Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 17: Bị chiếm tiện nghi




Nguyệt Thần hưng phấn lôi tài liệu giới thiệu về mảnh đất châu Úc, vui vẻ nghiên cứu địa điểm tốt.

Đi Great Barrier hay Cầu Sydney đây?

Sea Life Sydney Aquarium? Hay State Library NSW....hẳn sẽ có rất nhiều sách đi!

Hm, Sea Life Sydney Aquarium gần Queen Victory Building, có lẽ đi xem thủy cung dưới biển xong nếu còn thời gian thì đi, sẵn mua chút đồ ăn gần đó tới Hyde Park hóng mát.

A..a, làm sao bây giờ chỗ nào cô cũng muốn đi nha. Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để đi hết địa danh nổi tiếng ở Australia rồi.

"Will you plan to go Australia?"

"Yes. What about you?" Nguyệt Thần theo phép xã giao tối thiểu tuỳ ý hỏi.

Ngày trước tự do bị hạn chế, hiện tại có thể tuỳ tâm sở dục đi mọi nơi, cho nên cô đã sớm vứt phòng bị cùng cảnh giác sang một bên, chẳng ý thức được nói chuyện với người lạ có gì sai.

"Australia is my homeland. If you want to visit, I very happy to lead you to anywhere on the Australia."

"Really?" Nghe có người tình nguyện chỉ đường, mắt cô liền loé sáng nhìn chằm chằm người kia mong được đáp án chính xác.

"Unless you don't want that." Thấy người bên cạnh cười nhẹ, Nguyệt Thần xúc động cười theo. Haha, vậy không cần phải muốn đi đâu cũng hỏi đường, hoặc suốt quãng đường cứ phải nhìn bản đồ G rồi.

"Thanks, it's very kind of you. You're a good girl." Nguyệt Thần cười tít mắt, trông đáng yêu vô cùng.

Người kia sửng sốt gãi đầu, mặt đỏ bừng ngượng ngùng:"....."

Chưa để cho người bên cạnh biện giải, Nguyệt Thần cười lắc đầu:"You don't need be shy. People's Australian is like you??"

"Depends on your behavior with them." Có chút miễn cưỡng đáp, rồi rụt đầu ngủ mất.

Thầm cảm ơn sự nhiệt tình của cô bạn đồng hành, Nguyệt Thần nghiêng đầu nhìn đám mây trắng tan ra trong làn gió máy bay vụt đi.

Dần dần chìm vào giấc ngủ an tĩnh, đúng lúc này người bên cạnh mở mắt, khoé môi nhếch lên thú vị ngã đầu lên vai cô hài lòng nhắm mắt ngủ.

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh tại Airport Dr, Sydney NSW. Được cô bạn gọi dậy, đợi lúc tinh thần tỉnh táo, cô bạn đã thu xếp hành lý cầm tay xong.

Cô cầm áo khác cùng balô mini đi theo cô bạn, vừa đi vừa quan sát cảnh vật sự mệt mỏi sau chuyến bay năm tiếng đã bay theo gió biển ở vùng vịnh Sydney. Quả thật đây là chuyến đi cực nhọc nhất mà Nguyệt Thần từng trải.

Bọn cô đã thuê xe đi 100km, lại thêm một chuyến bay nội tuyến trong nước cùng một đợt xe buýt mới tới được đường lớn Erskine St rẽ phải tới 450 Kent st đi vài đoạn liền thấy ngôi nhà nhỏ ở gần công viên.

Ở đây tương đối yên tĩnh làm tâm tư phòng bị của cô nổi lên mặt nước. Một người mới quen chưa đầy 24 giờ đồng hồ, thế nhưng cô lại đi tới nhà người ta, không những không bất an lo lắng mà còn thấy thoải mái an toàn.

"Can I sit down here?" Nguyệt Thần để balô xuống cạnh sofa, miệng thì hỏi, bản thân không chờ cho phép đã ngồi xuống.

"Coffee? Soda? Or Hot chocolate?" Người bạn hào phóng cũng không để tâm, chỉ từ tốn hỏi.

"May I help you? You look so tired." Nguyệt Thần nhíu mày, người ta đi cả quãng đường luôn chiếu cố cô, hiện tại vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã muốn làm nước uống cho cô. Cô sao có thể im lặng nhìn được.

"Hì, you just stay here. I could make. Ok?"

"Allright." Nhìn đôi mắt bướng bỉnh của cô bạn, cô đành phải thoả hiệp ngồi xuống.

"Hot chocolate, please!" Cô gật đầu hướng cô bạn nói, tự sờ trán mình lại thấy nóng nóng. Khẽ lắc đầu, hẳn không thích nghi được với khí hậu rồi.

Vài phút sau, một ly sôcôla nóng hổi đặt trước mặt, Nguyệt Thần nói lời cảm ơn, nhấc môi uống một ngụm ngạc nhiên nhìn cô bạn:"It's delicuos!"

"You're welcom."

"Your house is so cute and pretty too."

Cô bạn gật gật, cũng không phản bác.

"OMG! So sory, I forgot. I still don't know what your name." Tự cảm thấy bản thân rất sơ suất, ở chung cả mười mấy giờ nhưng lại không biết tên cô bạn này.

"My name's Lac Ai Huan."

"Hm~" Nguyệt Thần trợn tròn mắt, khoé môi giật nhẹ:"Cô là người TQ à?"

Cô bạn cười nhẹ, trầm giọng ấm áp:"Tôi chưa từng nói mình là người Australia. Tôi chỉ về nghỉ dưỡng thôi, tháng sau lại về đi làm tiếp."

Thảo nói cô ấy lại nói "Depends on your behavior with them." Còn chẳng phải không ở thường xuyên nên không biết a. Vậy cho nên a, trong giao tiếp vẫn nên hỏi đối phương ở đâu trước thì tốt hơn. Ai như cô, nói chuyện gượng ép cả ngày trời mà bạn nói lại là người TQ.

"Vậy Ái Huân à, tôi về phòng nghỉ nha, hơi mệt."

"Ừ, nghỉ khoẻ đi hướng lên lầu có phòng dành cho khách đấy."

"Cảm ơn."

- * -

Nguyệt Thần vừa mới dưỡng bệnh xong, trốn các nam chủ bỏ chạy đi Australia. Sau một ngày lăn qua lăn lại, cô hoa lệ bị sốt. Cả người nóng ran lên, đôi môi tái nhợt thiếu sức sống, gò má đỏ bừng vì nóng, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.

Lạc Ái Huân muốn lên gọi cô xuống ăn sáng, nào ngờ phát hiện ra cô bị sốt đến mê mang.

Liền dở chăn cô qua một bên, tay cởi khoá váy một đường, toàn thân cô đã lộ ra ngoài không khí. Cũng không để tâm nhiều, bế cô vào phòng tắm xả nước ấm lau trán cho cô, rửa sạch sơ lược những chỗ đổ mồ hôi.

Da nhạy cảm tiếp xúc với nước ấm, Nguyệt Thần ưm một tiếng, hơi hé mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra. Vừa nhìn máu như dồn lên não, tai cũng đỏ bừng lên ngượng ngùng, vội lấy hai tay ôm thân thể co ro lại một góc, lên tiếng chất vấn.

"Lạc Ái Huân, cô muốn làm gì!!!??"

Ái Huân sửng sốt:"Tắm cho cô, mồ hôi thấm ngược lại sẽ dễ bệnh, huống hồ còn chưa quen khí hậu đâu."

"Cảm ơn, nhưng là..." Tuy biết Ái Huân là con gái nhưng bị nhìn thấy vẫn thật xấu hổ.

"Phì, cô muốn bệnh sao? Khăn tắm để đó, tôi ra ngoài đây." Ái Huân buồn cười lắc đầu.

"Cô đừng dỗi nhé." Nguyệt Thần cẩn thận nói.

"Biết rồi cô nương."

Cánh cửa đóng lại. Nguyệt Thần thở dài nhẹ nhõm, đối với ánh mắt của Ái Huân, cứ có cảm giác như bị đàn ông nhìn chằm chọc. Thực đáng sợ, aii, sao lại thế này!? Cô xoa trán, thiên phú YY cao cũng không nên áp đặt lên bản thân mà tưởng tượng chứ.

Nguyệt Thần...cô càng ngày càng đồi bại chẳng ra sao hết a.

Nhìn tô cháo nóng hổi bốc hơi lên, Nguyệt Thần cảm động. Còn chưa từng có ai nấu cháo, đút cháo cho cô ăn thế này đâu. Cho nên Nguyệt Thần rất ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng một, không chừa lại bất cứ thứ gì.

Sau khi uống ly nước cùng thuốc xong cô đã cảm thấy mệt mỏi dựa vào ghế. Ái Huân vỗ vỗ lưng cô, lắc đầu:"Mới ăn xong đừng nên nằm."

"Biết rồi." Cô khàn giọng trả lời.

"Aii, để tôi kể chuyện cho cô nghe."

"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp.

Ái Huân hắn giọng bắt đầu kể:"Thuở mẹ tôi sinh đôi, một trai một gái có cả ba biết chăm sóc yêu thương mẹ. Gia đình thực hạnh phúc biết bao, cho đến khi có người đàn bà đến quấy rối. Bà ta nói ba tôi bị con hồ ly tinh dụ dỗ bỏ bê mẹ con bà ta, sau một thời gian mọi chuyện lắng đi, nhưng gia đình chúng tôi cũng từ đó xuất hiện vết nứt."

Im lặng một lát lấy lại bình tĩnh, Ái Huân nói tiếp:"Điều không ngờ, người đàn bà kia không tính buông tha gia đình tôi. Ngày kia, cả ba mẹ cùng em gái ra ngoài, tôi vì bài tập mà ở nhà, cũng không biết nhờ vậy mà thoát một kiếp nạn. Bà ta thuê người lái xe đâm chết một xe ba mạng. Tôi, trở thành cô nhi bị bán sang TQ...."

Ái Huân cúi đầu nhìn Nguyệt Thần đã ngủ từ lúc nào. Trân trọng bế cô đi lên lầu nhẹ nhàng đặt xuống chỉnh gối cho cô dễ ngủ, ôn nhu đắp chân che kín tay chân chỉ chừa lại đầy.

Cúi người đặt môi hồng lên trán cô, khẽ nói:"Nguyệt Thần ngủ ngon."

Ánh trăng khẽ nhấp nháp sáng rực vùng trời, không gian thanh tĩnh yên bình.