Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 122: Thần thú phù hộ!




Giọng của Văn khiến đầu óc toàn là thỏ con của Đinh Tiếu giật mình một cái, nhưng tốc độ phản ứng của cậu cũng không nhanh bằng con rắn kia. Lấy tư thế ngồi xổm của cậu muốn chạy đi rất không thực tế, cho nên trước tiên cậu lựa chọn lăn mấy vòng, tư thế có khó khăn, nhưng cũng may có lăn xa tới năm sáu mét. Trên lý thuyết cậu vốn có thể tránh được con rắn kia.

Chỉ tiếc con rắn kia vốn dĩ không định dừng lại ở trên nhánh cây, nếu không lấy tính cảnh giác của Văn ông không thể nào đến mức này mới phát hiện ra nó được. Con rắn kia căn bản đang trong quá trình trườn mình xuống phía dưới, mà giọng nói của Văn thốt ra vừa lúc đến thời gian nó "nhảy" khỏi nhánh cây kia, này cũng khiến cho Đinh Tiếu tuy đã lăn ra ngoài, nhưng vẫn bị con rắn kia quấn lên chân bên trái của cậu.

"Á!" Dưới tình huống không phòng bị, Đinh Tiếu liền cảm thấy đột nhiên đau xót ở cổ chân, tiếp theo là toàn bộ cảm giác ở chân đều biến mất, muốn đứng lên còn khó hơn lên trời. Có thể hiện tại tư thế của cậu hoàn toàn không có cách nào dùng tay giải quyết con rắn lục đã nhanh chóng quấn lên cẳng chân mình này. Tình huống quá mức bất ngờ, thân thể cảm giác thực không xong, hết thảy đều khiến cậu ngây ngốc.

Tốc độ của Văn cũng cực nhanh, khi con rắn kia cắn Đinh Tiếu một ngụm, ông cũng đã tới bên cạnh Tiếu Tiếu. Hoàn toàn không kịp xem tình hình hay sắc mặt đệ tử của mình có tốt hay không, trước tiên ông từ đai lưng rút ra hai cây đinh xương thú, lấy tốc độ cực nhanh ném vào phần đầu của con rắn, sau đó lập tức vươn tay, nắm lấy thất tấc của nó.

Đinh Tiếu lúc này liền cảm thấy nửa thân mình bắt đầu không có tri giác, nhưng thần trí của cậu còn thanh tỉnh. Ít nhất khi nhìn thấy răng rắn, thiên nhãn đúng sự thật mà hiện ra tình huống hiện tại của cậu.

Rắn này có độc, hơn nữa là độc gây tê liệt thần kinh, dù sao cậu còn không kịp nghĩ nhiều, con rắn kia đã bị Văn tiên sinh giải quyết gọn lẹ. Chờ đến khi nhìn kỹ những đốm đen trên đầu con rắn này, Văn sợ hãi không nhẹ. Loại rắn đốm đầu này không phải là loại rắn nên xuất hiện ở khu an toàn ới phải! Tuy loại rắn này từ đầu tới đuôi đều là vị thuốc tốt, nhưng bị cắn thì tuyệt đối không phải chuyện đùa. Ông đã từng gặp qua một giống đực bị rắn đốm đầu trưởng thành cắn vào tay, cả người lập tức mất đi tri giác. Nếu không phải được đưa về đúng lúc, liền không chỉ phế bỏ một cánh tay là đủ. Đinh Tiếu là đồ đệ mà ông nhìn trúng, bản thân sao lại có thể khiến cậu bị thương! Mình sao lại không cẩn thận như vậy!

Đinh Tiếu bị căn thương cũng không biết đây là loài rắn gì, càng không biết bị cắn sau sẽ có bao nhiêu nguy hiểm. Cậu chỉ cảm thấy nửa người tê dại không thể nhúc nhích, nhưng cũng không bị ngất đi. Hiện tại chỉ có thể nằm trên mặt đất, nhưng vẫn có thể nói ra lời: "Văn tiên sinh, đừng để con thỏ này chạy trốn."

Văn khôi phục lại từ trong kinh sợ, nghe được giọng nói của Tiếu Tiếu, ông rất khiếp sợ. Đứa nhỏ này cư nhiên còn có thể nói chuyện! Giống như còn chưa từng gặp qua người bị rắn đốm đầu cắn qua còn có thể thanh tỉnh mà mở miệng nói chuyện. Lại còn nói chuyện...con thỏ!!! " Còn con thỏ gì nữa! Ta ôm con đi tìm hiến tế!"

Ách...vừa mới rồi khẩn trương và khó chịu đã qua đi, chờ thân thể thật sự không nghe mình điều khiển nữa, thần chí lại lần nữa trở về với đại não của mình, Đinh Tiếu cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cậu nhớ rõ khi bị rắn độc cắn có rất nhiều loại bệnh trạng, nhưng trí mạng nhất là cả người sưng vù lên, tim đập gia tốc. Mà cậu cảm thấy tim mình đập rất bình thường, thân thể cũng không cả thấy có dấu hiệu khó chịu gì. Tự mình cảm thấy sẽ không có gì nguy hiểm: "Mang theo con thỏ đi..."

Văn nghiến răng nghiến lợi mà nhặt lên cái túi dưới đất, con thỏ mẹ vừa rồi đã chạy, mấy con thỏ con thì vẫn còn ở đó. Kỳ thực tận đến khi ôm Tiếu Tiếu về đến cửa thôn, vừa lúc đụng phải Khôn đang lắc lư ở đó, ông mới nhận thấy mình có phải có vấn đề hay không, sao dưới tình huống khẩn cấp như vậy còn nghe lời tên nhãi ranh này!!!

Tiếu Tiếu cư nhiên bị rắn đốm đầu cắn phải! Tin tức này với Khôn quả thực giống như sét đánh giữa trời quang. Tuy bảo bối Tiếu Tiếu của hắn còn có thể cười với hắn, còn có thể nói chuyện với hắn, còn ở trong lòng ngực hắn an ủi hắn, nhưng sự thật chính là bị con rắn nguy hiểm như vậy cắn phải. Hơn nữa hiện tại thân thể còn không điều khiển được. Lúc này hắn cũng đã hoàn toàn xem nhẹ bị rắn đốm đầu cắn sẽ có bệnh trạng gì, hắn thậm chí ngay cả con rắn kia bộ dáng gì cũng không nhìn một cái liền chạy như bay ôm Tiếu Tiếu đến nhà hiến tế.

Tốc độ của Khôn cực nhanh, nhưng trên đường bọn họ đi cũng kinh động rất nhiều người, vì thế khi biết được chuyện gì xảy ra, mọi người đều chạy tới nhà hiến tế. Trong mắt mọi người đều mang theo nóng lòng cùng lo lắng, chỉ là tất cả mọi người đều không dám nói nhiều, ánh mắt đáng sợ kia của Khôn, bọn họ chưa từng thấy qua.

Hiến tế nhìn thấy Đinh Tiếu bị Khôn ôm vào, cũng sợ hãi quá sức. Khi nghe ngắn gọn giải thích, nàng trực tiếp bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng thân là một y giả, nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bảo Khôn đem Tiếu Tiếu đặt vào lều, sau đó chạy nhanh xem miệng việc thương.

Bốn vết răng rắn cắn nho nhỏ đã biến thành màu đen, xung quanh cũng có một ít sắc xanh tím tỏa ra, nhưng mỗi vết răng cắn cũng không lớn lắm, chỉ tầm bằng hạt lạc. Này đối với Khôn bên cạnh rất là chướng mắt, cho dù hắn cũng rõ ràng lấy uy lực của rắn đốm đầu, tình huống này xem như khá tốt. Ít nhất Tiếu Tiếu tuyệt đối không nguy hiểm đến độ cần phế bỏ một cái chân này.

Đinh Tiếu tuy không biết trị rắn cắn như thế nào, nhưng cậu ít nhất biết máu độc phải nhanh chóng hút ra, thịt bị nhiễm độc cũng phải cắt đi.

"Dì hiến tế, thừa dịp hiện tại con mất tri giác, hay đem thị hư cắt đi, con không cảm thấy khó chịu, chân bên trái chỉ không nhúc nhích được thôi, hẳn là không có vấn đề gì lớn." Thân là người bệnh, cậu cho rằng mình phải có nghĩa vụ thông báo tình huống cơ thể.

Tình hình không quá nghiêm trọng khiến hiến tế càng vững tâm một chút, khi nghe thấy Đinh Tiếu nói, nàng lúc này mới phát hiện Tiếu Tiếu chẳng những không hôn mê, lại còn tỉnh táo mà nói chuyện, tốc độ nói chuyện cũng không có bất cứ thay đổi gì.

"Con thật sự không cảm thấy trái tim đặc biệt khó chịu?"

Đinh Tiếu đúng sự thực trả lời: "Không sai, không phải đều nói bị rắn độc cắn tim sẽ đập đặc biệt nhanh, sau đó toàn thân sưng phù gì đó sao, tim con đập rất bình thường, cũng không biết có bị sưng hay không." Kỳ thực nói không choáng váng đầu cũng không đúng hẳn, nửa thân mình đều tê mỏi, bên phải cũng cảm thấy thực mỏi mệt. Hơn nữa cậu đích xác cảm thấy đầu khá nặng, cảm giác giống như bị cảm mạo vậy.

Hiến tế lập tức xem mạch cho Đinh Tiếu, sau ó vẻ mặt kinh dị mà cảm thán: "Quá thần kỳ! Văn tiên sinh, ngươi đem con rắn kia lại cho ta xem!" Hai mạch đều đập rất bình thường, chỉ có một chút bệnh trạng trúng độc nho nhỏ, nhưng đó càng giống như là uống vào thuốc gây tê vậy.

Văn lập tức đem con rắn đốm đầu dài tới hai mét kia đưa qua, lúc này rắn đã chết, nhưng đinh xương ở đầu rắn kia còn chưa bị nhổ xuống, xung quanh đinh xương đã chảy ra máu rắn, thoạt nhìn càng khiến người e ngại.

" Đúng là rắn đốm đầu, có điều vẫn là ấu tể. Nhưng mặc dù là rắn đốm đầu ấu tể, độc tính cũng không yếu. Tiếu Tiếu cư nhiên chỉ có một chút dấu hiệu trúng độc! Đây là thần tích mà!"

Đinh Tiếu hiện tại hoàn toàn không thèm để ý tới mình có phải bách độc bất xâm hay không, hiện tại cậu quan tâm nhất chính là: "Dì hiến tế, có thể trước xử lý miệng vết thương của con rồi lại thảo luận con có việc gì hay không sao! Còn có, Khôn, em rất khát, em muốn uống nước!" Những người này sao đột nhiên liền không đáng tin như vậy!

Bị Tiếu Tiếu lên án, Đằng lập tức từ trong kinh ngạc hồi phục tinh thần, bắt đầu thực thi "giải phẫu". Dù sao độc tố lưu lại trong cơ thể là không được, cắt đi là biện pháp tốt nhất, đây cũng là phương thức trị liệu của bọn họ vẫn sử dụng.

Dùng thuốc bột tiêu độc hòa nước sau đó rửa sạch sẽ miệng vết thương cùng dao mổ. Hiến tế xuống tay một chút cũng không chần chờ, Tiếu Tiếu mất đi cảm giác nên không có phản ứng gì, nhưng Khôn đang đứng bên cạnh dùng muỗng đút nước cho Đinh Tiếu lại chịu không nổi: "Tiếu Tiếu, về sau không cần học đi săn thú."

Đinh Tiếu lập tức trợn lớn mắt nhìn: "Đùa gì vậy! Em là một nam nhi đại trượng phu sao có thể không đi học săn thú! Hơn nữa, đây chỉ là ngoài ý muốn!"

Văn tiên sinh nghe xong Khôn nói, tâm linh tức khắc bị chọc chúng: "Khôn, là ta không bảo vệ tốt Đinh Tiếu, nhưng cậu ấy là bán thú nhân cần phải học kỹ năng săn thú." Còn có, nam nhi đại trượng phu là cái gì?

Khôn đứng lên, cúi lễ Văn tiên sinh một cái: "Ta cũng không có trách cứ ngài, nhưng mà..." hắn không nỡ để Tiếu Tiếu bị thương, Tiếu Tiếu nhà mình cho dù không săn thú, cũng có thể trồng trọt và làm đồ ăn, có thể sáng tạo ra đủ loại đồ vật mới mẻ làm cho thôn dân bọn họ thậm chí là bộ tộc càng lớn mạnh. Nhưng những lời này hắn không nói nên lời. Hắn thừa nhận vừa rồi đầu óc nhất thời nóng lên liền nói ra lời không tốt.

Đúng lúc này, Quỳnh ba và Hạ cha cũng nghe tin chạy tới, đi tới cửa liền nghe được lời Khôn nói. Quỳnh lập tức mở miệng: "Khôn, ta biết cháu không nỡ để Tiếu Tiếu chịu khổ, nhưng đây là trách nhiệm của mỗi một bán thú nhân. Giống như giống đực các cháu phải gánh vác cuộc sống của gia đình vậy, bán thú nhân chúng ta cũng có việc mà mình nhất định phải làm, nhất định phải tuân theo truyền thống. Tiếu Tiếu mặc dù tương lai không cần săn thú cũng có thể sống rất tốt, nhưng nó nhất định phải học được cách làm thế nào một mình sống sót trong rừng rậm."

Khôn cúi đầu: "Những điều này cháu đều hiểu."

Tiếu Tiếu nỗ lực vươn lên tay phải của mình nắm chặt cổ tay Khôn: "Đừng lo, không phải mọi người đều nói em là sứ giả Thần Thú hay sao, anh xem, em bị rắn độc cắn cũng không có việc gì lớn. Yên tâm đi, chuyện này cũng trách em, chỉ lo đào động thỏ mà không chú ý xung quanh, đem những thứ Văn tiên sinh dạy dỗ đều xem nhẹ. Về sau em tuyệt đối không sơ suất như vậy nữa, anh tin em nhất. Đúng không?"

Khôn một lần nữa ngồi xổm xuống, đau lòng hôn trán Tiếu Tiếu: "Ta vừa rồi hồ đồ, ta sẽ nghe em, nhưng mà về sau ra ngoài trên người nhất định phải mang theo thuốc xua đuổi rắn." Còn vì sao phụ cận thôn lại xuất hiện rắn đốm đầu ấu tể, đây là một vấn đề lớn.

Hiến tế "giải phẫu" thực nhanh chóng, khi cắt đi phần thịt bị nhiễm độc xong, lại bôi dược cầm máu và giải độc, sau đó dùng vải bố sạch sẽ băng lại vết thương. Nàng nhanh chóng tự mình đi nấu thuốc giải độc cho Tiếu Tiếu.

Lăn lộn nửa ngày, Đinh Tiếu cảm thấy thân thể bên trái bắt đầu có chút cảm giác. Nhưng khổ bức một nỗi, có cảm giác rồi chỗ thịt bị cắt đi liền thể hiện: "Đau quá!" Suy nghĩ một chút trạng thái của người ta khi bị lọc thịt lau xương, cậu thật sâu cảm thấy bản thân quá "nhõng nhẽo".

Khôn và Quỳnh ba, Hạ cha lập tức vây lại, Hạ cha một bên vỗ vỗ bả vai cháu trai, một bên nói: "Biết đau liền không có việc gì. Con trai ta chính là phúc lớn mạng lớn."

Lúc này để Cát Trung trông nồi dược Đằng đi ra, trong tay còn cầm hai trái cây đen tuyền: "Con trai ngươi có Thần Thú phù hộ, đương nhiên là phúc lớn mạng lớn. Nào có người bị rắn đốm đầu cắn, độc rắn chỉ quanh quẩn ở miệng vết thương không lan đi chỗ khác! Tiếu Tiếu, nơi này có quả mọng có thể giảm đau, có muốn ăn một quả hay không? Nhưng ăn vào tốc độ khôi phục thân thể của con sẽ chậm một chút." Đây là đứa nhỏ được Thần Thú chúc phúc, nàng tin tưởng chút ngoại thương này sẽ nhanh khang phục. Thật giống như lúc trước bị phong hàn, ba ngày liền đã tốt lên vậy.

Dược giảm đau không nhiều như vậy, Đinh Tiếu lắc đầu: " Hiện tại con còn chịu được, trái cây lấy về rồi ăn ạ, cảm ơn dì hiến tế." Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Văn tiên sinh: "Văn tiên sinh, hôm nay con không hiểu chuyện làm ngài thêm phiền toái, chỉ là xem ra con phải một thời gian không đi học được, lần này con hình như không vượt qua được khảo nghiệm."

Văn đương nhiên có thể cảm giác được Đinh Tiếu là bắc cho mình một bậc thang, trong lòng đã ảo não nghĩ lại mà sợ, lại càng tự trách nhiều hơn: "Là ta không suy xét chu đáo, không nghĩ tới cho các con mang theo dược đuổi rắn, con đã bắt được chín con thỏ đuôi dài, tương đối xuất sắc." Tuy rằng con lớn nhất lại chạy mất.

Để sôi động một chút không khí quá nặng nề, Đinh Tiếu giữ chặt cánh tay ba mình: "Ba, con nói cho ba biết, con thật sự đào được một ổ thỏ đuôi dài trong động thỏ nha! Một con lớn, có tám con nhỏ nữa!"

Quỳnh thở dài: "Đứa nhỏ này, Văn tiên sinh bảo con săn thú, con lại đi đào động thỏ, còn không cảnh giác tình huống xung quanh, này sao được!"

Còn không đợi Đinh Tiếu tự mình nhận lỗi, Khôn ở một bên mở miệng: "Tiếu Tiếu đã rất lợi hại!"

Quỳnh ba lúc này trừng mắt một cái với Khôn, đột nhiên cảm thấy hùng hài tử Khôn này đúng là đem Tiếu Tiếu nhà mình sủng không biên giới.

"Lợi hại cái gì mà lợi hại? Ngươi thấy có thợ săn lợi hại nào mà đi đào động thỏ hay không?"

Văn cười khổ một chút: "Kỳ thực có thể bắt được con mồi chính là thợ săn giỏi, cũng không nhất định lúc nào cũng phải dùng săn xoa đâm trúng con mồi. Tiếu Tiếu tương lai sẽ là một thợ săn xuất sắc."

Quỳnh đương nhiên biết con trai mình tương lai sẽ thực xuất sắc, có điều nghe được sư phụ của mình cũng tán thành như vậy, trong mắt anh lộ rõ niềm tự hào: "Cùng tiên sinh ngài học tập, con đương nhiên tin tưởng Tiếu Tiếu tương lai sẽ có bản lĩnh, những bản lĩnh đó còn không phải là ngài dạy hay sao!"

Uống thuốc xong, Đinh Tiếu lúc này mới được đại lão hổ nhà mình ôm về nhà, nằm trên giường lớn của mình, cậu thở dài một cái: "Mịa nó, đau quá! Khôn, hiện tại càng lú càng đau."

Khôn đau lòng chạy ngay tới ngồi xổm gần mép giường, nhưng hắn không dám sờ miệng viết thương băng bó: "Ăn trái cây đi."

Đinh Tiếu gật đầu: "Đưa cho em!" Ăn xong trái cây màu đen này, cậu ngay cả hạt cũng không phun, hương vị thực sự không xong, ngọt thì có ngọt, nhưng còn có một thứ mùi lạ không thể tưởng tượng được.

"Thứ này quá khó ăn, anh lấy cho em một quả mâm xôi đi." Sau đó cậu liền nhìn thấy Khôn nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng hắc lão hổ nhà mình, Đinh Tiếu đột nhiên nở nụ cười, gia hỏa này xem ra thực sự bị dọa rồi, bộ dáng giống như choáng váng.

Nhưng giây lát cậu liền thu lại nụ cười, mình tại sao lại không làm sao nhỉ? Trong nháy mắt bị rắn cắn kia, cậu thật sự bị dọa choáng. Thân thể tê mỏi, cảm giác sợ hãi lập tức truyền khắp cơ thể, nhưng mặc dù như vậy cậu cũng không nghĩ qua mình sẽ chết, chẳng lẽ đây là ý chí cầu sinh? Hay là cục đá kia mang đến một công hiệu thần kỳ khác cho mình? nhưng nếu thực sự bách độc bất xâm, hẳn là ngay cả tê liệt cũng sẽ không có đi? Hay là nói lúc trước mình đã ăn qua loại dược gì đó?

Thôi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa là được. Vì thế sau khi ăn xong quả mâm xôi, cậu bắt đầu nghiêm túc mà đem đau đớn hóa thành sức ăn. Đột nhiên rất muốn ăn bánh canh... ( ngươi rốt cuộc có bao nhiêu không nghiêm túc hả!)

"Khôn, anh nói em phải bao lâu mới có thể xuống đất nhỉ? Còn có 8 con thỏ con kia hiện tại thế nào? Trước đừng thả chúng với những con thỏ lớn nhé, vạn nhất bị cắn chết liền không công."

Xoa trán Tiếu Tiếu, tầng mồ hôi mỏng chứng minh đau đớn vẫn chưa hết, nhưng có sốt ruột thì mình cũng không giúp được gì. Hắn cau mày, trong lòng cũng không nói rõ được tư vị gì. Đã vì bạn lữ nhà mình kiên cường lạc quan mà vui vẻ, bị thương vẫn mỉm cười lại đau lòng. Hắn vì bản thân không ngăn cản được đau lòng này mà ảo não, nhưng lại rất rõ ràng biết bản thân không nên tự trách. Trước khi biết Tiếu Tiếu, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có cảm xúc khó có thể lý giải như vậy, nhưng hiện tại...aiz!

"Hiến tế nói buổi chiều là có thể khôi phục tri giác. Còn nói em hiện tại bị ngoại thương, trong thân thể không có dấu hiệu trúng độc bao nhiêu, uống hai ngày thuốc giải độc là không có vấn đề gì. Chính là miệng vết thương cần mỗi ngày thay dược, cũng không thể ăn thịt dê bò gì đó. Rất đau sao?"

Đinh Tiếu thở dài, biết ngay lại phải ăn kiêng, thật khổ bức: "Còn tạm, trái cây kia còn chưa phát huy tác dụng, anh còn chưa nói cho em mấy con thỏ con đó như thế nào rồi?"

Khôn thở dài: "Tiếu Tiếu, về sau có thể Văn tiên sinh bảo em làm gì em liền làm cái đó được không, những chuyện mới mẻ chờ ta ở bên cạnh em rồi lại làm?"

Đinh Tiếu bẹp miệng: "Biết rồi, em không phải đã nhận lỗi với mọi người rồi sao, đừng nói em nữa được không? Về sau em bảo đảm Văn tiên sinh bảo em bắt gà thì em liền bắt gà, bảo em đuổi vịt em liền đuổi vịt, Khôn, anh quyết định không nói cho em mấy con thỏ con ra sao đúng không?"

Khôn cúi người hôn hôn môi Tiếu Tiếu: "Chúng nó rất tốt, có điều ta hận không thể cắn chết chúng nó."

Đinh Tiếu cười nheo lại đôi mắt: "Chờ nuôi nó lớn lên, em liền đem bọn chúng nướng cho anh ăn."