Ngày hôm sau, Nguyệt Thần khỏi bệnh liền vui đến mức nhảy cẩn lên, còn đâu bộ dạng lạnh nhạt luôn thờ ơ. Dĩ nhiên, không ai biết việc sức khoẻ tốt cùng thân thể khoẻ mạnh có ý nghĩa lớn với cô như thế đâu.
Lạc Ái Huân trông thấy cô vui cũng nhoẻn miệng cười. Áy náy trong lòng cũng vơi bớt đi, việc này cũng phải nói đến hắn đã dẫn cô đi loạn. Cô hoàn toàn mù đường ở Australia mảnh đất mới đến này, cho nên bị hay xoay đến choáng váng mà chẳng biết gì. Hắn cũng không nghĩ đến cô yếu ớt như vậy, nếu không cũng không sẽ nhỏ mọn chuyện cô nhầm lẫn hắn với con gái.
"Huân Huân thực đáng yêu." Thanh âm Nguyệt Thần trong suốt, ẩn ẩn chút ôn nhu thanh lệ, cô thực tình khen ngợi.
Không ngờ kiểu tóc của con trai đặt trên người cô ấy lại đẹp như vậy, không cứng nhắc hay phô trương, ngược lại rất mềm mại nhẹ nhàng thanh thoát. Phối hợp với đôi mắt phượng tinh xảo, nét ngài thanh thanh gọn gàng, đôi môi hồng mỏng hơi nhếch lên chứa đựng ý cười. Chiếc khuyên tai xanh lưu ly ánh lên tia sáng nhạt lại càng thêm nổi bật mái tóc màu xám bạc mượt mà, tất cả đều được ghi nhận trên làn da trắng mịm như em bé.
Quả thật, rất xinh đẹp!! (=]]])
"Vậy sao?" Đôi tai lặng lẽ đỏ ửng, Ái Huân cười khẽ, cố nén cảm giác chột dạ ở đáy lòng.
"Uh, giống cố nhân của Nguyệt. Lúc nào hắn cũng như đứa bé nghịch ngợm, khi làm sai chột dạ cúi đầu. Mọi lúc mọi nơi đều làm Nguyệt vui vẻ, hơn nữa, hắn dạy Nguyệt cách cười, cách nhận thức bầu trời." Nói đến La Khả Ân, trong mắt Nguyệt Thần bất giác hiện lê tia ôn nhu cùng hoài niệm nhớ nhung.
Lạc Ái Huân thở dài u sầu, xem ra Nguyệt Thần đã yêu thích một người khác rồi. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, cô có người yêu thì đã sao, hắn ở cạnh bảo vệ cô là được rồi.
"Nguyệt Thần..." Lạc Ái Huân khẽ gọi cô, giọng nói giống như ma chú cắt đứt dòng suy nghĩ.
Cô ngẩng đầu lên cười cười, được rồi. Tuy không biết khi nào mới có thể gặp lại La Khả Ân, cũng không có khả năng cô ngồi lì trong phòng nhung nhớ hắn, hiện tại cô đang ở Úc a, không đi chơi quả thật rất lãng phí.
"Huân à, ta đi chơi đi."
Hắn gật đầu đáp ứng. Chỉ cần cô muốn, là được.
Nguyệt Thần như đứa trẻ ở trong nhà lâu ngày được ba mẹ dẫn đi chơi tung tăng chạy lên lầu thu xếp vật dụng. Có lẽ khi đi được tham quan châu Úc, Nguyệt Thần liền hứng khởi đến mức đứt sợi dây thần kinh, cũng không nhận ra Ái Huân mới vừa rồi gọi hai chữ: Nguyệt Thần...
Lạc Ái Huân có thể đáp ứng hầu hết mọi yêu cầu của Nguyệt Thần, thế nhưng không ngờ lại dẫn đến một hồi bi hài, đến tận sau này về già bọn họ vẫn nhớ mãi cái ngày dở khóc dở cười này.
Mà, hiện tại Lạc Ái Huân đang hết sức bất đắc dĩ nhìn Cổ Nguyệt Thần quyết phải mua được hoa anh đào tươi. Thấy người bán hàng khó xử Ái Huân buồn cười kéo cô đi thuận miệng nói xin lỗi.
Nguyệt Thần buồn bực liếc hắn, bĩu môi:"Rõ ràng cửa hàng Flowers for everyone, thế tại sao lại không có hoa anh đào."
Ái Huân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:"Hầu hết hoa anh đào thường tập trung ở Nhật Bản, ở Australia có nhiều nhất là phượng tím thôi."
==| Lần sau, lần sau nhất định đi Nhật Bản.
"Được rồi, Nguyệt muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là Queen Victoria Building."
Trên đường York St có tuyến xe QVB, Stand C, nhưng họ có xe đi rồi. Nhất thời ánh mắt Nguyệt Thần u oán, giống như hận không thể đập nát chiếc xe của Lạc Ái Huân để có thể trải nghiệm cảm giác đi xe bus.
Ái Huân khó hiểu chớp mắt, biểu tình của Nguyệt Thần là ý gì vậy?
Nguyệt Thần lắc đầu có chút buồn cười. Cô làm sao vậy chứ, muốn thưởng thức cảm giác đi bus thì hãy để sang Anh đi, đến lúc đó vừa có thể đi bus hai tầng lại có thể tranh thủ đi thăm Khả Ân.
Nghĩ vậy, tâm trạng Nguyệt Thần tốt trở lại, thúc giục:"Đi thôi nào."
Cô nhíu mày nhìn Ái Huân cả đoạn đường cứ ngập ngừng muốn nói rồi thôi, hất càm:"Huân Huân muốn nói gì?"
"Ừm...Queen Victoria Building, 9:00 mới mở cửa. Nguyệt có hay không muốn đi ăn?"
"Ừ, cũng nên đi ăn một chút." Ái Huân rẽ vào đường nhỏ đối diện Queen Victoria Building, sẵn lát chỉ cần băng qua đường liền tới, sẽ không khiến Nguyệt Thần mệt.
Đứng trước nhà hàng trang nhã đặc trưng không khí truyền thống, cô ôm Ái Huân một cái cười tủm tỉm:"Huân với tôi thực sự là tâm ý tương thông a."
"Nguyệt thích Nhật Bản à?" Hắn nhìn vào mắt cô nói khẳng định, Nguyệt Thần gật đầu.
Sushi & Grill toạ lạc tại 119 York St, Sydney NSW 2000, Úc đối diện với nơi bọn họ muốn đến.
"Ái Huân cô thực chu đáo...a, ủa sao vắng vậy." Cô quay sang hỏi Lạc Ái Huân, là nhà hàng này ăn không ngon sao?
"Ngược lại là khác, vào thôi."
Vì nhà hàng vắng vẻ, thức ăn được dọn lên tương đối nhanh. Cô gắp một phần sushi cá hồi trứng đỏ lên ăn, song ngạc nhiên khen ngợi:"Thực ngon a. Thế vì cái gì mà vắng vậy nhỉ?"
Khoé môi người phục vụ co rúm lại, không phải vắng mà do 11:30 mới mở cửa nha.
Ái Huân đưa mắt liếc người phục vụ, anh ta nói câu chúc ngon miệng xong liền cúi đầu rời đi.
Trông thấy hắn không ăn, Nguyệt Thần nhíu mi:"Huân, không ăn à."
"Tôi không đói, Nguyệt ăn đi." Hắn lắc đầu, mỉm cười nói.
"Đừng nói là Huân không thích ăn đồ Nhật mà còn chở tôi đến đây." Nguyệt Thần kỳ quái.
"Sao có thể!" Chỉ cần cô thích hắn liền thích. Nghe hắn nói vậy cô cũng không tiện tra vấn, người ta có thân với cô lắm đâu.
Đúng 9:10 a.m, bọn cô có mặt tại Queen Victoria Building [455 George St, Sydney NSW 2000, Úc]. Do mới vừa mới cửa nên cũng không đông cho lắm, Nguyệt Thần tha hồ tung tăng ngó ngang, sờ mó thỉnh thoảng chụp vài tấm.
The Queen Victoria Building (QVB), là một tòa nhà thế kỷ mười chín được thiết kế bởi kiến trúc sư George McRae trong khu kinh doanh trung tâm của Sydney, Australia. Tòa nhà được xây dựng giữa năm 1893 và 1898 và là dài 30 mét (98 ft), rộng 190 mét (620 ft). Việc xây dựng đầy một khối thành phố được bao bọc bởi George, thị trường, York và Druitt Streets.
Khoảng thời kì này nổi tiếng với sự bùng nổ xây dựng, nhà kiến trúc sư McRae đã sản xuất xây bốn toà nhà với mỗi kiểu phong cách kiến trúc khác nhau . Nhưng hội đồng lại đưa ra ý định xây dựng theo kiểu Victorian Romanessque.
Nguyệt Thần nghiêng đầu nhìn Lạc Ái Huân, vẻ mặt nghi ngờ:"Huân nói không thường xuyên ở đây, vậy tại sao lại biết nhiều như vậy?" Nãy giờ cứ huyên huyên nói chi tiết cho cô về toà nhà, lỗ tai đã muốn khôn chịu nổi. Không phải cô bạn này luôn ít nói, trầm tính hay sao?
"Trên mạng có." Hắn ngắn gọn đáp. Cô gật đầu, tạm chấp nhận.
Chơi đến một
Lúc này Nguyệt Thần đã tìm hố chui xuống cho rồi, không phải họ tâm ý tương thông gì cả, mà do cô trên máy bay ngồi nổi điên ồn ào một hồi muốn người khác không chú ý thì khó a, huống chi Ái Huân ngồi ngay cạnh cô đâu. A..a, cô muốn giết người quá!! >