Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 43: Tìm




Nhìn Nguyệt Thần rấm rứt vùi đầu vào gối khóc nức nở, Lạc Ái Huân chợt cảm thấy tiến không xong, lùi cũng không được.

Anh không thể thừa nước đục thả câu khi cô tỉnh lại anh đối diện với cô thế nào. Nhưng nhìn cô khó chịu lòng anh cũng khổ sở.

"Huân...Huân.." Nguyệt Thần khàn giọng gọi. Cả người nóng ran như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt, cô kẹp hai chân lại nhẹ chà xát nhưng vẫn không thể làm tiêu tán ngọn lửa vô danh này.

Rất, rất khó chịu. Cảm giác hư không làm cô suýt phát điên. Đúng là cô gần như điên chạy vào phòng tắm xói nước lạnh lên người.

Ái Huân giật mình đuổi theo ôm chặt cô đưa cô ra ngoài lấy khăn lau cho cô.

"Ngoan, để Ái Huân lau cho em." Anh không muốn cô bị sốt, chỉ có thể nhẫn nhịn bàn tay đang vuốt ve lưng mình lau đầu cho cô.

"Hức...Huân Huân xấu xa...em muốn...cho.." Cô giương tay đập lên ngực anh khóc lớn. Cô rất khó chịu biết không. Cô cần cơ thể mát lạnh của anh biết không.

"Đúng vậy, Huân Huân rất xấu làm em khóc rồi.." Ái Huân cười khổ lau nước mắt cho cô, tay nhẹ đặt lên má ửng hồng trượt xuống cánh môi căn mọng như trái Jery đỏ thắm ngọt ngào.

Anh nhịn không được cúi đầu hôn, trằn trọc đôi môi hấp dẫn, cô khẽ mở miệng dẫn đầu lưỡi thu hút sự chú ý của anh. Có được khoảng trống, anh theo mùi vị ngọt ngào của sữa xông vào khoang miệng cô.

Ôn nhu thăm luyến từng ngóc ngách trong khoang miệng, bá đạo cướp đoạt hơi thở của cô. Âm thanh chậc chậc thỉnh thoảng phát ra làm người ta không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Nguyệt Thần nghiêng đầu tránh đi, cố hít thở bồi đắp lồng ngực trống rỗng bị nụ hôn sâu vừa nãy rút cạn không khí.

Cả người mềm nhũn, cô khẽ chun mũi đỏ ửng nhắm mắt lại.

Bị hôn đầu óc cũng thanh tỉnh một chút, đương nhiên sau khi tỉnh táo chính là cảm thấy mất mặt. Cực kì mất mặt.

Mùi hương trong phòng kín chỉ chứa chút ít thuốc kích dục, nhưng cảm giác nóng ran xa lạ làm cô sợ hãi chỉ muốn nhanh chóng dập tắt mà cả lời nói không biết xấu hổ kia cũng thốt lên.

Dù từng bị Tôn Kỳ Dương, Tịnh Khiết gợi dục nhưng cô chưa từng có cảm giác xa lạ của dục vọng, cho nên lần đầu tiếp xúc mới sợ hãi như vậy, sợ đến phát khóc.

"Thần...em ổn chứ?" Phản ứng của Lạc Ái Huân rất nhanh nhạy, cho nên cũng đã nhận ra cô đã lấy lại được lý trí. Trong lòng không khỏi khâm phục, đây là bản lãnh bậc nào a, trong tình huống này ai có thể bảo trì phần thanh tỉnh đây.

Nhìn vẻ mặt ửng hồng nhắm tịt mắt đáng yêu của cô, Ái Huân nhịn không được cúi đầu cắn má phấn nộn của cô.

"Anhh..." Nguyệt Thần giật mình kêu lên. Nhưng thanh âm vì thuốc kích tình bị nhu hoà không ít, giọng cô chẳng khác đang làm nũng bao nhiêu.

"Ha~" Ái Huân khẽ cười. Cô như viên kẹo sữa ngọt ngào được bọc kỹ lưỡng bởi lớp vỏ rắn chắc.

"Đi. Em hẳn không muốn tiếp tục như vậy chứ."

Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, cô ngẩng đầu thấy tư thế của hai người bọn cô quá đỗi thân mật, ngại ngùng sờ mũi liếc xuống dưới.

"Anh thật có thể nhịn sao?" Nguyệt Thần cắn cắn môi thấp giọng hỏi.

Ái Huân hạ mắt nhìn túp lều nhỏ mím môi né tránh ánh mắt nghi hoặc xen lẫn hiếu kì của cô. Sau lại nở nụ cười đáng thương dựa vào người cô, uỷ khuất nói:"Rất khó chịu. Thần giúp Huân nhé?"

Nguyệt Thần nghẹn họng. Khuôn mặt của Lạc Ái Huân quả thật có lực sát thương rất lớn. Sau một hồi kỳ kèo của Ái Huân, cô cúi đầu nhỏ giọng hỏi:"Giúp thế nào?"

Nghe vậy Lạc Ái Huân biết cô đã thoả hiệp, đáy mắt lướt qua tia giảo hoạt, khoé môi đầy ý cười nhẹ nhàng như gió xuân.

Nhẹ nắm lấy tay cô đặt lên nơi đã sớm nổi dậy. Cảm nhận được hơi ấm cùng vật thể kỳ lạ trong tay, đầu óc cô thoáng trống rỗng, mặt vụt ửng hồng lỗ tai phát đỏ trông cực kì đáng yêu.

Chỉ dẫn cô xoa nắn dương v*t, xúc cảm của bàn tay mềm mịn không xương khiến cho anh càng thêm tê dại.

Nguyệt Thần mím môi cầm dương v*t trong luật động một lúc càng nhanh, cảm giác cô đem lại làm cho Ái Huân thêm thư thả, hơi thở có chút nặng nề.

"Ưm.." Ái Huân ngửa đầu dậy sung sướng kêu ra tiếng.

Cảm nhận được cảm giác ươn ướt nóng ran trong bàn tay cùng bạch dịch nhớt nhát, Nguyệt Thần câm lặng. Làm sao bây giờ, khô nóng trong người bởi vì an ủi giúp Ái Huân lại lần nữa dâng lên.

"Thần, bây giờ đến lượt anh giúp em." Ái Huân ôm cô đặt lên gối cười, tay trượt xuống dò xét vùng tam giác bí ẩn.

Quanh tiểu huyệt phủ một lớp ẩm ướt nhơn nhớt tỏa ra hương sữa ngọt lịm đặc trưng của thiếu nữ. Ái Huân cúi người vùi đầu vào hoa huy*t, xúc cảm kỳ lạ từ đầu lưỡi bất chợt xâm nhập của Ái Huân làm cho cô theo phản xạ kẹp chặt đùi lại.

Tuy nhiên hành động này vẫn không thể cản bước tiến xông pha của đầu lưỡi. Anh dùng lưỡi quét một vòng bên trong tiểu huyệt, răng nhẹ cắn lên cánh hoa khiến cả người cô run rẩy, tay không tự chủ nắm lấy mái tóc mềm mượt như tơ của anh.

Khóe mắt ẩm ướt. Tuy lần trước Tôn Kỳ Dương cũng dùng phương thức này áp cô lên giường nhưng chỉ có Ái Huân mới đem lại khoái cảm kỳ quái cho cô.

Nguyệt Thần thật ra không biết, đó chính là điểm khác biệt giữa cưỡng ép và động tình.

Cảm giác kích thích mãnh liệt này khiến cô suýt hét lên, thanh âm xấu hổ này lại bị cô nuốt vào trong chỉ khe khẽ rên nhẹ. Ái Huân nhướng mày bất mãn dừng lại nói:"Đừng kìm lại, anh muốn nghe âm thanh của em."

"Khó chịu...Đừng...dừng lại..." Cô nghẹn ngào nắm tóc anh giật mạnh.

Thấy cô không đáp ứng mình, máu tà ác nổi lên Ái Huân nhợt nhạt cười dùng ngón tay đâm sâu vào tiểu huyệt. Không hề báo trước, làn sóng dục vọng bất ngờ xô đến cô nức nở:"A...ân.."

Ngón tay từng chút độc chiếm tiểu huyệt rút ra xoáy một vòng lại đâm vào tiếp tục luật động tay. Từ từ lại xen ngón thứ hai vào đung đẩy.

"A...a...không...Huân, dừng lại.." Nước mắt kích tình nhẹ toát ra rơi xuống má biến mất giữa làn tóc đen xỏa tự do trên vai.

Ái Huân cúi đầu tiếp tục hôn sâu lưu luyến trằn trọc trên cánh môi ướt át. Phía dưới tay vẫn đâm sâu không ngừng, thỉnh thoảng lại chen một ngón tay vào.

"A..a...Huân dừng...dừng..lại.." Bên dưới bị quấy rối cô chỉ có thể đứt quãng ngăn cản, nhưng thanh âm thốt lên lại là rên rỉ kiều mị.

Môi Ái Huân trượt xuống cổ trắng ngần của cô nhẹ nhàng quyến luyến hôn, răn khẽ cắn lưu lại không ít dấu vết.

Môi mềm mại từ từ dời đến nụ hoa hồng nhạt trên ngực. Anh há mồm ngậm vào miệng dùng lưỡi nâng niu khẽ cắn nhẹ lên hoa nhỏ.

Nguyệt Thần run người hai tay ôm chặt lưng anh. Chẳng lẽ, đoạn đường giữ phần thuần khiết còn lại dừng tại đây?

"Đừng căng thẳng, anh sẽ rất dịu dàng.." Cảm giác được vách huyệt động co rút dữ dội Ái Huân vỗ vỗ lưng cô ôn nhu an ủi. Anh rút ngón tay dính đầy mật huyệt ra nâng thắt lưng đâm tới.

"Đừng...."

(Haha~tự do tưởng tượng đi ha!!)

·

La Hoàng Tu có thêm sự trợ giúp mạng lưới thông tin dày đặc của Tịnh Khiết nhanh chóng đuổi tới biệt thự nhà Kiêu Chi Hàn.

Không cần La Hoàng Tu nổi bão, các anh em lão Tam - Ngũ - Lục - Thất đã xông đến đạp cửa tông vào.

Khóe môi Mạc Tứ Ly giật nhẹ thu chân lại. Mấy người này thực nhanh a. Tịnh Khiết bĩnh tĩnh khoanh tay đi vào sau. So với Tịnh Khiết bình thản, sắc mặt La Hoàng Tu cực khó coi.

"Người đâu..." Lão Tam dẫn đầu đi tới liền lớn giọng thông báo cho chủ nhà biết hắn đột nhập vào njà người ta.

"Mau giao lão Đại ra, bằng không ta sẽ oanh tạc chỗ này..." Lão Lục tức giận hét lớn.

Lâm quản gia đi xuống vừa vặn nghe thấy có người đòi phá hủy Kiêu gia, lập tức trầm giọng phản bác:"Chúng ta bắt lão Đại các người lúc nào?"

"Đây chính là bằng chứng." Lão Thất cầm video ném thẳng vào người Lâm quản gia, lạnh giọng nói.

"Các người cầm một đoạn phim tới để vu cáo, ai tin." Sắc mặt Lâm quản gia chìm xuống oanh giọng chất vấn.

"Chúng ta không cần biết...Chúng ta chỉ biết Kiêu gia các người làm bậy phải chịu tội. Mau giao lão Đại ra đây!!" Lão Thất cười lạnh châm chọc.

"Nhanh một chút. Ta không biết viết hai chữ khách sáo đâu." Lão Tam cau mày hối thúc ra lệnh.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa không khí căng thẳng:"Nguyệt, không có ở đây."

Tịnh Khiết cùng La Hoàng Tu vẫn đứng yên nhìn thủ hạ nhà mình ra mặt.

Mạc Tứ Ly tiến lên trầm mặt giọng điệu bất nhã:"Kiêu Chi Hàn! Ý cậu là gì?"

Kiêu Chi Hàn nhấc mắt cười khinh một tiếng:"Chính là ý này. Cô ấy bị mang đi từ hai tiếng trước rồi. Bây giờ mấy người mới tới."

Sắc mặt cả đám nhất thời khó coi. Là ai mang cô đi?

Lần này Tịnh Khiết cũng không giữ được bình tĩnh nữa tiến tới nắm áo Kiêu Chi Hàn hét lên:"Người đó là ai?"

Kiêu Chi Hàn đối diện với lửa giận rét lạnh của Tịnh Khiết vẫn bình tĩnh trả lời:"Tôi không biết. Nhưng tôi biết rõ, cô ấy bị trúng thuốc kích tình, còn là một người đàn ông xinh đẹp mang đi."

Mặt Tịnh Khiết tái xanh quay người chạy đi. La Hoàng Tu tiến lên đấm mạnh vào mặt Kiêu Chi Hàn, thanh âm rét lạnh vang lên, khóe môi hờ hững nhếch lên:"Yên ổn, Kiêu gia nghĩ cũng đừng nghĩ."

Xoay người dứt khoát bước đi, Mạc Tứ Ly nối chân đi sau. Khi lướt ngang qua người Kiêu Chi Hàn giọng nói đạm bạc lại chứa sự uy hiếp tuyệt đối:"Tôi nghe nói ba cậu đang làm ăn với Tôn Kỳ Dương. Đó là lí do Kiêu gia lớn lối tổn thương lão Đại của 'Mặc' sao?"

Lão Tam - Lục liếc nhìn Kiêu Chi Hàn điềm tĩnh đứng đó nháy mắt cười nham hiểm đi theo sau Mạc Tứ Ly.

Lão Thất nhếch môi nhàn nhạt:"Cha con hai người đã làm được một việc tốt cho Kiêu gia." Dám cả gan động đến người của 'Mặc', còn à bắt lão Đại trước cửa địa bàn của họ nữa.

Đợi họ tìm được lão Đại, món nợ này từ từ tính cả vốn lẫn lãi với Kiêu gia.