Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 126: Đêm đầu tiên ở nhà mới




Những ngày không thể đi học lại cũng không được xuống đất chạy loạn vừa nhàn nhã vừa khổ bức, Đinh Tiếu thà rằng mỗi ngày đều ở cùng Khôn, nhìn ngôi nhà tương lai của mình từng chút hình thành, bản thân tùy thời tùy chỗ đều có thể gia tăng ý kiến có lý hay vô lý còn hơn. Loại cảm giác này tốt đến khó có thể hình dung. Quan trọng nhất là cậu không muốn cùng mấy đứa bạn đi chơi loạn, cũng không phải vì bản thân hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn, mà là lời đồn đem mình "thần hóa" quá hố cha. Cậu hoàn toàn không muốn tiếp xúc những những ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của các thôn dân. Ít nhất tạm thời không muốn.

Cho nên mấy ngày nay, trừ bỏ hôm khai trương nửa ngày bán chà bông và nước sốt tương ra, Đinh Tiếu có thể nói là ru rú trong nhà, trừ bỏ săn thú và tuần tra, quả thật là như hình với bóng với Khôn.

Cũng may sức tưởng tượng của các thú nhân tuy phong phú, nhưng độ bền của bát quái cũng không cao. Hai cái bảy ngày trôi qua, mọi người cũng liền đem các loại "lời đồn" thần kỳ phai nhạt dần.

Hiện tại mọi người càng quan tâm, cũng có thể nói là càng chờ đợi chính là ngày mở chợ. Vì như vậy bọn họ liền có thể mua được chà bông Đinh Tiếu chế tác.

Không thể không nói, vị thiếu niên tên Phúc thôn Ni Sơn kia là một quảng cáo sống quá tốt. Một hơi liền dùng 50 bối mua 50 khối chà bông nho nhỏ, này đủ để chứng minh độ mỹ vị của loại đồ ăn này.

Mà có giá cả của người mua đầu tiên lót đế, Đinh Tiếu có muốn giảm giá cũng ngượng ngùng. Cho nên giá một bối một khối liền cứ như vậy định ra. Khiến người vui mừng chính là từ lần đầu tiên mang theo mang theo hơn 70 khối đến lần sau khai trương mang theo 500 khối, chưa từng có lần nào còn dư lại. Tuy không phải ai cũng đều lấy bối để mua, thật đúng là không ít người lấy thịt tới đổi. Nhưng cứ mỗi bảy ngày, giống đực ấu tể kia đều sẽ đúng giờ mà xuất hiện.

Tuy Phúc cũng không lộ ra cái gì, mỗi lần tới mua đồ cũng chỉ nhìn Đinh Tiếu tươi cười đầy mặt mà đưa bối hoặc con mồi trong tay ra, sau đó lại tung ta tung tăng mà cầm 100 khối thịt chà bông rời đi. Nhưng mấy người chủ quán ở xung quanh lại "trêu chọc", Đinh Tiếu rốt cuộc ý thức được, đứa nhỏ này có khả năng là nhìn chúng mình.

Phát hiện ra điều này, cả người cậu đều ,đối phương ở trong mắt cậu vẫn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Được rồi, cho dù hắn nói hắn đã hơn 40 tuổi, nhưng ở thế giới này, đó chính là còn chưa thành niên nha!

Không biết là Khôn nghe được tiêng gió từ đâu, đương nhiên, lấy sự hiểu biết của Đinh Tiếu về tính tình thích bát quái của thôn dân, Khôn nếu không biết thì có quỷ mới tin, nhưng cậu không nghĩ tới Khôn cư nhiên không cho mình đi chợ nữa: "Tiếu Tiếu, hai lần lần họp chợ sau để ta đi thôi, cái tên Phúc kia không có ý tốt lắm."

Nói thật ra, Đinh Tiếu hoàn toàn không cảm thấy bản thân có khuynh hướng tự luyến, lấy dáng vẻ hiện tại này của mình ở Thú Thế đúng là có thể coi như tinh tế. Nhưng bán thú nhân đẹp hơn mình có rất là nhiều. Chẳng lẽ là vì mình biết làm thịt heo chà bông sao? Nhưng đối phương có thích hay không thích cũng không liên quan tới cậu, cậu cũng không để trong lòng. Khiến hắc lão hổ nhà mình an tâm mới quan trọng nhất. Tuy thấy Khôn ghen cả thấy khá tốt, nhưng vì một người xa lạ khiến quan hệ không thoải mái, hoàn toàn không đáng.

"Sợ gì chứ, anh đi cùng em là được, chúng ta là bạn lữ mà, không có giống đực nào đi đoạt bán thú nhân hoặc giống cái có bạn lữ mà không phải sao?"

Bản thân thật vất vả mới khỏi thương thế, cậu còn muốn thừa dịp tiếp theo đi dạo chợ một vòng kìa. Gần đây người ở hai thôn khác tới bày quán cũng nhiều lên không ít.

Khôn cau mày: "Nhưng chúng ta còn chưa chính thức kết hợp, trên người của em không có hương vị của ta, giống đực khác liền có quyền lợi theo đuổi em." Tuy bọn họ đều không có cái bản lĩnh kia, hơn nữa hai cái bảy ngày tiếp theo hắn đã quyết định đánh cho tiểu tử tên Phúc kia một trận. Mặc kệ đối phương có thành niên hay không, đánh chủ ý lên Tiếu Tiếu nhà mình là không được! (này này, thiếu niên người ta còn không có nghĩ tốt theo đuổi thế nào đâu, ngươi như vậy quá đả kích trẻ vị thành niên!)

Kết.....kết hợp? Vị...hương vị?!!! Chẳng lẽ....biện pháp để Khôn hoàn toàn an tâm chính là...cái kia???!!

Cho nên nói Khôn....mục đích của ngươi thật sự chỉ là đánh người ta một trận thôi sao? Thật sự sao?

Cuối cùng sự việc đánh người được gác lại, bởi vì Khôn mấy ngày nay liều mạng xây dựng nhà. Mắt nhìn trên nóc nhà một mạt bùn che đậy ống khói bếp cuối cùng, nhà mới rốt cuộc đại công cáo thành!

Đinh Tiếu thực kích động, thậm chí còn kích động hơn cả Khôn.

Tuy rằng lúc trước cũng mỗi ngày đều lượn lờ xung quanh, nhưng thành phẩm và bán thành phẩm khiến cho người ta cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

Đây về sau chính là nhà của mình, là nhà của mình và Khôn. Có lẽ sẽ ở trong này sống vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, loại cảm giác chân chính cắm rễ này, khiến cậu cảm động đến mắt đục đỏ ngầu.

Sờ sờ vách tường màu trắng đã hoàn toàn khô ráo, sờ tiếp đến cửa kính khung gỗ đã hoàn toàn cố định, nhìn nền gạch đá bằng phẳng dưới chân, còn có các loại gia cụ dựa theo yêu cầu của mình, quan trọng nhất chính là cấu tạo phòng ốc, cùng với cái giường rộng gần mười mét này.

Đúng vậy, Đinh Tiếu thật sự không có cách nào thừa nhận đây là giường đất cho phu phu hai người ngủ, kêu giường khổng lồ cậu còn cảm thấy chính xác hơn. Kích thước lớn đến nỗi khiến cho khóe miệng cậu giật giật, lúc trước khi Khôn đắp giường đất cậu đưa ra ý kiến, nói lớn như vậy ngủ không yên, hơn nữa khói cũng khó thông. Nhưng Khôn nói một cậu làm cậu thu trở lại: "Có thể tùy tiện lăn, sẽ không rơi."

Hiện tại nhớ lại lời gia hỏa Khôn này nói, Đinh Tiếu vẫn không nhịn được đỏ mặt. Theo sau phỉ nhổ mà phun cho mình mấy ngụm nước bọt, trong lòng lại có chút bồn chồn. Đều do Khôn mấy ngày nay mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại không cho mình đi chợ, không muốn mình bị người khác theo đuổi gì đó. Khiến cho mình tâm phiền ý loạn, thiếu chút nữa liền trực tiếp chủ động nói ra yêu cầu gạo sống nấu thành cơm.

Lúc này Khôn đã đem hai cái hố bếp thông khói đến giường đốt lửa lên, bọn họ nhập nhà mới, việc đầu tiên chính là nhóm bếp. Tuy chỗ này không có ông Táo gì đó nhưng đối với thú nhân mà nói, ăn là việc quan trọng nhất, bếp chế tác đồ ăn tự nhiên phải bày biện đầu tiên.

Mùa hạ trời nóng, đốt giường đất tự nhiên nóng đến ngây người, nhưng Đinh Tiếu không sợ chết mà bò lên giường đầu giường, cảm giác độ ấm nóng dưới thân, đột nhiên nhớ tới ngày còn nhỏ: "Khôn, em lúc còn rất nhỏ, trong nhà có giường đất như này, mỗi khi ba em đốt giường đất em đều đứng bên cạnh nhìn. Mùa đông thích nhất là nằm ở trên giường đất đắp chăn ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ. Còn có, vào mùa hè, dưới đệm trải trên giường đất đôi khi sẽ có sâu, rất phiền phức."

Khôn đi theo nằm trên giường đất, xoay người ôm Đinh Tiếu: "Ta ở trên giường đất đồ nhựa cây cùng dược phòng sâu, sẽ không có sâu."

Đinh Tiếu cọ vào trong lòng Khôn: "Em bây giờ có cơ thể đuổi sâu bọ! Anh quên rồi à? Có điều khi còn nhỏ tuy rằng một mình ba nuôi em thực vất vả, mỗi ngày thu nhập đều dựa vào bán hoành thánh và mì sợi, nhưng em còn nhỏ, cái gì cũng không rõ, thật đúng là vô ưu vô lo."

Khôn hôn hôn cái trán Tiếu Tiếu: "Về sau đều sẽ vô ưu vô lo."

"Có anh ở đây, điểm này em chưa từng hoài nghi qua, Khôn nhà ta là vạn năng mà! Aiz, anh nói nhà sáng trưng có phải đặc biệt tốt hay không?" Tuy "kính" làm từ dịch khủng trùng độ trong suốt không thể bằng kính chân chính, nhưng độ thấu quang tương đối không tệ.

Hơn nữa mặt đất là gạch đá màu trắng xanh, trên vách tường quét nhựa cây thạch cao, không thể so sánh với phòng ở của người hiện đại, nhưng ở Thú Thế, Đinh Tiếu có thể bảo đảm nhà của mình là xa hoa nhất, hoàn mỹ nhất, sáng sủa nhất!

Khôn thỏa mãn cọ cọ trên đỉnh đầu Tiếu Tiếu: "Ừ, ý tưởng của Tiếu Tiếu là tốt nhất, giường đất này thật sự hữu dụng, mùa đông cũng không sợ lạnh."

"Có lẽ không bao lâu nữa, anh phải dạy rất nhiều người đắp giường đất như thế nào." Đối với điểm này, Đinh Tiếu vẫn rất xem trọng, tuy ngủ giường gỗ thực tốt, nhưng khi vào mùa đông, tất nhiên ngủ giường sưởi vẫn tốt hơn. Đặc biệt là có một số lão niên thú nhân bị phong thấp, còn có nhóm giống cái, bọn họ đều không thích hợp ngủ ở nơi lạnh lẽo kể cả khi có chăn da thú trải thật dày cũng không ấm áp bằng giường sưởi phải không.

"Ừ, lát nữa gọi cha và hiến tế lại đây, chắc chắn sẽ yêu cầu như vậy."

"Ừm, thứ tốt chắc chắn là phải cho người một nhà được hưởng trước, giường đất này cũng không nhất định một hai phải xây nhà lần nữa. Nếu có người muốn đắp thì anh liền tìm mấy người Phong tới hỗ trợ, chờ bọn họ biết rồi về sau anh không cần bận rộn như vậy nữa." Chút tâm tư nhỏ này Đinh Tiếu vẫn rất vui vẻ thừa nhận, hơn nữa cậu cho rằng, mấy người Phong bọn họ chắc chắn sẽ yêu cầu đắp giường đất đầu tiên

Khi một đám người "hùng dũng" tiến vào sân, Đinh Tiếu đang dùng cái chổi cậu làm bằng thân cỏ quét dọn vệ sinh trong phòng, kỳ thực ngày hôm qua sau khi hoàn công đã tổng vệ sinh một lần, cậu đây là mới vào nhà ở, tay ngứa đến hoảng.

Tiếng kinh hô cảm thán của mọi người thỉnh thoảng vang lên bên tai, Đinh Tiếu và Khôn rất tự hào, thôn trưởng đại nhân và thôn trưởng phu nhân cũng tự hào, đương nhiên Quỳnh ba và Hạ cha lại càng tự hào. Ngay cả mấy người Kinh cũng đều một đám lưng thẳng eo thẳng.

Tường trắng, nền nhà bằng đá, còn có cửa sổ thấu quang, cùng với giường đất nóng hầm hập. Những thứ này không thể nghi ngờ đều khiến mọi người chấn động cùng thèm thuồng. Mà người đến tham quan cũng không chỉ có toàn bạn bè quen thuộc, còn có không ít thôn dân xem náo nhiệt. Vốn dĩ giống đực vừa thành niên ở Thú Thế xây dựng nhà ở là việc quá sức bình thường, hoàn toàn sẽ không gây chú ý tới nhiều người, nhưng tình huống hôm nay là đặc thù, vì ngôi nhà này thật sự quá làm cho mọi người ngoài ý muốn.

Đương nhiên giờ phút này các thú nhân trong phòng cũng không biết các thôn dân khác sẽ có suy nghĩ gì, sẽ có bao nhiêu người nóng lòng muốn thử, còn có bao nhiêu người cảm thấy lãng phí, dù sao bọn họ rất vui vẻ.

Đinh Tiếu nói mới vào nhà mới muốn bạn bè thân thích lưu lại ăn một bữa cơm. Mọi người tự nhiên biết nghe lời phải, phải biết rằng tay nghề của Đinh Tiếu rất tốt, mà người có thể lưu lại, căn bản trước này đều không biết khách khí là đồ vật gì. Tiễn mọi người đã ăn uống no đủ đi, Đinh Tiếu hô lên bổ nhào lên trên giường đất, giường sưởi vẫn còn dư âm độ ấm, lúc này vừa lúc có thể khiến cho eo nhức mỏi của mình thư giãn.

Buộc cửa cổng vào, Khôn cho một ổ thỏ lông dài đã mọc lên không ít lông một ít rau, lúc này mới trở lại phòng: "Mệt à? ta xoa xoa cho em."

Đinh Tiếu trở mình, nằm bò ôm lấy gối đầu mình dùng bạch quả nhồi thành: "May là có ba và đại bá mẫu hỗ trợ, nếu một mình em làm nhiều đồ ăn như vậy sẽ phi thường mệt nhọc." Ừm, lực độ bàn tay của Khôn thật tốt, quá thoải mái!

Khôn nói: "Về sau tận lực không cho bọn họ ăn cơm, nếu bắt buộc thì liền ăn lẩu."

"Phốc!" Đinh Tiếu bị lời Khôn nói chọc cười, đại gia hỏa này thiệt là đau lòng mình, bạn lữ như vậy, chỉ sợ nếu không xuyên qua, cả đời mình đều không chạm tới đi: "Nghe anh, đúng rồi Khôn, chúng ta còn chưa thành thân, cũng không đính hôn, em không thể ở chỗ này qua đêm đi?" Kỳ thực cậu cũng không muốn nhanh như vậy liền dọn khỏi nhà ba, kia dù sao cũng là nhà của mình, là nơi mà mình vẫn luôn sinh sống từ khi xuyên qua, còn có ba và cha của mình, hạnh phúc mà mình muốn thấy nhất.

"Ừ, nhưng qua ngày hôm nay là được." Khôn nói như thế.

Đinh Tiếu quay đầu lại nhìn hắn: "Ý gì?"

Khôn hơi hơi mỉm cười, cúi người liếm liếm lê môi Tiếu Tiếu, vừa nói chuyện vừa trượt bàn tay to từ eo Tiếu Tiếu xuống, cũng nhẹ nhàng nhéo một cái: "Chúng ta đêm nay ở bên nhau đi!"

Đinh Tiếu bị Khôn nói cho ngốc, cho dù mấy ngày nay mình cũng nghĩ tới, dứt khoát liền cùng Khôn làm là được, miễn cho Khôn không yên tâm mà mình cũng bồn chồn.

Thuận tiện còn có thể khiến những người muốn nói bậy ngậm miệng, làm thiếu niên ngốc kia hết hy vọng. Nhưng đột nhiên nghe được đến vấn đề này, cậu vẫn là bị hoảng rồi.

Bản thân mình não bổ cùng với hiện thực hoàn toàn không giống nhau nha!!! "Anh, anh sao đột nhiên lại nói cái này!"

Khôn hôn lên vành tai Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, chúng ta là bạn lữ, ta không muốn rời khỏi em, một đêm cũng không muốn, ngày mai chúng ta liền tìm hiến tế đính hôn được không?"

"Ách..." Giọng nói trầm thấp bên tai mang theo ma lực tràn ngập tính dụ hoặc, tâm Đinh Tiếu vốn dĩ đã đặt cả trên người Khôn, lại có lý do gì mà không đáp ứng chứ? Huống chi chính cậu cũng có rất nhiều lần nghĩ đến bất cứ giá nào, chỉ là..."Nhưng mà, em còn chưa tự mình săn thú được mà?" Như vậy đã liền đính hôn, sẽ bị nói xấu đi? Mình thì không sao cả, còn cha và ba thì sao? Đối với Bằng Giáp bá bá và Liễu Đại bá mẫu cũng không tốt, đương nhiên Khôn cũng không sao cả, người này chưa bao giờ để ý tới bị người khác nói gì, huống chi cũng không có ai dám nói gì hắn.

"Em săn được rồi, Văn tiên sinh làm chứng, em tự tay bắt được một con thỏ đuôi dài thành niên, lại còn bắt sống." Cho dù cuối cùng để chạy đi, nhưng giờ phút này Khôn tuyệt đối không nói đó là không tính.

Cho dù tình cảnh này thực sự vừa ái muội vừa "nguy hiểm", nhưng Đinh Tiếu vẫn nhịn không được bật cười: "Anh đây là chơi xấu a! Sao có thể tính như vậy chứ,nếu nói như vậy, Kinh và Lục Hi bọn họ cũng đều có thể sao?"

Khôn phi thường nghiêm túc gật gật đầu: "Đương nhiên tính, qua mấy ngày nữa Mộc Ngõa và Phong cũng sẽ mang theo Kinh và Lục Hi đi định hôn."

Đinh Tiếu hoàn toàn, rốt cuộc đây là quy định gì vậy, hay là mấy giống đực này tạo chỗ lách luật để khoanh lại bạn lữ của mình!!!

Có điều những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là Khôn biết Tiếu Tiếu không cự tuyệt kết hợp với mình.

Còn Đinh Tiếu ấy à....tự nhiên là ỡm ờ mà đáp ứng rồi, cho dù thói quen hôn hôn hay sờ sờ gì đó hàng ngày cậu không đặc biệt sợ hãi, cảm thấy bị dị vật xâm nhập cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng ngón tay và cái đồ vật khủng bố kia sao có thể đánh đồng với nhau được~

Lùi bước?Tự nhiên là không cho phép, nhưng cậu sợ nha~ Kể cả khi Khôn nói có thuốc mỡ sẽ không đau và không bị thương, nhưng cậu không tin cũng vô pháp tin!

"Khôn, em...em...không được, chắc chắn không được!"

Khôn đã nghẹn đến mức đầu đầy là mồ hôi, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tiếu Tiếu, hắn cũng đau lòng, cũng muốn dứt khoát giống như lúc trước, sờ sờ cọ cọ là được. Nhưng hắn biết bản thân sớm muộn gì cũng phải cắn răng, Tiếu Tiếu sớm muộn gì cũng phải qua một cửa này. Quan trọng là hiến tế bảo đảm với hắn, dùng thuốc mỡ thì Tiếu Tiếu sẽ không đau, chỉ cần mình không quá phận quá liều cũng sẽ không làm Tiếu Tiếu bị thương.

"Có thể, Tiếu Tiếu ngoan, bằng không em nhắm mắt lại."

Đợi Đinh Tiếu thực sự nhắm mắt lại, cậu mới biết được bản thân làm như vậy là ngu xuẩn, này còn không bằng trợn mắt nhìn nóc nhà! Nhắm mắt lại, độ mẫn cảm của thân thể thẳng tắp tăng lên!

"Ngô...Khôn!" Cậu không muốn nói đau, nhưng cảm giác bị căng ra quá mức rõ ràng, còn có đối phương nhè nhẹ từng chút xâm nhập, thực chậm rãi thực dịu dàng, nhưng cũng chính vì như vậy, cậu mới càng cảm nhận được rõ ràng. Lúc này cậu thậm chí cảm thấy, nếu không có thuốc mỡ, thật sự rất đau đi nữa, vẫn có thể đem cảm giác này xem nhẹ đi! Mịa nó, gia hỏa này không có việc gì lớn lên sao nghịch thiên như vậy làm gì!!!

Trời đất đảo lộn, không riêng gì tiểu Khôn uy phong, còn có cảm giác của Đinh Tiếu. Cậu thật không nghĩ tới bản thân chẳng những không đau, lại còn đáng chết mà thoải mái. Tâm lý khó chịu cũng không ảnh hưởng tới thân thể cộng minh, cậu tinh tường biết bản thân và Khôn hoàn toàn dung hòa vào nhau, thậm chí cậu còn có một loại cảm giác bản thân muốn hòa tan trong lồng ngực của Khôn. Dù sao tình yêu khiến cảm thụ thăng hoa, hay là do cục đá lúc trước thật sự cải tạo thân thể mình giống với bán thú nhân ở đây. Đinh Tiếu hoàn toàn không có năng lực tự hỏi, ít nhất hiện tại, không, là đêm nay cũng không có cách để tự hỏi.

Hô hấp rõ ràng không theo kịp động tác của Khôn, Đinh Tiếu bị Khôn gắt gao ủng trong ngực, loại cảm giác hoàn toàn có được này khiến hắn kích động đến có hồ quên mất bản thân là ai: "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!!!"

Ánh trăng ngoài cửa sổ đang dần dần leo lên ngọn cây, kỳ thực đêm mới vừa bắt đầu. Mà vừa rồi, có lẽ hoàng hôn cũng chứng kiến được chút gì đó.