"Cải cách ruộng đất" đến lập pháp có quan hệ tới lợi ích của đại đa số người khi nhiều người luôn đoàn kết. Cho nên làm việc như này sẽ thực dễ dàng được toàn thể thông qua, nhưng đồng thời tệ đoan chính là làm đại đa số người vừa ý.
Toàn thôn có hơn hai nghìn người, bỏ đi trên dưới 500 tiểu ấu tể không tính, dư lại hơn một nghìn người muốn bình quân phân phối đám ruộng không nhiều lắm là tương đối khó khăn. Đương nhiên, thôn trưởng và hiến tế không có khả năng không suy nghĩ cặn kẽ liền muốn mọi người mở họp.
Lúc này Bằng Giáp và Đằng trao đổi ánh mắt một chút, sau đó đồng thời nhìn về phía Đinh Tiếu và Khôn.
Đinh Tiếu lậpt tức giật mình một cái, ánh mắt nhìn vềề phía mình lúc này không phải là muốn mệnh hay sao! Vấn đề bén nhọn như thế liền phân cho một cái ấu tể tiểu bối như mình, sao có thể mở miệng đưa ra ý kiến! Cũng may Khôn ca có độ ảnh hưởng, nói chuyện vẫn rất có lực, thần đồng ở trong cảm nhận của công chúng là có địa vị. Vì thế khi hắn nhìn thấy ánh mắt của cha và hiến tế, lập tức nói ra suy nghĩ của hắn: "Ruộng của Thôn Bộ, chọn ở khu an toàn, có người thay phiên trông coi là được."
Đề nghị nà lập tức được mọi người thông qua, ngay cả Đinh Tiếu cũng cảm thấy thập phần vừa lòng, rối rắm trong lòng lập tức giảm bớt vài phần. Hiến tế và thôn trưởng đại nhân cũng gật đầu. Dù sao Thôn bộ có được ruộng nhất định là cần lựa chọn giống đực trẻ tuổi cường tráng đi làm việc, lại chọn lựa hai người trông coi cũng không phải việc lớn gì. Dù sao vào mùa xuân gieo trồng, mùa thu thu hoạch vụ thu, cũng chỉ mới ba mùa.
Nhưng dụng ý của hai người lãnh đạo tối cao của thôn cũng không chỉ như vậy, hơn nữa hiển nhiên ý kiến này của Khôn bọn họ cũng suy xét qua, cho nên trên mặt không có nhiều biến hóa. Hiến tế hỏi Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, con nói một chút xem ruộng này trồng được không?"
Vấn đề này Đinh Tiếu vẫn có thể trả lời: "Có giống đực hỗ trợ, xới đất cũng không khó khăn, nhưng từ gieo hạt giống đến làm cỏ, bắt sâu, tưới nước, những việc này liền có chút vất vả. Ruộng thí nghiệm ngay từ đầu hai ba ngày liền phải nhổ cỏ một lần, vào mùa hè cỏ mọc chậm một chút, sáu bảy ngày cẩn thận nhổ một lần cũng đủ. Hơn nữa cây trồng lên có thể bị sâu ăn, phải chăm chỉ đi coi ruộng nhiều một chút. Hiện tại ruộng ở nơi này của chúng ta còn tốt, nhưng về sau nếu trồng nhiều cây, chất dinh dưỡng trong đất có thể sẽ giảm bớt từng năm, đến lúc đó mọi người còn phải bón phân cho đất nữa."
Chỉ nghe mấy vấn đề này, mọi người ai cũng không cảm thấy có vấn đề gì khó khăn. Ngoại trừ Đinh Tiếu miêu tả có chú nhẹ nhàng bâng quơ ra, còn bởi vì chưa tự mình trải qua, có tưởng tượng cũng không đủ để thuyết minh vấn đề.
Sở dĩ Đinh Tiếu nói rất đơn giản, cũng không phải vì cảm thấy trồng trọt thực dễ dàng, kỳ thực chỉ mỗi việc làm cỏ cũng đủ lăn lộn người, dù sao hoàn cảnh địa lý nơi này chênh lệch quá lớn so với đời trước. Gió thổi một cái liền mang tới đủ loại hạt giống, chủng loại số lượng đều đa dạng phong phú. Cậu có thể dự đoán, một khi tới mùa xuân sang năm bắt đầu trồng trọt, mình sẽ vì làm cỏ mà bận đến chết đi sống lại. Thiên nhãn cái này ngoại quải hệ thống (ngoại quải: giống như hack, tức là sử dụng kỹ thuật mạng thay đổi một số trình tự, thông số trong game để gian lận), cậu dù sao cũng không phải hàng bán sỉ nha! Cho nên cậu chỉ cảm thấy hiện tại mọi người ai cũng không đi suy xét trồng trọt có bao nhiêu khó khăn, có nói bao nhiêu phiền toái cũng chỉ là lời nói mà thôi.
Chờ Đinh Tiếu nói xong, hiến tế nói tiếp: "Mọi người cũng nghe được rồi, hiện tại nhìn thấy thành quả cảm thấy rất tốt, nhưng giai đoạn đầu nhất định phải nỗ lực trả giá. Đương nhiên ta tin tưởng, các thú nhân tộc Dực Hổ chúng ta đều có thể chịu khổ nhọc, những thứ này không thể trở thành khó khăn. Nhưng làm việc đều phải nghĩ tới hai mặt, ruộng có thể phân phối cho mọi người cũng không nhiều, bởi vậy mỗi một miếng đất đều là trân quý không được phép lãng phí. Mọi người nếu muốn được gieo trồng, liền phải tuân thủ quy định của Thôn Bộ đề ra. Giống như pháp điển Thần Thú lưu lại cho mỗi một thú nhân chúng ta vậy."
Nghe xong hiến tế nói quy củ, Đinh Tiếu tương đối tán thành, xem ra hiến tế và thôn trưởng chắc chắn đã thương thảo kỹ càng tỉ mỉ trước rồi, cho nên mới mở hội nghị lần này. Mà trước tiên để mọi người tùy ý đưa ra ý kiến của mình, để tìm ra điểm nhất trí của mọi người, sau đó tăng thêm quản thúc.
Cho nên nói lãnh đạo chính là lãnh đạo, không phục là không được.
Hiến tế giảng giải "pháp quy thổ địa" về cơ bản có thểể tổng kết vài điểm như sau:
Thứ nhất: Thổ địa thuộc quyền sở hữu của thôn bộ, tùy thời có thể thu hồi.
Hai: Ruộng được phân ra gieo trồng không cho phép lén trao đổi, người làm trái sẽ bị thu hồi ruộng.
Ba: Không cho phép phá hủy bất cứ cây nông nghiệp nào trong ruộng, cố ý làm sai, xem tình tiết có nghiêm trọng không sẽ trừng phạt khác nhau. Cao nhất sẽ bị đuổi ra khỏi thôn.
Bốn: Ruộng được chia tới tay không thể để không, nếu không năm thứ hai sẽ thu hồi lại ruộng.
Luật pháp về ruộng đất thực đơn giản, nhưng Đinh Tiếu biết ở chỗ này, pháp quy đơn giản này tuyệt đối có tác dụng thực tế nhất. Hơn nữa cậu cảm thấy, tương lai trồng trọt nhất định sẽ truyền khai ở tộc Dực Hổ. Mà các thôn khác thậm chí là thành Hổ Thần cũng sẽ trực tiếp sử dụng pháp tắc này. Dù sao có quản thúc, mọi người sẽ không tùy ý phá hủy thổ địa làm việc khác. Đương nhiên, lấy hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại, trồng trọt nghiễm nhiên chính là biện pháp dễ sinh lời nhất.
Đối với "Luật pháp đất đai" này tất cả mọi người không có ý kiến, hiện tại đối với mọi người mà nói, được đến ruộng đất mới là hiện thực nhất, cho nên hoàn toàn không có người đưa ra dị nghị gì, trực tiếp liền tiến vào giai đoạn tiếp theo. Đó là rốt cuộc phân chia như thế nào.
Về vấn đề này người lớn tuổi trong thôn cũng đưa ra đáp án thương nghị, liền chờ người trong thôn lựa chọn tán thành hay không.
Bằng Giáp đề nghị, ruộng thôn lấy đơn vị gia đình để phân phối, cư như vậy phần phân phối liền ít đi, mỗi một phần ruộng có thể nhiều hơn một chút. Mà gia đình lại chia làm hai loại. Bán thú nhân và giống đực tạo thành gia đình một loại, giống đực và giống cái tạo thành gia đình là một loại khác. Tự nhiên ruộng của người sau nhiều hơn của người trước một chút, dù sao có con cái thì cũng cần nuôi thêm mấy khẩu nhân sự, nhu cầu thức ăn chắc chắn lớn hơn. Mà bản thân bán thú nhân lại biết săn thú, cũng không có hậu đại cần phải dưỡng dục, cho nên ít hơn một chút. Đương nhiên nếu bán thú nhân cũng giống đực bạn lữ có con của mình cần phải nuôi nấng, như vậy ruộng cũng sẽ được chia thêm nhiều một chút.
Tuy như vậy thoạt nhìn có vẻ không công bằng với bán thú nhân, nhưng ở đây tất cả mọi người không có ai tỏ vẻ bất mãn, đây như một loại quy tắc mà Thú Thế cam chịu, dù sao ấu tể đối với bộ tộc đều là trân quý.
Đương nhiên, loại việc trồng trọt này bản thân giống đực cũng không tích cực giống như bán thú nhân và giống cái. Đối với bọn họ mà nói, gieo trồng đồ ăn trong đất tuy rằng tốt, nhưng săn thú vẫn là quan trọng nhất. Cho nên giống đực tới họp, hơn phân nửa đều là vây xem, ý kiến phát biểu thực sự không nhiều lắm.
Chuyện này liền ở tuyệt đại đa số tán thành của quần chúng mà quyết định ra. Còn mỗi một nhà phân được nhiều ít ruộng, cái này phải đi đo có bao nhiêu ruộng trước, cho nên đó đều là chuyện sang năm mới.
Mà cuối cùng, tính thực dụng của ấu tể Đinh Tiếu đầy đủ thể hiện ra, mọi người nhiệt tình dâng cao, có mấy giống cái thậm chí còn hối hận, như thế nào không để con trai nhà mình cưới được bán thú nhân này chứ? Có năng lực như vậy, cái gì cũng biết. Sao chuyện tốt nào cũng bị Khôn chiếm hết vậy?!
Muốn điệu thấp mà sống, trước mắt đối với Đinh Tiếu là một hy vọng xa vời. Kỳ thực không riêng gì Đinh Tiếu mấy ngày nay ra cửa đều bị mọi người "phỏng vấn" cùng cố vấn, ngay cả Kinh và Lục Hi mấy người bọn họ cũng khó thoát khỏi pháp nhãn của quần chúng. Tóm lại ngày thường bạn bè quan hệ tốt với Đinh Tiếu, những người hỗ trợ làm trong ruộng thí nghiệm, vô luận là giống đực hay bán thú nhân trước mắt đều trở thành nhân vật trạm tay là bỏng. Đặc biệt sau khi hôi nghị chia ruộng mở ra, mọi nhà đều có cơ hội được đến ruộng nông của chính mình. Vì thế càng nhìn ruộng thí nghiệm, bọn họ lại càng nhiệt tình tăng vọt.
Cũng may nhìn đến loại tình hình này, Văn tiên sinh cũng không để mọi người nhập học lên lớp nữa, nhưng là ông dưới sự dẫn dắt làm bia ngắm phi tiêu kia của Đinh Tiếu, làm mấy cái đồ đệ của mình cũng làm một cái bảng gỗ, mặt trên vẽ vòng tròn, ở nhà luyện độ chuẩn xác, cũng không tính là lơ là việc học. Mà ông vẫn như cũ hết sức chuyên chú nghiên cứu làm cung tên như thế nào mới càng tốt hơn. Nói cách khác, tác phẩm đầu tiên dùng gỗ chắc làm nên cũng không thành công.
Chẳng qua không ra khỏi cửa cũng không có khả năng là được nghỉ ngơi. Dù sao quả bông cũng đã tới thời điểm thu hoạch, mà cậu cũng làm chăn bông cho nhà mình và nhà ba, còn có mấy bộ áo lông. Khi làm quần áo và chăn cậu kêu mấy người bạn tốt, người có thể giúp đỡ nhất vẫn cứ là Màu và Lục Hi, làm áo bông này có thể phức tạp hơn so với làm áo đơn nhiều.
Trong đội ngũ học tập còn có thân ảnh của thôn trưởng phu nhân và hiến tế, vì công phát hiện ra bông và áo bông cũng liền ấn định trên người Liễu Đại, nàng không muốn học cũng không được. Còn hiến tế? Nàng chính là một vị "nhân chứng" và quan sát giả tốt nhất.
Còn tiếp theo rốt cuộc là ai đi hái trái, ai phơi nắng, ai chế tác chăn bông và áo bông liền là việc của Liễu Đại và hiến tế. Làm xong áo bông và chăn bông, Đinh Tiếu nắm trên giường đất nhà mình ba ngày, trừ bỏ ăn chính là ngủ, cuối cùng cảm thấy khôi phục tự do. Nguyên nhân là do chợ Thu đã sắp bắt đầu rồi, lực chú ý của mọi người cũng dời khỏi ruộng thí nghiệm của mình.
Chợ Thu so với chợ Hạ nhiều hơn một ngày, đồng dạng là có thể mua sắm và trao đổi các loại đồ ăn. Một số giống cái và bán thú nhân thực thích chợ Thu, nguyên nhân là vì mùa chợ này các loại trái cây đặc biệt nhiều, có thể mua được rất nhiều chủng loại bản địa không có. Hơn nữa thời tiết mát mẻ, mọi người tâm tình càng thả lỏng hơn, thời tiết đẹp cảnh sắc đẹp, tự nhiền càng có cảm giác.
Chỉ là lúc này Đinh Tiếu có muốn đi cũng không được. Hoa màu đã có một bộ phận bội thu. Chắc chắn cậu không thể rời nhà, nhưng cậu lại không cam lòng. Dù sao thời tiết này, có lẽ có thể mua được nhiều nguyên liệu thức ăn mới, ở sâu trong Thanh Sâm, cũng có thể có rất nhiều hạt giống. Cho nên cuối cùng quyết định để Hạ cha một người đi họp chợ, chẳng những cần mua hai bó vải bố lớn, còn phải mua một ít thoạt nhìn rất giống hạt giống và các loại thực vật được chưa gặp qua. Đương nhiên ở Thanh sâm cũng tùy thời lưu ý thu thập một ít "vật dụng" hữu dụng.
Giống đực cùng bạn lữ tách ra đều rất ủy khuất, Hạ cha thực oán niệm, nhưng Quỳnh ba kiên quyết không chịu đi theo đồng hành. Lý do là muốn giúp con trai thu hoạch hoa màu, lần thu hoạch đầu tiên này chính là thời khắc quan trọng nhất, anh tuyệt đối không thể bỏ qua bất luận một chút gì hết. Mà Khôn là sức lao động chủ yếu trong ruộng, vì thế cũng chỉ có thể để Hạ cha tiếp tục "ai oán" mà thôi.
Người đi chợ Thu phải nói là nhiều nhất trong năm, Hạ cha lại lần nữa vinh hạnh giữ chức dẫn đầu, nhưng lúc này cũng dẫn đầu còn có Cát Trung. Cho nên đội tuần tra của thôn do Dân đại thúc toàn quyền phụ trách.
Trừ bỏ phải gia tăng số lần tuần tra ra, khi không phải tuần tra, Khôn còn phải đi theo cha mình, thêm cả mấy nhân viên quan trọng của Thôn bộ bắt đầu đo lường diện tích thổ địa trồng trọt trong thôn. Trong lúc nhất thời giống đực thành niên trong thôn đều trở nên bận rộn.
Kết quả là giai đoạn thu hoạch đầu tiên là Đinh Tiếu và Quỳnh ba dẫn theo mấy bán thú nhân ấu tể hoàn thành.
Loại thứ nhất thu hoạch là ngạnh dưa, số lượng cũng không quá nhiều, thu hoạch được tổng cộng cũng không đến năm túi. Kỳ thực vì là loại cây bò lan, lại là loại mới, hạt giống Đinh Tiếu giữ lại năm trước chỉ trồng một nửa, bởi vậy số lượng thu hoạch này vẫn tương đối khiến người vui sướng.
Sau đó thu hoạch chính là đậu nành. Vì diện tích gieo trồng tương đối lớn, cho nên mấy người bọn họ thu hoạch trong hai ngày. Đương nhiên cũng không phải làm việc từ sớm tới muộn. Mà đậu nành nhổ tới đã bị phơi nắng tại chỗ, thực sự là vì nơi này không có sân phơi, để ở bên ngoài Đinh Tiếu lòng dạ hẹp hòi không yên tâm, dù sao đám đậu nành này hơn phân nửa đều là hạt giống sang năm mà. Nhìn một vài thôn dẫn cóp việc hay không có việc ngẫu nhiên đi ngang qua, cậu tự hiểu lòng dạ hẹp hòi của mình về tình cảm là có thể tha thứ.
Loại thành thú tiếp theo cư nhiên là loại gieo cuối cùng Thì là. Đinh Tiếu không rõ lắm thì là là khi nào thành thục, nhưng cậu trồng hiện tại đã có thể thu hoạch. Trong sân vườn nhà mình trồng tương đối nhiều, thu hoạch một cái túi nhỏ, trong sân nhà ba thì ít hơn một chút, nhưng cũng có hơn phân nửa túi. Đây chính là vật tư hữu, không cần giao cho Thôn Bộ. Cho nên trừ bỏ phần phải đưa ra ngoài, mùa đông năm này có thể ăn nhiều thịt nướng hương vị thì là rồi.
Trừ bỏ đồ vật thượng vàng hạ cám, món chính trồng, ví dụ như quả trân châu, bí đỏ, bắp râu dài và quả gạo đều là đến cuối thu mới thu hoạch. Cho nên khi Hạ cha mang một đống lớn đồ vật trở về, công tác thu hoạch một đám đầu tiên dã sớm hoàn thành.
Nhìn đền cha mang về thật nhiều hoa quẩy, Đinh Tiếu rốt cuộc có thể khẳng định năm nay cây hoa quả trồng trong đất nhà mình sẽ không nỏ hoa kết quả. Nghĩ đến đây, cậu hơi động tâm tư một chút, có lẽ sang năm sau khi nở hoa mình có thể không cần đem hạt giống hoa quẩy giao cho Thôn Bộ nhỉ? Dù sao cũng chỉ nói là năm nay phải giao, phải biết rằng hoa quẩy trước mắt là nguyên liệu cay nhiều nhất, mình còn phải tiếp tục làm nước tương bán, đây chính là thứ tốt, nếu là độc nhất vô nhị thì tốt rồi.
Nhưng rất nhanh đồ vật Hạ cha thu thập về khiến cho cậu quên mất sự độc nhất vô nhị của hoa quẩy, vì cậu thấy được tiêu ớt. Tuy hình dáng giống như hạt lạc "biến dị", nhưng thiên nhãn vẫn nhìn ra bản chất của nó.
"Cha, cái này là hái được ở đâu vậy? Còn bao nhiêu?" Nhìn chỉ có một cây tiêu ớt nhỏ, Đinh Tiếu hưng phấn dò hỏi.
Hạ cha nhìn thoáng qua, sau đó trả lời: "Cái này ở bên ngoài lãnh địa, tuy hình dáng khác nhau rất lớn, nhưng ta nghe con nói rất giống tiêu ớt, liền mang về."
"Cái này chính là tiêu ớt! Nhưng hình dáng có chút quái, cha, có thể lại kiếm một ít về hay không?" Đinh Tiếu đột nhiên hai mắt sáng rực chớp chớp.
Khôn ca không vui: "Ta đi. Hai ngày trở về. Nhị thúc, nói cho ta phương hướng."+
Hạ cha rời đi Quỳnh ba đã mười ngày, có thể không đi nữa tự nhiên là tốt nhất, cho nên hắn thực vừa lòng với đề nghị của cháu trai, đương nhiên đối với con trai ỷ lại hắn cũng thực vui vẻ. Đặc biệt là khi nhìn thấy cháu trai hơi nhăn lại lông mày, tâm tình dị thường thoải mái. Vì thể giảng giải kỹ càng tỉ mỉ địa điểm cho cháu trai xong, bắt đầu đưa ra kiến nghị nho nhỏ của mình với con trai: "Tiếu Tiếu, cha đã thật lâu không ăn được thịt nướng con làm, buổi tối hôm nay các con liền ở lại đây ăn đi!"
Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Đương nhiên ạ! Cha hôm nay trở về chắc chắn phải ăn ở đây. Vừa lúc thì là nhà ta trồng đề thu hoạch, đêm nay liền làm thịt nướng thì là đi. Lại hầm một nồi bí đỏ, dùng thịt xào cải trắng muối, lại làm hai con cá chép sốt chua ngọt, được không?"
Hạ cha tương đối vừa lòng mà lập tức gật đầu, còn thập phần rõ ràng mà nuốt xuống nước miếng: "Vậy cha liền chờ ăn ngon! Thật là nghĩ thôi đã thèm." Nói xong ôm lấy Quỳnh ba vẫn luôn không có ý kiến đứng bên cạnh về phòng.