực của đậu hầu cũng chỉ là ném chút đất vào người ngươi, còn con báo...."Tiếu Tiếu, các con sao lại mang theo một con báo con về? Là muốn nuôi nó?"
Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Ba, ba không biết Bạch Đoàn Nhi có bao nhiêu đáng yêu đâu!!" Nói xong lập tức đem Bạch Đoàn Nhi đang ngủ say đưa tới trước mặt ba.
"Ba người xem đi, tiểu gia hỏa này thực đáng yêu, người nó nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt chính là con đấy!"
Đối với loại vật nhỏ cực kỳ giống với hình thú giống đực ấu tể nho nhỏ trắng trắng lại mềm mềm này, nói hoàn toàn không yêu thích chính là gạt người, Quỳnh ba tiếp nhận Bạch Đoàn Nhi, đem vặt nhỏ ôm vào lòng, quả nhiên cảm giác không tồi: "Nhưng mà nó là con báo."
Không đợi Đinh Tiếu biện bạch, Khôn lập tức mở miệng: "Nếu nó trưởng thành có ý đồ thương tổn con người, con sẽ cắn chết nó."
Quỳnh ba và Hạ cha yên tâm, nhưng Đinh Tiếu trừng mắt, hàng này làm gì mà cứ luôn nói cắn chết Bạch Đoàn Nhi thế! Cho dù thật sự sẽ làm như vậy, dùng từ khác đi không được sao?! Không văn hóa thực đáng sợ!!!
Tin tức Đinh Tiếu và Khôn trở về tự nhiên là nhanh còn hơn bay, chưa tới nửa tiếng, một đám người liền đứng đầy sân nhà Quỳnh ba.
Tuy nhà cửa sửa sang lại lần nữa cũng đã mở rộng không ít, nhưng cũng không chứa nổi nhiều người! Chỉ bạn bè thân thích còn chưa tính, còn có một vài tiểu ấu tể, nghe được Đinh Tiếu trở vè mang theo một con báo con màu trắng, đều chạy tới xem náo nhiệt.
Hiện tại Bạch Đoàn Nhi không thể nghi ngờ vẫn đang hoàn toàn vô hại, cho nên không có bất kỳ ai sợ hãi nó, cho dù là ấu tể bốn năm tuổi. Đại khái là lúc trước ở thôn Thanh Phong cũng bị nhìn như vậy rồi, hoặc cũng có thể là do Bạch Đoàn Nhi đã quen với hơi thở của người tộc Dực Hổ ở trên người Khôn, cho nên tiểu gia hỏa không hề sợ hãi. Nhưng cũng không phải ai cũng sờ nó được, bị quấy rầy đến phiền, liền lắc lư mà chạy tới bên người Đinh Tiếu, đem đầu rúc rúc vào chân Tiếu Tiếu, sau đó đem mông hướng về phía người xem.
Hành động nhân tính hóa như vậy khiến tất cả mọi người bị vật nhỏ đáng yêu này manh không còn mảnh giáp, hiến tế vừa chạy tới cũng ngạc nhiên đầy mặt: "Con báo con này rất giống thú nhân."
Đinh Tiếu đắc ý nói: "Nó từ lúc chưa mở mắt đã đi theo bên cạnh bọn con, đại khái cũng không cảm thấy mình và thú nhân có gì khác biệt đi?" Tuy cậu cũng không biết chỉ số thông minh của báo có thể cao bao nhiêu, nhưng hẳn là cũng tầm tầm với đứa nhỏ vài tuổi nhỉ?
Đằng tấm tắc cảm thán: "Ấu tể còn nhỏ như vậy bị các con bắt được cũng thật không dễ dàng, ta thấy tương lai cho dù có lớn lên, cũng không có khả năng sẽ công kích người thôn chúng ta đâu."
Đinh Tiếu lập tức gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng! Con cũng nghĩ như vậy! Nhưng Khôn luôn nói, nếu tương lai Bạch Đoàn Nhi không nghe lời sẽ cắn chết nó, người nói hắn có bao nhiêu tàn bạo!"
Đằng nghe xong cười ha ha: "Các giống đực đều là như vậy, đối với những thứ nguy hại tới bộ tộc và người thân, bọn họ chưa bao giờ nương tay. Nhưng con nhìn Khôn xem, ánh mắt khi nhìn Bạch Đoàn Nhi thực ôn hòa, có thể nhìn ra hắn rất thích Bạch Đoàn Nhi."
Đinh Tiếu cũng cười: "Cũng đúng ạ, lúc trước đem Bạch Đoàn Nhi từ chỗ thi thể mẹ nó về, Khôn là dùng hình thú ngậm Bạch Đoàn Nhi trở về, sau lần đó, Bạch Đoàn Nhi thật giống như coi Khôn trở thành chỗ dựa đáng tin cậy nhất."
Đằng nghe xong yên lặng thở dài trong lòng, hai đứa nhỏ này kỳ thực đều rất hi vọng có một cái ấu tể đi. Bằng không hà tất gì lại thích một con báo con như vậy.
"Được, hai người các con đi nhiều ngày như vậy chắc cũng mệt mỏi, trước đi về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
"Vâng! Ngày mai con và Khôn đem các loại dược liệu thu thập được đều đưa cho ngài, lần này thật là kiếm được thứ tốt!"
Để Bạch Đoàn Nhi dưỡng thành thói quen "tự lập", Đinh Tiếu và Khôn từ trước liền không cho Bạch Đoàn Nhi ngủ chung với bọn họ, cho nên hiện tại làm một cái ổ nhỏ bằng gỗ ở tây phòng cho Bạch Đoàn Nhi. Bên trong trải da thú mềm mại, bên cạnh còn thả hai cái chén, một cái đựng thịt nát, một cái đựng nước trắng. Hết thảy thoạt nhìn đều giống như nuôi một con mèo. Quan trọng là Bạch Đoàn Nhi đối với cái ổ này của mình thực vừa lòng, khi Đinh Tiếu bảo nó ngủ ở nơi này, nó xoay hai vòng trong ổ, ngửi ngửi lại liếm liếm, cuối cùng cuộn thành một vòng liền ngủ. Nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khiến Đinh Tiếu thật là không nghĩ tới.
Từ khi Bạch Đoàn Nhi tới Thiên Hà thôn, hình tượng của nó trong mắt công chúng vẫn luôn duy ở trạng thái "manh vật", cho nên Đinh Tiếu cũng không lo lắng có người sẽ hại Bạch Đoàn Nhi, tùy ý nó đi lang thang ở nơi gần nhà, điều này khiến cho không ít ấu tể và bán thú nhân cùng giống cái gì đó thường xuyên chạy tới xem Bạch Đoàn Nhi.
Nhưng Bạch Đoàn Nhi có một điểm tốt chính là đồ vật người khác cho tuyệt đối không ăn, thịt có thơm thế nào nó cũng khinh thường, trừ khi là Đinh Tiếu và Khôn tự tay tiếp nhận đồ ăn, nếu không cho dù Quỳnh ba và Hạ cha bọn họ tới đút nó cũng không ăn. Điều này khiến cho Đinh Tiếu an tâm không ít, thứ khác cậu không sợ, cậu chỉ sợ Bạch Đoàn Nhi đang yên đang lành bị ăn no tới chết thì căng.
Nhưng mặc dù như vậy, mười ngày sau khi trở lại thôn, Bạch Đoàn Nhi vẫn là bị bệnh. Đinh Tiếu phát hiện Bạch Đoàn Nhi ở trong ổ nằm nửa ngày cũng không thấy rời ổ, lập tức nôn nóng xem xét trái phải, sau đó phát hiện ở sau ổ của Bạch Đoàn Nhi có bãi nôn. Điều này khiến Đinh Tiếu sợ hãi: "Khôn! Khôn!"
Khôn ca lập tức có mặt: "Làm sao vậy?"
"Bạch Đoàn Nhi bị nôn! Nó đã nửa ngày không động đậy, làm sao bây giờ?"
Khôn nhíu mày: "Ôm tới chỗ hiến tế nhìn xem."
Đinh Tiếu nghệch mặt: "Sao em không biết hiến tế còn biết xem bệnh cho dã thú?" Đầu năm nay thú y rất quan trọng nha!
Khôn vỗ vỗ bả vai Tiếu Tiếu: "Hiến tế cũng xem bệnh cho tiểu ấu tể."
Đinh Tiếu lập tức 囧. Đúng vậy, sao mình lại quên mất, giống đực đều có thể biến thân, sau khi biến thân chính là đại hình mãnh thú, hiến tế sao có thể không biết xem bệnh cho mãnh thú, mình là bị choáng váng sao!!
Bố bỉm sữa thật là khó làm!
Hiến tế nghe xong Đinh Tiếu miêu tả, lại chẩn trị cho Bạch Đoàn Nhi một chút, cuối cùng xác định: "Trong bụng có sâu, chỗ ta có thuốc bột, cho vào chung với đồ ăn ăn là được rồi, còn có, đừng cho nó ăn quá nhiều đồ vật dầu mỡ, đặc biệt là mấy ngày tới, thịt cũng phải nấu chín cho nó."
Đinh Tiếu nghe xong gật đầu thật mạnh: "Còn có điều gì khác phải chú ý không ạ?"
"Năng lực thích ứng của dã thú rất mạnh, nhưng Bạch Đoàn Nhi dù sao cũng là báo tuyết sinh sống ở trên tuyết sơn, chúng nó càng thích mùa rét lạnh. Hiện tại Thanh Sâm vào giữa hè, nó chắc chắn không quá thoải mái, chờ nó không nôn ra nữa, dẫn nó đến bờ sông chơi đi. Không cần nuông chiều tiểu ấu tể, nhất định phải để chúng nó ở trong rừng lăn lê bò toài mới được."
Sao lại cảm thấy không giống như nuôi thú cưng vậy, mà giống như là nuôi con trai thế?
Đinh Tiếu nghĩ như vậy một chút, đột nhiên đỏ cả mặt, cảm giác não trừu.
"Vậy con cho Bạch Đoàn Nhi ăn thịt nát hay là cho nó uống sữa bò?""
"Cho nó ăn chút thịt nát đi, phải nhỏ một chút, kỳ thực ở nơi hoang dã, thú mẹ nếu phát hiện trong bụng ấu tể có sâu, sẽ nhai nát thảo dược cho vào miệng ấu tể, thuốc bột chỗ ta đã điều phối tốt, so với nuốt thảo dược sống tốt hơn nhiều. Ăn vào nửa đêm có lẽ sẽ bị tiêu chảy, nhưng đem sâu lôi ra thì tốt rồi, mùi chắc chắn không tốt, dù sao Bạch Đoàn Nhi cũng không sợ lạnh, hôm nay cho nó ngủ ở bên ngoài đi." Nói xong xoay người đi lấy thuốc trừ sâu (ko muốn dịch hai chữ này luôn) cho Đinh Tiếu, Tiếu Tiếu đứa nhỏ này thật là quá khiến người đau lòng.
Nhưng mà dì hiến tế à, ngài thật sự nghĩ nhiều rồi _ _!!!
Không thể không nói người như nào thì dưỡng ra động vật như vậy, Bạch Đoàn Nhi tuy lại nôn ra đến nỗi không có sức mà động đậy, nhưng đối với ăn uống lại không hề có phản ứng bài xích. Thịt nát đặt trước mặt, ăn đến rối tinh rối mù. Đại khái là sau khi nôn hết ra, trong bụng thực đói, hiện tại ăn đến rất là hăng hái.
Hiện tại Bạch Đoàn Nhi bị Đinh Tiếu an bài ở một cái ổ gà bên cạnh mái che nắng, nơi này ít nhất mát mẻ hơn trong phòng nhiều. Ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Bạch Đoàn Nhi ăn, Đinh Tiếu thật lòng cảm thấy Bạch Đoàn Nhi là một ấu tể ngoan không kén ăn. Vị thuốc nồng và cay đắng như vậy nó đều nuốt được.
"Khôn, anh nói tương lai chúng ta nếu có ấu tể, có phải cũng sẽ có nhiều chuyện phiền toái như này hay không?""
Khôn sáp lại gần cũng ngồi xổm xuống: "Ừ, nuôi lớn ấu tể rất vất vả, còn phải dạy bọn nó rất nhiều việc, nhưng ấu tể là kéo dài huyết mạch, là ban ân trân quý nhất Thần Thú ban cho."
Đinh Tiếu cười nói: "Lúc trước anh còn nói em là ban ân trân quý nhất Thần Thú ban cho đấy!"
Khôn gật đầu: "Ừ, Tiếu Tiếu vẫn luôn là trân quý nhất, cho nên Thần Thú sẽ không để chúng ta không có hậu đại."
Đinh Tiếu thở dài: "Cũng đúng, lần này hành trình đi tuyết sơn, tìm được chứng cứ Long tộc đã từng tồn tại, em nghĩ cái sơn động kia cũng là di chỉ của Long tộc lúc trước, còn có, Giác thúc bọn họ không phải đã nói truyền thuyết tuyết sơn có rất nhiều động băng, rơi xuống không biết sâu bao nhiêu sao? Em cảm thấy những chỗ đó đều là chỗ ở của Long tộc. Aiz... anh nói, có phải tất cả những nơi trên đất bằng mà thú nhân không thể đến đều có dấu vết sinh sống của Long tộc hay không? Có phải Long tộc không muốn tiếp xúc với các thú nhân khác, cho nên mới lựa chọn những nơi như vậy để tiếp tục sinh sống hay không?"
"Vì sao không muốn tiếp xúc với chúng ta?"" Khôn không hiểu.
Đinh Tiếu gãi gãi chóp mũi: "Sao em biết được chứ, này chỉ là em suy đoán thôi được không! Bằng không, sang năm chúng ta lại đi sơn cốc Tử Vong xem sao?""
Khôn lúc này chém đinh chặt sắt mà nói: "Không được!"
Đinh Tiếu nhún vai: "Em sẽ không tin không làm mà có hưởng, anh không nỗ lực trả giá, sao có thể có được đồ vật mà mình muốn? Long lân thứ này chẳng lẽ theo gió thổi tới trước mặt chúng ta sao?""
Khôn nhíu mày: "Tóm lại sơn cốc Tử Vong chắc chắn không được! Chúng ta có thể đi tới hỏa hồ Xích Loan hoặc sa mạc Hạt Phong, bên kia nghe nói hoàn cảnh đều không tốt, nhưng sơn cốc Tử Vong có rất rất nhiều mãnh thú hung ác."
"Nói cũng phải, nhưng hiện tại em thật sự có hứng thú đối với việc tìm ra di tích của Long tộc."" Kỳ thực ngoại trừ loại đồ vật hư vô mờ mịt như "long lân" ra, Đinh Tiếu càng tò mò Long tộc rốt cuộc có liên quan gì tới nơi cậu từng sinh sống hay không. Nếu cậu đã tận mắt nhìn thấy chứng cứ Long tộc đã từng sinh sống, vậy cái đồ đằng đầu heo thân rắn gì đó cũng sẽ không làm cậu tin.
Bạch Đoàn Nhi liên tục tiêu chảy bốn lần, rốt cuộc xem như dừng tiêu chảy, mấy con sâu bị thải ra ngoài, đều là sâu nhỏ màu trắng như mảnh như sợi chỉ, thoạt nhìn ghê tởm không chịu được.
Từ khi trị hết sâu trong bụng, Bạch Đoàn Nhi lại bắt đầu sinh long hoạt hổ, hơn nữa khi mùa hè qua đi, thời tiết càng lúc càng chuyển lạnh, nó lại càng tràn đầy sinh lực.
Lượng cơm từ nho nhỏ cũng bắt đầu nhiều lên, thân hình cũng bắt đầu dài thêm một chút.
Trở lại thôn cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, lại nói tới lúc thu thập trái cây rau củ, hiện tại ủ rượu là việc đại sự của toàn bộ tộc, mỗi năm quả mới vào lu đều là ngày hội. "Hội rượu mới" đã là năm thứ ba, tuy Kinh Ly lập ra cái ngày hội như vậy chỉ là lấy cớ cho mọi người tụ tập náo nhiệt một chút, nhưng điều này cũng chứng minh rượu ở trong mắt các thú nhân có địa vị không bình thường.
Nhưng rượu trái cây hoặc là rượu gạo đều là rượu thực say thực, mặc dù uống nhiều cùng lắm chỉ là ngủ một giấc, hơn nữa có quy định, mỗi ngày nhiều nhất chỉ uống một chén rượu, đại hiến tế nói, uống rượu nhiều thương thân hại thận. Đây chính là đề tài mà tất cả các giống đực kiêng kị nhất, cho nên thật đúng là không có một ai dám can đảm uống say. Đinh Tiếu không thể không bội phục, tuy nhóm giống đực này vừa ngốc vừa thô, nhưng cực kỳ dễ tìm nhược điểm, rất dễ khống chế!!! Đại hiến tế quả nhiên uy vũ khí phách!
Khi Bạch Nguyệt tới lấy tương thịt nướng chỗ Quỳnh mới biết Đinh Tiếu và Khôn đã trở lại, lại nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi, hắn thật sự thích đến không chịu được. Nếu không phải thấy Bạch Đoàn Nhi chỉ nghe lời Khôn và Đinh Tiếu, Tiếu Tiếu lại coi tiểu gia hỏa này giống như con trai mà nuôi, hắn thật sự muốn mang đi làm con của mình. Đây chính là báo tuyết đến từ tuyết sơn của Bạc Sa nha! Đây chính là con báo từ quê nhà trân quý của hắn nha!
Nhưng Bạch Đoàn Nhi cũng không cảm thấy vị "đồng hương" này có gì thân thiết, đại khái là không quen thuộc khí vị tộc Bạch Hổ trên người Bạch Nguyệt, Bạch Đoàn Nhi chẳng những không cho Bạch Nguyệt sơ, còn nhe răng lộ ra tư thế uy hiếp. Điều này khiến Bạch Nguyệt thực buồn bực, quyết định mình trở về cũng phải tìm một tiểu lão hổ nhãi ranh để nuôi! Tương lai quyết đấu với Bạch Đoàn Nhi ( --)
Hội rượu mới hôm nay, hầm rượu của Thôn Bộ mở ra một lu rượu nho năm năm trước sản xuất. Nắp lu rượu vừa mở, hương rượu lập tức bay ra, Đinh Tiếu chạy nhanh lấy một bình để ngâm tương. Hiện giờ thôn yến của tộc Dực Hổ đã sớm không chỉ có thịt nướng, đương nhiên cũng chỉ là một xuyến thịt gì đó vân vân. Các nhà các hộ đều có món ăn sở trường của mình, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đầy đủ mọi thứ, còn xem vào tay nghề của mọi người. Mà việc Đinh Tiếu phải làm trong bữa tiệc của thôn hôm nay chính là hiếu kính các vị trưởng bối một món ăn đầy đủ sắc thái —— bò bít tết rượu vang đỏ.
Dùng dầu từ quả dầu phi thơm tỏi và hành tây đến hơi ngả màu, lại cho vào canh loãng của xương ngưu và thịt gân hầm, thêm vào rượu vang đỏ cùng bột tiêu đen và hương hương thảo để tăng mùi thơm, cho muối vào làm gia vị. Ngao nấu được một nửa, đến khi nước canh sền sệt, lại đem nước canh để nguội, lấy tới ướp thịt bò bít tết. Lại đem thịt bò bít tế dùng mỡ ngưu chiên trên đá phiến. Ở giữa hơi có một chút hồng hồng của thịt tươi, ăn vào vừa non mềm vừa ngon miệng lại mùi thịt bốn phía.
Nói thật, các trưởng bối hơn 400 tuổi trong thôn mấy năm nay đều chờ mong mỗi một lần thôn yến, bởi vì như vậy liền có thể được ăn các loại mỹ thực khác nhau mà các nhà các hộ mang tới. Tới tuổi này của bọn họ không giống với đám tiểu tử trên dưới 100 tuổi, nào có đạo lý không chờ mong. Đặc biệt là tay nghề của Đinh Tiếu mỗi năm đều không làm bọn họ thất vọng, bán thú nhân trí giả lợi hại này, đúng là Thần Thú ban ân!
Mọi người không cần hoài nghi, bò bít tết này cũng không chỉ đưa cho trưởng bối trong thôn, Đinh Tiếu cũng sẽ không quên phần của người trong nhà.
Khôn ca hưởng thụ bò bít tết tự tay bạn lữ đút cho, trong lòng cứ gọi là sung sướng, lại nghe được các trưởng bối cùng những người khác khen ngợi Tiếu Tiếu và nói lời hâm mộ bản thân, cảm giác tự hào kia liền tăng vọt.
Đinh Tiếu thật sự không hiểu, mỗi năm đều nghe được mấy cái lời như này, sao Khôn vẫn cứ hưởng thụ như vậy. Đúng là đại gia hỏa đầu óc đơn giản! Nhưng hình như dùng cái cái từ này để hình dung hắc lão hổ nhà mình có vẻ không chính xác thì phải, từ trước tới nay cũng không thấy hắn ngoại trừ mình ra ở trước mặt người nào ăn thiệt! o(╯□╰)o
Bạch Đoàn Nhi lúc này đang oa ở bên cạnh chân Khôn gặm xương, Khôn nói là Đoàn nhi đang lúc mọc răng, cho nên trực tiếp lấy ra một khúc xương mềm trong nồi canh loãng ném cho Bạch Đoàn Nhi.
Nhưng kích cỡ của xương ngưu....thật sự là còn to hơn cả kích cỡ của Bạch Đoàn Nhi, bên trên ngoại trừ chút thịt Đinh Tiếu không lọc hết, cái gì cũng không có! Nhìn Bạch Đoàn Nhi gặm đến là vất vả nhưng lại phá lệ vui vẻ, Đinh Tiếu cảm khái: "Vẫn là anh hiểu Bạch Đoàn Nhi."
Khôn ca hơi dừng động tác một chút: "Ừ." Kỳ thật ta không muốn hiểu nó đâu! Chỉ là tất cả các ấu tể đều là cái dạng này.
Cười cười nhìn bộ dáng ăn mệt của Khôn, cảm giác hạnh phúc (lầm to) của Đinh Tiếu đột nhiên sinh ra: "Nhưng lần sau lấy cho nó cái nhỏ một chút, xương đùi quá lớn, một cục xương sống là vừa rồi."
Đảo mắt đã tới vụ thu hoạch mùa thu, trong thôn truyền tới một tin tức tốt, Thư Đồng gả ra ngoài về nhà mẹ chờ sinh.
Chính xác mà nói, điều này đối với rất nhiều người cùng trang lứa mà nói cũng không xem như một tin tức quá tốt, đặc biệt là Màu, khi nghe thấy tin tức này, tuy cũng thấy vui vẻ cho Thư Đồng, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút mất tự nhiên. Nhất Toàn đương nhiên hiểu rõ tâm tình của bạn lữ, nhưng bán thú nhân không thể có hài tử là việc không thể nào thay đổi. Những thứ khác cũng không có gì, chính là Thư Đồng và mẹ nàng lắm chuyện khiến tất cả mọi người không thoải mái.
Hôm nay Kinh thở phì phì mà chạy tới nhà Tiếu Tiếu, sau khi vào nhà chuyện đầu tiên là múc một gáo nước trong lu nước, uống vào một ngụm hạ hỏa.
Đinh Tiếu lúc này đang trộn mì ở trong nhà định buổi tối làm vằn thắn, thấy Kinh như vậy, bị dọa sợ. Ngay cả Bạch Đoàn Nhi đang nằm bên cạnh dùng gỗ mài móng cũng cảm nhận được khí tràng, nhanh chóng chạy ra: "Ngươi làm sao vậy? Cãi nhau với ai?"
Kinh ổn định hơi thở một chút: "Còn có thể là ai? Mẹ của Thư Đồng chứ ai! Ta chưa gặp phải giống cái nào đáng ghét như vậy bao giờ! Rõ ràng Thư Đồng lần này về gặp mọi người còn có thể gật đầu chào một cái, mẹ nàng sao lại vẫn xấu tính không đổi! Cũng chả ai nợ mẹ con họ cái gì, ai cần nghe bà ta nói vào nói ra chứ!"
Nói nửa ngày cũng không rõ là có chuyện gì, Đinh Tiếu đành phải hỏi lại: "Bà ta nói cái gì? Ngươi cũng không phải không biết, bà ta là trời sinh lắm mồm, nói chuyện cũng không qua suy nghĩ, tức giận vì bà ta cũng không đáng."
"Ta cũng không muốn để ý tới bà ta đâu! Nhưng mà thật quá đáng, không phải là con gái bà ta mang thai sao! Bà ta liền châm chọc ta và Bảy không sinh được! Như vậy không phải là có bệnh sao! Bán thú nhân chúng ta vốn dĩ cũng không thể sinh ấu tể! Hơn nữa, sinh hay không sinh cũng không cần bà ta nói đâu, có liên quan rắm gì tới bà ta!"" Nói xong Kinh lại càng thấy tức, hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Đinh Tiếu nghe xong nhíu mày, lời này là khó nghe, cũng là điều mà tất cả các bán thú nhân ghét nghe nhất từ miệng giống cái nói ra, tuy cậu thì không sao, nhưng Kinh bọn họ vốn là người bản thổ thì khác: ""Bà ta sao lại đụng phải mà nói với hai người các cậu cái này? Não bị rút gân sao?"
"Bà ta làm gì có lúc nào não không rút gân? Vừa rồi ta và Bảy ở khu an toàn đánh hai con sơn nhạn về, vốn dĩ rất vui vẻ, vừa tới cửa thôn liền thấy bà ta, Bảy còn thực lễ phép chào hỏi với bà ta, kết quả bà ta lập tức nói, nói cái gì mà hai chúng ta là rất có năng lực, đáng tiếc bán thú nhân không thể sinh ấu tể gì đó! Mị nó! Sao lại có giống cái đáng ghét như vậy chứ a a a!!!"
Đinh Tiếu lau mồ hôi trong lòng một trận, thiếu niên ngươi hiện tại vận dụng từ ngữ càng ngày càng thuần thục rồi.
"Vậy các ngươi không cãi lại sao?""
Kinh bĩu môi: ""Sao có thể chứ! Lúc ấy Bảy đã bị tức đến đỏ cả viền mắt, ta cũng không quan tâm, ta liền nói: Bán thú nhân chúng ta cũng không thể sinh ấu tể, ngươi cũng không tìm được con rể ở thôn Thiên Hà chúng ta! Ngươi không thấy sắc mặt của bà ta lúc ấy thế nào đâu, chậc chậc chậc, tuyệt!""
Làm hay lắm! Nhưng mặt ngoài, Đinh Tiếu vẫn khuyên giải an ủi một phen.
"Ngươi cũng mắng rồi, có tiếp tục so đo, bà ta có đáng ghét thì cũng có người nói bà ta tốt xấu cũng là trưởng bối, nhưng Bảy thì thật đáng thương, có lẽ cũng không cùng nàng nói chuyện như vậy bao giờ. Được rồi, chuyện này coi như là quả rắm đánh xong rồi hết, buổi tối nhà ta làm vằn thắn, tới ăn không? Ngươi thích ăn nhất là nhân rau hẹ phải không."
Kinh quả nhiên là cái dễ khuyên dễ bảo, Đinh Tiếu nói hai câu liền xoa dịu được cảm xúc của y, nhưng đối với sủi cảo nhân rau hẹ mà mình yêu thích, y chỉ có thể tiếc nuối nói: "Không được, Mộc Ngõa nói tối nay ta về nhà mẹ hắn ăn cơm, a đúng rồi, mấy ngày vừa rồi, khi săn thú, Mộc Ngõa tìm được một khối đá to rất đẹp, vẫn luôn nói đưa tới cho ngươi, kết quả bận việc thu hoạch một trận liền quên mất. Ngày mai ta mang cho nhé! Khối đá kia rất là đẹp!""