Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 22: Nỗi buồn man mác




Không biết Tịnh Khiết đã nói những gì vào chiều hôm đó, nhưng cô chỉ nhớ rõ bản thân ngủ ngon bao nhiêu. Quả thật lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon như vậy đấy.

Quá sảng khoái! Nguyệt Thần vươn vai mỉm cười đi vệ sinh cá nhân, cùng với tinh thần thư thả chạy bộ quanh khu nhà của Lam Hằng.

Một ngày tuyệt vời a. Nguyên Phương có nói do đạn ở trong cơ thể quá lâu nên gây tê liệt cơ quan chức năng, lời của hắn phần nào làm cô yên tâm hơn.

Cô rốt cục có thể sống như người bình thường.

Dưới khung trời quang đãng, Cổ Nguyệt Thần nhẹ tênh bước đi. Váy hồng nhạt khẽ phấp pháy, chiếc quàng cổ màu trắng sữa nhìn cô không khác thánh nữ dịu dàng ngọt ngào là bao.

Tiếc rằng, Nguyệt Thần có thể là thánh nữ sao? Chuyện cười, cô không bị rủa là ác nhân thì thôi sao lại có chuyện được tôn làm thánh nữ so với Mary Sue chứ.

"Mạn phép." Người đàn ông nở nụ cười lịch thiệp gọi hồn Nguyệt Thần trở lại.

Cô thu ánh mắt lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười, dáng người tiêu chuẩn. Nhướng mày thắc mắc, Nguyệt Thần trầm giọng hỏi:"Xin hỏi, anh là..."

"A, tôi là đại diện cho tổng công ty MJ tuyển người mẫu, có phân loại tuỳ bộ phận. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có hứng thú thì gọi số này, tôi rất sẵn lòng và đợi tin vui từ cô." Nói xong hắn toan bước đi, làm cho Nguyệt Thần không kịp phản ứng.

Nguyệt Thần cúi đầu nhìn danh thiếp mạ vàng rồi lại trông bóng lưng xa xa, khoé môi giật nhẹ.

Hắn ta đây là sợ cô từ chối a. Sao cô có cảm giác bị chào hàng vậy!!?

Bên tai bỗng nhận lấy trận tê dại truyền đến toàn thân, còn có chút ẩm ướt. Phút chốc cả hai tai của cô đều ửng đỏ, má ửng hồng mê người trái ngược với thần thái kiều mị, Nguyệt Thần nghiến răng thụt tay ra sau, bóng dáng tung lên lộn vài vòng tức khắc cách kẻ biến thái vào mét.

Ngay khi thấy rõ được người trước mặt là ai, cô vung nắm đấm đi, quát lớn:"Khốn kiếp, dám chiếm tiện nghi của lão nương."

"Wait, wait, fogive me, please a." Người kia chật vật né tránh, miệng không ngừng hét xả ra một tràng tiếng tiếng Anh.

"Vài bữa không gặp cậu liền lớn gan nhỉ?" Nguyệt Thần nhếch môi, trong mắt đều là ý cười vui vẻ, tay không hề lưu tình hạ thẳng vào gương mặt đẹp trai sáng lạn của người đối diện.

"Đại tỷ của tôi ơi, tôi chỉ đùa với cô thôi mà." Hắn bĩu môi bất mãn, khởi tố. Đưa tay xoa xoa bên mắt bị đánh cho thành panda.

"Cậu biết rõ chỗ nhạy cảm của tôi." Nguyệt Thần nhíu mày nghiêm túc nheo mắt. Rõ ràng bọn họ cũng đâu thân cận đến mức biết chỗ nhạy cảm của đối phương. Trừ phi...

Thấy ánh mắt sáng rực ẩn chứa nguy hiểm của Nguyệt Thần, hắn cả kinh vẻ mặt chân chó:"Đại tỷ...haha, là tôi sai..tôi sai rồi. Tôi không nên.."

"Nên cái gì?"

"Lợi dụng lúc tỷ ngủ.."

*Bốp* Một cú lần nữa đánh thắng đi tới thành công biến một người đẹp trai phong độ thành gấu trúc panda chính hiệu.

"Thác Viễn, cậu chết chắc!" Cô nhảy lên lưng hắn, lấy dép đập đập. @@|

Khốn kiếp~ Không biết hắn đã làm gì cô chưa? Thường thường, cô không chút phòng bị ngủ lung tung, bên cạnh có hắn nên cô luôn yên tâm ngủ đâu. Không ngờ... [:no2:]

"A..a.." Tóc hắn bị dép cô đập rối cả lên, trong lòng thầm oán, trước kia mắt hắn là bị mù, ôn nhu nhã nhặn...mấy chữ này có dính dáng đến Nguyệt Thần sao?

Xác thực cụm từ miêu tả này dù có dính tới xã hội đen thì cũng không thể nào rơi trên người Cổ Nguyệt Thần được.

Đánh đến nửa ngày, Nguyệt Thần leo xuống phủi tay thở một ngụm, quá thoải mái a. Đã lâu chưa đánh người, thật có điểm thống khoái đâu. Haha~

Nguyệt Thần trưng vẻ mặt tươi như hoa, ưu nhã bước đi, Thác Viễn chuyển hoá thành panda cũng đi theo sau.

Gió thổi lá rơi, áng mây nhẹ trôi. Cả hai cùng đi dưới bầu trời ấm áp nhìn vô cùng đẹp đôi nếu Nguyệt Thần không nắm áo Thác Viễn lôi đi như món đồ, nếu mặt Thác Viễn không nhăn như giẫm phải phân....thì xác thực là rất đẹp đôi a.

Phía xa, nhìn bóng lưng hai người thiếu nữ tinh thuần như thiên sứ khẽ mỉm cười, nơi nào cũng hiện lên nét hào hoa phong nhã.

~ * ~

Cổ Nguyệt Thần nhíu mày bất mãn, hôm nay thế nào nhiều nhân chắn đường như vậy, có cái gì tốt lắm sao!?

"Tránh ra." Cô hắn giọng không hài lòng. Biết tên thụ này ở nhà thì cô đã chẳng quay lại lấy xe, trực tiếp đi bộ luôn cho rồi.

"Không tránh."

"Tịnh Khiết, anh có quyền gì ngăn không cho tôi đi." Nguyệt Thần cao giọng chất vấn. Mấy người thật quá đáng! Từ hôm nay cô sẽ không nhịn nữa, có thể nhịn đều đã nhẫn rồi, cô cũng không muốn nghẹn chết.

"Tôi không cho em đi đấy, em làm gì tôi nào. Nếu em không chịu nói muốn đi đâu, tôi tuyệt không cho phép em bước chân ra khỏi nhà này." Nghĩ lại cảm thấy tức giận, hắn là muốn tốt cho cô, không muốn cô lần nữa xảy ra chuyện, cô cư nhiên bướng bỉnh nghi oan cho hắn.

"Hừ! Tôi chẳng qua đi ăn sáng, cần anh quản sao!?" Mấy cái nam nhân toàn khó hiểu, tính tình cũng không tốt. Đương nhiên khẩu khí Nguyệt Thần lúc này cũng gây gắt rồi.

Tịnh Khiết ngược lại còn cười quỷ dị, điểm trán trơn mịm của cô:"Em không nhớ sao? Tối qua người nào còn đáp ứng anh, khi ra ngoài sẽ xin phép anh."

Quả nhiên, Nguyệt Thần ngớ người, ánh mắt không thể nào, phủ quyết:"Anh nói dối!"

"Nếu muốn, em có thể nghe lại giọng mình lần nữa." Tịnh Khiết cười gian trá, hệt như hồ ly chuyên đi tính người khác.

"Ngoại ra, còn có em đáp ứng cho anh mỗi ngày hôn một cái." Biến thái, anh nghĩ anh là ai hả!!!?

"Nấu cơm cho anh, tắm cùng anh, đi chơi với anh..." Sao anh không nói làm vợ anh luôn đi?!!? Tức giận-ing.

"Còn có...nhiều lắm đi. Để bữa khác đi."

Nguyệt Thần im lặng. Rốt cục tối qua cô đã đáp ứng những gì?

MK! Tên thụ này cùng sắc lang Thác Viễn rất tốt, chưa gặp còn có đặc tính đồng loại. Đều nhân lúc cô ngủ quên trời quên đất....chiếm tiện nghi của cô. Ôi, sự trong sạch không nhiễm bụi trần của cô đã bị mấy nam nhân phá huỷ hoàn toàn rồi.

"Nếu em muốn ra ngoài ăn, anh chở em đi."

Mặt cô đen một nửa, cố cứu vãn bữa ăn tốt đẹp:"Tôi đi ăn với bạn."

"Không sao. Đều tốt." Tịnh Khiết vui vẻ đáp, thoáng nhíu mày nghi hoặc. Bạn nào??

Vừa vặn Thác Viễn đằng sau Nguyệt Thần lên tiếng, kèm theo điệu cười ngớ ngẩn:"Tôi là bạn học Thiên Nguyệt." Một chút cũng không tức giận Tịnh Khiết đã bỏ quên sự tồn tại của bản thân thật lâu.

"Vậy à?" Tịnh Khiết đáy mắt đều là nghi hoặc, bạn cô làm sao vậy? Cư nhiên nhìn hắn cười, hắn đã có Nguyệt rồi, không thích chơi trò BL.

Nguyệt Thần chính thức đen mặt toàn diện. Cái tên Thác Viễn khẳng định đang vui mừng vì có Tịnh Khiết chen vào đây. Hừ, cho rằng cô không có thời gian từ từ tính sổ với hắn sao!? Thác Viễn, cậu ngây thơ quá rồi.

Nhìn vẻ mặt của cô, Thác Viễn bi ai thở dài. Cô cần có hiểu hắn như vậy hay không a!!?

Cả ba bon bon lên xe chạy thẳng tới nhà hàng Kar Linsoft. Xe dừng trước cổng lớn một lúc mà thấy Nguyệt Thần không có ý định xuống xe, Tịnh Khiết quay đầu lại hỏi:"Có gì không ổn sao?"

"Không có gì a." Nguyệt Thần nở nụ cười ôn nhu, khí chất thánh khiết thanh nhã toát ra, vây quanh bởi hào quang ánh sáng.

Thác Viễn cúi đầu trầm mặc. Tịnh Khiết kinh ngạc nhìn Nguyệt Thần một lúc lâu, đây là lần đầu hắn thấy mặt trong của cô hoàn toàn hiện ra bên ngoài.

Thứ cô cố giấu quả thật khiến cho người người điên cuồng mê luyến, không ngần ngại lại gần.

Cô kéo Thác Viễn xuống xe đứng đợi Tịnh Khiết gửi xe vào hầm.

"Nguyệt..." Thác Viễn khẽ gọi.

"Không có gì." Nguyệt Thần kéo kéo khoé miệng vỗ vai hắn.

Hắn gật gật đầu. Thế nhưng ánh mắt lại thâm thuý như sóng biển đập vào bờ, dao động mãnh liệt.

Khi Tịnh Khiết chở cô tới đây đương nhiên sẽ đặt chỗ trước, vì vậy khi vừa đặt chân vào liền được tiếp đón dẫn vào chỗ ghế góc khuất.

Tịnh Khiết chưa kịp kéo ghế cho Nguyệt Thần đã bị Thác Viễn đứng cạnh thân sĩ nhấc ghế ra cho cô.

Cô hơi nhíu mày, vẻ mặt không sao cả ngồi xuống, cũng không để ý Tịnh Khiết hờn dỗi. Cũng không để ai lịch sự nói 'First Lady', môi mấp máy đều đều nói ra một loạt món ăn đặc trưng ở đây.

"Canh phỉ thuý bào ngư, cháo tổ yến, canh hoa hồng, gà nướng tẩm lá sen, cơm hoa chiêu vĩ...."

"Còn có, cải thảo lẩu ngư." Thác Viễn mỉm cười bổ sung xoay sang nhìn cô gật đầu hài lòng mới nói tiếp:"Một ít màn thầu không nhân."

"Cho tôi đơn giản một phần ăn đặc biệt là được." Tịnh Khiết thản nhiên nói. Trong lòng thầm sửng sốt, Thác Viễn thực sự đơn giản là bạn sao?

Hắn gật đầu ý đã gọi xong, cậu có thể đi. Bồi bàn âm thầm lau mồ hôi tay, ba người ăn hết sao? Hơn nữa dường như chỉ có cô gái kia là trung tâm gọi món, sức ăn cũng không khỏi quá lớn đi.

"Chị Nguyệt...." Thanh âm ngọt ngào mềm mại bất ngờ vang lên đánh vỡ không khí trầm mặc giữa ba người.