Buổi sáng ngày hôm sau, Khôn ca mặt đầy nghiêm túc mà thu thập đồ dùng trong phòng Tiếu Tiếu, sau đó không đến hai mươi phút, đồ đạc vật phẩm của ấu tể Đinh Tiếu đã toàn bộ từ nhà mẹ đẻ chuyển đến nhà mới.
Nhìn nhất cử nhất động của Khôn, Quỳnh hiển nhiên cười không nổi: "Khôn đứa nhỏ này chính là có chút bá đạo, nhưng cũng thực nghe lời." Ít nhất con trai nói cái gì Khôn liền làm cái đó, rất có ít khi phản đối, mặc dù đó cũng đều là cho rằng tốt đối với Tiếu Tiếu mà phản đối một chút. Tuy giống đực nhà ai cũng đều yêu chiều bạn lữ, nhưng trình độ cẩn thận, lại không giống nhau.
Đinh Tiếu tự nhiên hiểu biết lão hắc hổ nhà mình: "Hắn không nghe lời con liền về nhà ở!"
Quỳnh cười: "Ngươi đứa nhỏ này, mau đi làm cơm sáng, chờ hai giống đực bọn họ đi ra ngoài, ba giúp con thu dọn một chút đồ vật, còn có mấy con vật nhà mình nuôi cũng chuyển qua cho con."
Đinh Tiếu sửng sốt: "Sao lại thế? Ba, những thứ này đều là ba nuôi dưỡng đã lâu, không cần cho con, nếu con muốn nuôi, Khôn sẽ bắt, con cũng có thể tự mình bắt."
Quỳnh ôm bả vai con trai: "Đứa nhỏ ngốc, khi bán thú nhân và giống cái thành thân đều sẽ mang vài thứ từ nhà đi. Khôn rất có bản lĩnh, các con chắc chắn sẽ không thiếu cái gì, nhưng nuôi động vật cũ vẫn dễ dàng hơn nuôi động vật mới bắt. Còn có, ta và cha con đã thương lượng tốt, tính toán năm nay bắt đầu chuyên nuôi heo và dê. Mặc khác chúng ta còn muốn chỉnh sửa lại nhà một chút, cũng bảo cha con đắp một cái giường sưởi, phòng của con ở nhà cũng thay, đến lúc đó hai đứa các con về ở cũng ấm áp."
"Ba, ba thật quá tốt! Nhưng mà hiện tại không được rồi, Khôn nói muốn mang con đi ra ngoài thăm thú, liền chờ hai bọn con trở về,rồi hãy chuyển động vật này sang. Đúng rồi, không phải lúc trước ba nói muốn đi thăm bá phụ sao? Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, bằng không thì ba và cha đi trước? Chờ đến lúc hai người trở về thì con và Khôn lại đi?"
Quỳnh lắc đầu: "Không cần, chờ đi chợ Hạ về rồ lại đi, đến lúc đó chúng ta cũng muốn mang hai đứa các con đi cùng."
Đinh Tiếu vừa nghe lập tức vui vẻ: "Thật tốt quá! Như vậy con liền lại có thể đi ra ngoài!"
của mình nhất định sẽ có thêm nhiều thứ để ghi lại nữa, a không được, thừa dịp trước khi đi, bảo Khôn hái một ít diệp giấy về. Trên đường từ nhà về nhà mới, quãng đường gần 100 mét tâm tình dị thường vi diệu.
Từ khi đến thế giới này bắt đầu một cuộc sống mới, Đinh Tiếu cảm thấy tâm lý chênh lệch còn không phải lớn bình thường. Không biết ở đời trước, những người mới kết hôn rồi rời khỏi cha có cảm giác này hay không, dù sao cậu cảm thấy không yên ổn nhưng lại thực an tâm.
Chuyện thứ nhất vừa về đến nhà, Khôn ca bế Tiếu Tiếu lên hôn một trận, khiến cho Đinh Tiếu choáng váng mặt mày vô pháp tự hỏi, cuối cùng nếu không phải Khôn tự động áp lại đúng lúc, không cho phép lần thứ 2 đột phá phòng tuyến: "Thật muốn em."
"Phốc!" Đinh Tiếu không nhịn được bật cười, tuy dưới tình cảnh này mình còn chưa nguôi giận đâu, nhưng loại nùng liệt này không có cách nào ngăn cản: "Một đêm mà thôi, anh đều đem em từ chỗ ba cướp về."
Khôn xiết chặt cánh tay: "Em vốn dĩ chính là của ta."
"Xí! Không nói với anh những thứ này nữa, em trước đi sắp xếp đồ đạc, cũng không biết hiến tế đưa cái túi kia là gì, ngày hôm qua cũng chưa có cơ hội mở ra. Anh đi lấy lại đây cho em."
Đẩy Khôn ra, xoay người ngồi vào giường đất, đạp rơi giày trên chân, Đinh Tiếu đột nhiên rối rắm trong lòng một chút: "Khôn, anh có biết bện giày rơm hay không?"
Khôn cầm cái túi hiến tế tặng cho Đinh Tiếu lại đây nói: "Biết, nhưng không thương xuyên đi, đi giày rơm không thể tiến vào rừng rậm, không an toàn."
"Cũng phải, nhưng ở nhà đi cũng không có vấn đề gì đi? Mùa hè, đi giày da nóng chết người, tạo thành nấm chân liền không xong."
Khôn khó hiểu: "Nấm chân là cái gì?"
Đinh Tiếu xem thường liếc hắn một cái: "Chính là chân đặc biệt thúi, đó là một loại bệnh, cần phải trị."
Khôn gật đầu: "Rất nhiều người đều như vậy, nhưng mà ta không bị, em cũng không có."
Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: " Nhưng cứ đi mãi không có cũng sẽ thành có, chân cũng cần phải phải hô hấp chứ. Không được, ngày mai em liền làm mấy đôi dép lê, ở nhà cứ đi giày mãi quả thực quá vất vả." Nói xong, cậu đem cái túi của hiến tế cho mở ra, đồ vật xuất hiện trước mắt khiến cậu thực không thể lý giải: "Khôn, này là thứ gì?" Từng hộp từng hộp gỗ nhỏ, bên ngoài còn dùng sáp niêm phong lại."
Khôn cười, cười đến cực kỳ thiếu đánh: "Chính là thuốc mỡ mà đêm qua em dùng." Cẩn thận đếm đếm, trong lòng bật ngón tay cái, hiến tế thật không hổ là người gần nhất với Thần! "Chỗ này có 13 hộp, có thể dùng thật lâu."
"....."Đinh Tiếu chỉ một thoáng liền hết chỗ nói, hiến tế khi nào trở nên không đáng tin như vậy?!!! Không đúng! Giống như những thứ ở đây đều không giống lẽ thường!
"Anh...anh đem mấy thứ này giấu đi! Đừng để cho bọn Kinh nhìn thấy rồi nói bậy." Dù sao chỗ hiến tế bên kia, nên biết hay không nên biết nàng đều rõ ràng, có lẽ thuốc mỡ phu phu ân ái toàn thôn đều do nàng làm cho, mình cũng không cần quá rối rắm. Nhưng nếu để cho ấy người bọn Kinh phát hiện, vậy thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp mặt Giang Đông phụ lão!
Khôn nhướng mi: "Bọn họ không dám nói bậy, còn có, hiến tế viết cách làm thuốc mỡ cho ta, nếu không còn chúng ta lại tự mình làm ha."
Không nghĩ tới Khôn hành động nhanh như vậy, Đinh Tiếu lập tức ngây ngẩn cả người, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, chỉ còn một suy nghĩ đó là: Ha! ha cái đầu ngươi!!!
Trải qua thương thảo cả nửa đêm của vợ chồng son, cuối cùng quyết định ba ngày sau, cũng chính là sau phiên chợ tiếp theo xuất phát, hơn nữa địa điểm muốn tới là bờ biển, tranh thủ trong 20 ngày trở về. Đương nhiên đây cũng chú định bọn họ chắc chắn sẽ rời khỏi lãnh địa tộc Dực Hổ, càng không nói là khu an toàn thôn Thiên Hà.
Nghe thấy cái quyết định này, bốn vị trưởng bối tuy không quá đồng ý, nhưng cuối cùng đều không phản đối. Dù sao sau khi đính hôn hai đứa nhỏ cũng phải sống một cuộc cuộc sống riêng, đám người lớn bọn họ cũng không có quyền quyết định. Nhưng Liễu Đại và Quỳnh vẫn thực không yên tâm, đối với Khôn tuy không nói gì, nhưng lại dặn dò Tiếu Tiếu một hồi kỹ càng. Đặc biệt là có tiền sử lúc trước bị rắn đốm đầu cắn, lúc này hai người bọn họ đặc biệt dặn dò, tuyệt đối không thể đào hang thỏ hay tổ chim gì đó, mặc kệ như nào cũng phải chú ý an toàn xung quanh.
Đinh Tiếu đương nhiên không phải thiếu niên nhi đồng có tính phản nghịch, cha mẹ trưởng bối dặn dò chắc chắn cậu biết phân tốt xấu, bởi vậy sau khi nhất nhất gật đầu bảo đảm, nhanh chóng chạy tới chỗ hiến tế, đánh bạc da mặt đi xin các loại dược phẩm cần thiết.
Ở trong rừng rậm cần nhất là kim sang dược, đương nhiên nơi đây cũng không gọi như vậy, hơn nữa thuốc mỡ, thuốc bột, thuốc viên ở chỗ hiến tế cũng không có tên, tất cả các loại hiến tế sẽ thực chuẩn xác thông qua khí vị cùng hương vị phân biệt ra các loại tác dụng. Đây có thể nói là một loại thiên phú, nhưng phần lớn lại là kinh nghiệm tích lũy được qua mấy chục thậm chí mấy trăm năm tạo thành.
"Hai túi này là thuốc bột cầm máu, mỗi lần không cần quá nhiều, rửa sạch miệng vết thương rồi rải lên một tầng mỏng là có thể cầm máu. Nếu miệng vết thương quá lớn và sâu thì bôi xong liền dùng vải bố sạch băng bó lại, tốt nhất mỗi ngày đổi dược một lần. Ta lấy cho con một ít vải bố, đều đã ngâm qua thuốc bột tiêu độc. Còn có thuốc bột tiêu độc này ta cũng cho con một túi. Trong lúc rửa sạch miệng vết thương thì rắc một ít vào nước là được. Quá nhiều đụng vào miệng vết thương sẽ đau. Thuốc mỡ này là lấy bôi lên vết thương bị côn trùng cắn, miệng vết thương bị ong chích cũng rất hữu dụng, nhưng đối với rắn và rết thì dược không hiệu quả. Túi này là thuốc bột giải độc rắn và rết, lần trước cho con ăn chính là thứ này, nếu không phải rắn vua và rắn độc như cự hầu xà đều hữu dụng. Miệng vết thương ta thấy con cũng biết, ta cũng không dong dài, còn có thuốc phong hàn ta viết phương thuốc cho con mang theo, hiện tại trong rừng rất dễ kiếm, con cũng đều biết mấy thứ kia. Đến lúc đó trực tiếp hái là được."
Nói xong hiến tế liền đem những gói thuốc màu sắc khác nhau đều đặt trong một cái túi da thú.
"Lần này đi ra ngoài nhất định phải nhớ rõ cẩn thận, ngàn vạn đừng hồ nháo như trước. Tuy Khôn rất lợi hại, nhưng cũng không phải tình huống nào cũng có thể ứng phó."
Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Con hướng với Thần Thú bảo đảm, sau này con tuyệt đối không có ngốc nghếch vì một chút chỗ tốt đã quên nguy hiểm xung quanh."
Hiến tế thực vừa lòng: "Đây mới là hài tử ngoan, nhưng đừng quên mang một hộp thuốc mỡ, thân thể nhỏ này của con không cần là không được. Còn nữa, con cũng đừng để Khôn tùy tiện, tuổi này của con, mười ngày nửa tháng một lần là tối đa, biết chưa?"
Đinh tiếu lập tức cảm thấy bản thân như cua bị hấp chín, nhưng mà cậu càng hy vọng mình là tôm, sau khi chính có thể cong lưng giấu mặt mũi đi!
"Ách..con, con đã biết." Nói xong lập tức nói lời từ biệt, nhanh như chớp chạy mất. Không biết vì sao, rõ ràng ngày hôm qua cũng đã xem nhẹ cúc hoa khó chịu, lúc này lại toát ra, thật là...quá mất mặt!!!!
Sở dĩ phải chờ tới phiên chợ tiếp theo mới đi là do Khôn ca có dụng ý của mình. Đương nhiên Đinh Tiếu cũng hiểu đại lão hổ nhà mình là muốn cho Phúc thiếu niên một đả kích trí mạng, cho nên mới quyết định như thế. Dù sao với cậu mà nói là không có vấn đề gì, hơn nữa cậu cũng không cho rằng Phúc có bao nhiêu thích mình, nhiều nhất chính là chấp niệm của trẻ con với đồ ăn mà thôi. Hơn nữa, người khác chịu đả kích bao nhiêu có liên quan gì tới mình, nếu đối phương thực sự thích mình, sớm một chút làm hắn từ bỏ đối với ai cũng là điều tốt nhất.
Vì thế hôm nay mở hàng, Khôn ca thay Quỳnh ba bồi tiểu tức phụ nhà mình bày quán. Phúc thiếu niên kia không hề nghi ngờ mà ngốc ngốc đứng trước sạp, sau đó đem một con dê con trên vai quăng ngã xuống mặt đất, chỉ vào Khôn kêu lên: "Ta muốn quyết đấu với ngươi!!!"
Khôn ca không chút biểu tình nhìn đối phương: "Ngươi không có tư cách."
Những lời này có thể nói uy lực mười phần hơn so với đem quân địch đánh ngã một trăm lần ở trên "chiến trường", Phúc tức giận mà liên tiếp dậm chân: "Ngươi ngươi ngươi ngươi nếu không dám liền rời đi!"
Sắc mặt Khôn trầm xuống, cúi đầu hôn một cái lên mặt Tiếu Tiếu: "Chúng ta là bạn lữ, ngươi, cái gì cũng không phải."
"Khụ..." Đinh Tiếu cảm thấy đại lão hổ nhà mình thật sự là phúc hắc đến không được, mấy câu nói đó chữ không nhiều lắm, nhưng lực độ phải gọi là "chuẩn CMNR". Tuyệt đối so với đánh đối phương một trận còn có lực hơn: "Phúc, ngươi còn muốn mua chà bông không? Vẫn là 100 khối?"
Phúc nhìn Đinh Tiếu, vành mắt đều đỏ: "Ta ta ta đương nhiên mua! Đây là dê ta bắt, thịt dê mà cậu thích nhất. Cho ta 100 khối thịt chà bông!" Nói xong xách con dê trên đất đặt lên bên cạnh sạp hàng của Đinh Tiếu, sau đó vươn hai tay.
Đinh Tiếu dở khóc dở cười, nhưng mơ hồ cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh toát. Nếu hai người không đánh nhau, vậy nhanh chóng đem tên ngốc gây họa này đuổi đi thôi, nhanh chóng đem 100 khối thịt chà bông đã sớm để riêng đưa cho đối phương: "Đây là của ngươi."
Phúc tiếp nhận chà bông, trong lòng rõ ràng khó chịu: "Khó hiểu, rõ ràng lần trước còn không phải."
Đinh Tiếu đỡ trán: "Chúng ta ở bên nhau thật lâu, hơn nữa đã làm lễ đính hôn." Kỳ thực Đinh Tiếu vẫn muốn an ủi thiếu niên rõ ràng đầu óc chưa thành thục này một chút, nhưng không chờ câu lên tiếc, đứa nhỏ kia đã giơ chân chạy đi rồi, khiến cho cậu hắc tuyến đầy đầu.
Khôn đá đá dê trên mặt đất: "Hắn như thế nào biết em thích ăn thịt dê?"
Như thế nào xung quanh đột nhiên lạnh như vậy? Đinh Tiếu run lập cập: "Lần trước em hỏi ba buổi tối muốn ăn gì, ba nói liền ăn thịt dê mà em thích nhất là được, có lẽ hắn liền nghe thấy chăng. Anh cũng biết, lỗ tai giống đực các anh rất thính mà, hơn nữa, em cũng không để ý hắn lắm, sao biết hắn biết lúc nào."
Đối với đáp án này Khôn ca thực vừa lòng: "Buổi tối hôm nay cũng ăn thịt dê mà em thích nhất."
Đinh Tiếu liếc hắn một cái xem thường: "Anh làm!!!"
Không đánh mà thắng mà giải quyết được tình địch, Khôn ca tâm tình vui sướng, lại khoe khoang với đám bằng hữu cả ngày, rốt cuộc tới ngày khởi hành.
Dựa theo thường lệ, các loại vật phẩm thường dùng cho vào hai sọt tre một lớn một nhỏ, Đnh Tiếu đeo ba cái túi, bên trong túi da không có mấy chục cái, dù sao cậu chính là đi sưu tập đồ ăn, khả năng tay không mà về hoàn toàn là số âm.
Yên tâm mà đem động vật trong nhà giao cho Quỳnh ba và Hạ cha, vợ chồng son tờ mờ sáng ngày mới ăn xong bữa sáng liền khởi hành.
Lúc này, phương hướng lựa chọn là hướng bờ biển Tây Bắc, đây là một con đường mà Đinh Tiếu chưa từng đi qua. Bởi vậy Khôn cũng không lập tức biến thành thú hình, mà ở khu an toàn hai người một bên thu thập một ít đồ vật để ăn trưa, một bên Đinh Tiếu cẩn thận tìm hiểu một chút phụ cận có cái gì, địa hình như thế nào.
Dù sao chờ động vật quay lại khu an toàn, bọn họ vẫn phải học tập ở phụ cận. Mỗi một góc đều là địa phương học tập săn thú yêu cầu đi, càng sớm quen thuộc địa hình càng có lợi cho học tập.
Đinh Tiếu thực cẩn thận mà nhớ kỹ, nhưng nói thực, ở trong thôn để cậu phân biệt Đông Tây Nam Bắc thực dễ, nhưng vào trong rừng, bốn phía cũng chưa phải quá rộng, nếu muốn đi ngang qua liền nhớ kỹ, cậu chưa làm được. Công hiệu của thiên nhãn không bao gồm gặp qua thứ gì là không quên được nha!
"Khôn, anh đi hái trái cây cho em, chính là cái cây kia." Ngẩng đầu nhìn thấy một cây đại thụ, bên trên tràn đầy trái cây đỏ rực, nhìn khiến cho người thực thích. Hơn nữa thiên nhãn biểu hiện loại trái cây này tính bình vị tân, có công hiệu nhuận tràng bổ hư, cậu rất tò mò rốt cuộc là có hương vị gì.
Nhìn đến trái cây Tiếu Tiếu chỉ, Khôn lắc đầu: "Quả hồng dính có độc, không được hái."
Đinh Tiếu nhíu mày: "Không có độc mà? Dù sao em nhìn không có độc liền chắc chắn không có độc là được rồi, anh đi hái cho em đi? Nếu không em tự mình hái!"
Khôn trần trừ vài giây, cuối cùng gật đầu: "Em đứng dưới tàng cây, ta đi hái một quả cho em, quả này ăn vào sẽ đau bụng, buồn nôn, còn bị tiêu chảy."
Nghe Khôn nói xong Đinh Tiếu đột nhiên nhớ ra, khó trách cảm thấy tên quả hồng dính này rất quen, thì ra là Kinh và Lục Hi trước kia đã từng nhắc qua với mình. Mà Kinh còn là người bị hại khi ăn trái cây này. Nhưng mà không đúng nha, nếu trái cây này có độc, thiên nhãn tuyệt đối sẽ không thể không biểu hiện ra, nhưng nếu không có độc, chỉ có công hiệu nhuận tràng cũng không đến mức lập tức buồn nôn tiêu chảy, còn kéo dài vài ngày?
Cây của quả hồng dính cũng không cao như cây mâm xôi, cho nên rất nhanh Khôn liền hái được một quả đưa cho Tiếu Tiếu. Xét thấy Khôn nói ngoạn ý này có độc, Đinh Tiếu không trực tiếp đưa lên miệng cắn, mà bảo Khôn dùng lợi trảo đem vỏ cây chọc ra một lỗ hổng, trước quan sát hình dáng quả một chút. Có lẽ chỉ là vỏ trái cây không độc? Kết quả mở ra vỏ trái cây, hình dáng bên trong khiến cho Đinh Tiếu sửng sốt một chút, cư nhiên không phải thịt quả mà là dạng keo sệt. Thiên nhãn biểu hiện tính vị như cũ không thay đổi, này đủ để chứng minh quả hồng dính quả thực không có độc. Tiếu Tiếu sờ sờ nước quả, lại lấy ngón tay vê vê thử thử độ dính một chút, lại cho lên mũi ngửi ngửi, cuối cùng khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, này nếu ăn một quả vào, không tiêu chảy mới là lạ!