Kể lúc tiếng súng liên tục nhắm vào xe bọn họ, mày cung của La Hoàng Tu chưa từng buông lỏng giây phút nào.
Nguyệt Thần nương người vào sát cửa sổ liên tục nả súng về phía chiếc xe gắt gao bám đuôi họ ngay từ lúc đầu.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của La Hoàng Tu, Nguyệt Thần nhịn không được hỏi:"Anh có hối hận khi cho tôi lên xe không?" Phiền phức này, ai bằng lòng tiếp nhận chứ. Hắn cũng đâu phải loại người sợ thiên hạ không loạn, ngược lại là trầm ổn nắm hết thảy trong tay.
Nếu hối hận hắn đã sớm đã cô xuống xe rồi. Chỉ là:"Em rốt cục chọc đến ai vậy hả?" Bộ dáng thong dong, súng lúc nào cũng mang bên người...đều cho thấy đây không phải trường hợp đầu tiên.
"Người muốn giết tôi, thực rất nhiều nha." Nguyệt Thần nhếch môi cảm thán. Thế giới này, thực quá kích thích. Tưởng chừng chỉ là bàng quan, nhưng dần cô đã bị cuốn sâu vào những âm mưu chính trị của mấy người này.
Nói xong, Nguyệt Thần cúi người tháo kim cương trên gót giày khom người ném ra cửa sổ, đồng thời nói:"Chạy nhanh."
Không cần cô nói hắn cũng biết thứ kia không phải đồ chơi ném cho vui, nên khi cô vừa dứt liền theo phản xạ có sẵn giậm phanh phóng xe vọt về phía trước.
Phía sau truyền đến âm thanh hỗn độn tiếng nổ vang lên cực đại mang theo khói lửa mù mịt cùng với hơi nóng rát người.
La Hoàng Tu liếc nhìn gót giày của Nguyệt Thần. Nếu viên kim cương kia là bom vậy trên người cô chẳng phải mang theo hơn hai mươi quả bom hẹn giờ sao? Vậy chẳng phải cô rất nguy hiểm?
"Này chẳng qua có cấu trúc giống kim cương thôi. Lõi là S đặc chế, ngoại lực càng mạnh chính là chất xúc tác cực đại khiến lớp vỏ ngoài nóng, cho nên boom. Tôi bước đi bình thường, sẽ không có chuyện gì." Cô cười nói, không tự chủ giải thích. Nói xong lại ngay người nghi hoặc, tại sao cô phải giải thích với hắn chứ?
Nghe cô nói, mày cung của La Hoàng Tu càng nhíu mặt lại. Vì sao cô lại có loại vũ khí này?
Sắc mặt Nguyệt Thần lạnh lẽo, tay nhấn đầu hắn xuống. Ngay lúc này viên đạn phá vỡ tiền kính xẹt qua ghế lái nơi vị trí đầu trí mạng xuyên qua kính hậu.
La Hoàng Tu ngẩng đầu dậy nhìn về phía toà nhà, nếu ban nãy cô chậm vài giây thứ đạn xuyên qua không phải ghế lái mà là đầu của hắn!
Lính bắn tỉa...
Giọng Nguyệt Thần nhàn nhạt:"Đi với tôi, bị liên luỵ là điều không tránh khỏi."
Suốt cả quãng đường đến Bar Night sau đó, không ai nói một lời nào.
Khi Nguyệt Thần xuống xe, cô nhẹ nhàng buông lời xin lỗi rồi bước đi.
"Em đừng xin lỗi hay áy náy. Liên luỵ thì cứ liên luỵ. Anh không sợ." Hoàng Tu nhìn theo bóng lưng đơn độc của cô khẽ nói.
"Anh đây là thổ lộ?" Nguyệt Thần quay đầu lại hứng thú cười. Nhưng trong đó lại đan xen hương vị châm chọc cực độ.
"Anh..." Hoàng Tu cứng họng. Hiện tại, hắn mới ý thức được lời nói của bản thân rất không thoả đáng, hành động việc làm của bản thân chẳng khác gì nhân lúc em trai vắng mặt chui vào kẽ hở.
Trong đầu xẹt qua tia bất định, hắn, hình như....chính là hình ảnh trước mắt cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Chiếc xe màu trắng băng qua chắn ngang đường đi của Nguyệt Thần, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống xe đập mạnh vào gáy cô, kéo cô lên, xe nhanh chóng phóng đi.
Một loạt hành động chỉ xảy ra tích tắc vài giây.
Nhưng vài giây hắn thất thần đủ để bỏ lỡ bóng dáng chiếc xe bắt cô đi mất.
Nhìn đoạn đường vắng, Hoàng Tu nghiến răng nhấn một dãy số:"Có một chiếc xe màu trắng vừa bắt Cổ Thiên Nguyệt, lập tức tra và cứu cô ấy. Sau chuyện này, ân tình chấm dứt, chúng ta không ai nợ ai."
Hắn thế nhưng để cô bị bắt ngay mí mắt của hắn. Đáng hận! Ngay từ đầu tất cả đều là cái bẫy! Tưởng chừng an toàn nhưng giây phút buông lỏng cảnh giác cũng là lúc đánh mất cô...
♪
Vừa mở mắt ra cơn đau ở sau cổ bất ngờ ập đến, ánh mắt Nguyệt Thần co rút không ngăn cản được cảm giác đau xót ở tim là thế nào.
"Nguyệt..."
"Cậu cũng bên phe cánh thiên thần?" Không đợi người trước mặt trả lời, cô bật cười. Điều này không khó đoán, phàm người bên phe thiên thần nguyện bảo vệ Du Thanh Nhi đều có gương mặt tươi sáng, thập phần nhu hoà ấm áp. Chỉ là cô không ngờ trong đó còn có...
"Kiêu Chi Hàn, cậu nhanh cút khuất mặt tôi." Trong lòng cô giờ phút này không hiểu sao lại có chút tức giận, vì sao tức giận? Cô không biết.
"Nguyệt, tôi...nhanh thả cô ấy ra. Nhanh lên." Kiêu Chi Hàn đỏ mắt lao đến nhưng lại hai vệ sĩ bên cạnh ăn ý ngăn cản.
"Thiếu gia, mời ngài về phòng." Hai người cung kính nói.
"Vì sao...sao lại bắt cô ấy..." Ngực của Kiêu Chi Hàn phập phồng một hồi lâu cho thấy chủ nhân của nó rất tức giận.
"Cô ta là kẻ thủ lĩnh bóng tối." Hai người liếc nhau, một người tiến lên nhàn nhạt nói ra sự thật.
"Thủ lĩnh?" Kiêu Chi Hàn nghi hoặc, ánh mắt lại phản ánh lên tia bất khả tư nghị. Nguyệt trong sáng tốt đẹp như vậy sao có thể là thủ lĩnh bóng tối?
Nguyệt Thần phối hợp nhếch môi cười. Họ bây giờ nói gì chẳng được. Nếu cô thực sự là thủ lĩnh bóng tối thì cũng chẳng phải bị bắt vào giây phút họ bất ngờ ra tay. MK, vậy mà còn ở đây đơm đặt với cô.
Kiêu Chi Hàn ngơ ngác bị kéo lên lầu. Trong mắt vẫn còn dư âm chấn kinh chưa tan. Nguyệt Thần thầm nghi ngờ, nếu đơn giản chỉ là một thủ lĩnh bóng tối thì tại sao Kiêu Chi Hàn lại kinh hãi đến vậy? Chuyện này đến cùng còn uẩn khuất cẩu huyết nào không, nhảy ra hết đi.
Nhìn đôi mắt thờ ơ của cô gái trước mặt, người đàn ông cười lạnh:"Xem cô có thể chống đỡ đến bao giờ."
Phanh! Đóng cửa mạnh một tiếng, Nguyệt Thần mệt mỏi tựa vào tường ôm lấy chính mình.
MD! Phe cánh kẻ bóng tối thì tìm cô ám sát, phe cánh bên thiên thần bảo vệ Du Thanh Nhi thì nghe lệnh cô ta tìm cô gây rắc rối. Mãi, sống cũng thực khó khăn mà!
Dần dần, nhiệt độ trong phòng bị hạ thấp xuống âm độ. Chưa dừng ở đây, mùi nước hoa nồng nặc thông qua lỗ thông gió lấp đầy phòng với tốc độ trên giây.
Du Thanh Nhi! Cô là bức tôi ra tay đấy.
Bệnh suyễn gì đó, chỉ là bệnh nhất thời đã được chữa khỏi. Thật đáng thương cho Du Thanh Nhi, hẳn giờ cô ta còn nghĩ cô đang rất quằn quại với tấn nước hoa này.
Chậc...
*Rầm* Nguyệt Thần tung chân đạp một phát.
"Oa..." Mẹ ơi, đau quá. Cô ngồi thụp xuống ôm chân. Cửa có cần cứng như vậy hay không?
Trong lòng nhẹ ồ một tiếng, hình như phải qua đêm trong phòng lạnh nặc mùi này rồi.
Chỉ là không biết tại sao phòng này lạnh như vậy, trong người cô lại nóng ran.
Chuyện trái định luật như vậy, chỉ có thể nói, nước hoa ban nãy có vấn đề?
Thâm, quá thâm rồi. Du Thanh Nhi, cô xem, đòn đau như vậy, tôi hoàn trả cô như thế nào!
Nóng trong người ở phòng lạnh đừng mơ tưởng bị sốt, khả năng duy nhất chính là cô bị hạ thuốc rồi. Cho nên mới nói, Du Thanh Nhi thực nhọc công lo lắng, chăm sóc chu đáo cho cô nha.
Đàn ông ngoài cửa đã đứng trực chờ rồi.
Đúng là ánh hào quang của nữ chính không phải đùa nha. Căn bản là con cưng của trời.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông bước vào đặt camera ở góc bao quát có thể quay toàn cảnh song đi tới ngồi trước mặt cô. Trang trọng cởi cút áo, rất dịu dàng, từng cút áo cứ thế bị luột sạch.
Vòng ngực cứ thế bại lộ trong không khí, trắng tuyết mềm mại khiến người ta thèm khát muốn cắn một muốn giải khát.
Nguyệt Thần cười lạnh một tiếng. Đúng là H văn, nơi nào cũng có thịt dồi dào bao la.
Chà, chà...sợ một người không đủ thoả mãn cô hay sao?
Ngực cô theo hơi thở phập phồng, một mảng trắng tuyết với đỉnh hoa hồng nhạt dụ hoặc không nên lời. Nguyệt Thần nghiến răng muốn tung chân đạp, nhưng đối phương dường như biết cô sẽ ra chiêu này nên đã sớm kẹp chặt chân cô.
Người đàn ông cúi người xuống há mồm, cô khổ sở nghiến răng nhắm mắt lại.
*Bốp*
Đầu một trận say sẩm, toàn thân nóng rực tìm thấy nguồn suối mát lạnh, trong vô thức cô nhích lại gần đeo bám cảm giác giải thoát thoải mái này.
"Thần...Thần, tỉnh...tỉnh lại đi."
Vai bị lay, mắt cô nặng trĩu vô lực tựa vào lòng ngực mát lạnh, cô khàn giọng gọi:"Huân Huân?"
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi." Lạc Ái Huân ôm người con gái trong ngực nhẹ cười.
"Huân...nóng..quá.."
(Tình tiết cẩu huyết này truyện nào cũng có :)))
"Chúng ta về nhà, sẽ không nóng nữa." Ái Huân vỗ đầu cô an ủi.
"Anh là ai? Ai cho anh mang cô ấy đi." Kiêu Chi Hàn đứng chặn đường khẩu súng đương đương chĩa thẳng vào thái dương Lạc Ái Huân.
Lạc Ái Huân cười nhẹ:"Bản thân là thằng đàn ông vô dụng, cho rằng mình là thiên kiêu chi tử. Sao ban nãy không vào sớm một chút tỏ bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại chặn đường tôi là vì cái gì."
Thái độ của Lạc Ái Huân đối với bất kì ai đều thuỷ chung nhã nhặn lễ độ, nhưng lời nói luôn gây đả kích nặng nề hơn bất cứ câu chửi tục nào.
Kiêu Chi Hàn á khẩu. Lẳng lặng nhìn bóng lưng hai người. Nếu anh ta trễ một chút, Nguyệt sẽ ra sao...