Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 60




Chương 60

Sau một tháng mọc mốc mọc rễ ở bệnh viện, cày được tầm nắm quyền sách dày cộp, cuối cùng Sở Nhân Kiệt cũng để Trình Diệu Vi xuất viện. Thời gian này, mặc dù cơ thể thi thoảng vẫn chịu ảnh hưởng của loại thuốc kia, thể nhưng Trình Diệu Vi lại được Sở Nhân Kiệt và nhân viên điều dưỡng chuyên nghiệp y thuê tới chăm cho không có một kẽ hở nào. Trình Diệu Vì có cảm giác mình đã béo lên một vòng lớn.

Nhưng đó là điều mà Trình Diệu Vi tự nghĩ trong đầu thôi. Sở Nhân Kiệt nhìn cô sụt đi mấy cân, ruột gan cứ cồn cào cả lên.

Cả tháng này, mặc dù Trình Diệu Vi đã không dưới mười lần khẳng định rằng cô nhất định sẽ ăn bám y cả đời, thể nhưng Sở Nhân Kiệt trong lòng vẫn bất an vô cùng. Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên y nhìn thấy người mình yêu thương đứng gần ranh giới của sự sống và cái chết tới vậy, cho nên luôn lo sợ không đâu?

Trình Diệu Vi cũng để ý tới bất thường này của Sở Nhân Kiệt. Ban đầu, bản thân cô cũng không nghĩ gì, thế nhưng khi thấy Sở Nhân Kiệt như vậy, cô lại không nhịn được tự hỏi. Ban đầu, vì sao cô lại xuyên vào một tác phẩm ngôn tình máu chó như vậy? Còn là xuyên vào nữ phụ có kết cục bi thảm.

Trình Diệu Vi mặc dù không phải là người tin thần tin phật, nhưng cô là người tin rằng mọi thứ trên đời này xảy ra đều có mục đích. Vậy thì mục đích khi cô xuyên vào nhân vật “Trình Diệu Vĩ” là gì?

“Trình Diệu Vi” vốn là một cô gái có kết cục chẳng mấy tốt đẹp, là kẻ thù của nữ chính. Vậy nếu ông trời không phải muốn cô sống cuộc đời của “Trình Diệu Vi”, im lặng chịu làm nữ phụ, tuân theo kịch bản, làm đá lốt đường của nam chính nữ chính, vậy thì chỉ có thể là nghịch thiên cải mệnh, như cái cách mà cô làm hiện tại.

Trước kia, Trình Diệu Vĩ đã ngộ ra một điều, đó là kịch bản sẽ làm mọi cách để lấp vào những chỗ có vấn đề, cố gắng điều chỉnh nó về ban đầu. Nếu như vậy, việc cô cải biến vận mệnh đáng ra không nên suôn sẻ như vậy mới đúng.

Dựa vào những điều này, có thể suy ra rằng cô tới thế giới này, rất có thể là để xoay chuyển vận mệnh của Trình Diệu Vi. Vậy hiện tại, không phải đã làm được rồi sao? Được thừa kế Trinh gia, vớ được cái đùi vàng họ Sở, khiến nam chính và nữ chính sống không được như ý.

Nhiệm vụ đại khái đã hoàn thành, vậy hiện tại cô còn cần ở đây nữa không?

Suy nghĩ đó một khi đã xuất hiện liên không rời đi, cứ bám lấy Trình Diệu Vi cả ngày hôm đó.

Đảng ra cô không nên tin vào những suy nghĩ hoang đường đó mới đúng. Nhưng Trình Diệu Vi không phải chưa từng để ý tới cái cảm giác “kẻ ngoài cuộc” khi cô sống cuộc sống của “Trình Diệu Vi.

Mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, nếu cô không làm gì đó, cô sẽ cảm thấy mình là kẻ dư thừa, hoàn toàn không thuộc về thế giới này và có thể tách ra khỏi nó bất kỳ lúc nào.

Mà điều đó cũng không phải hoàn toàn vô lý. Cô là một linh hồn không thuộc về thế giới này mà

Bảo bối, em đang suy nghĩ gì thế? Anh nói gì em không nghe a?- Sở Nhân Kiệt chọc chọc tay Trình Diệu Vi.

Trình Diệu Vị hồi thân, nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh mình. Vốn cô định trả lời y, thể nhưng cô lại đột nhiên nghĩ tới…

Nếu có thực sự có thể rời khỏi thế giới này, vậy thì sau đó cô sẽ đi đâu?

Người đàn ông này… sẽ như thế nào? Trình Diệu Vì không hiểu vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy. Cô cũng không phải là người tin vào cái gọi là “kiếp sau”, thế nhưng… đúng là cô không ngừng lại được.

Sở Nhân Kiệt nhìn Trình Diệu Vi vừa hoàn hồn được ba giây lại bắt đầu thất lạc trong suy nghĩ, bàn tay hơi siết chặt.

Những ngày sau đó, thời gian Trình Diệu Vi ngây người chỉ tăng lên chứ không giảm đi.

Người xung quanh nhìn thấy cô như vậy liền trở nên vô cùng cẩn thận, làm cái gì cũng phải chú ý từng động tác nhỏ. Thậm chí, Sở Nhân Kiệt còn cho người giám sát cô gần như từ lúc thức dậy tới lúc ngủ. Trong tầm tay của cô, hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì sắc nhọn.

Mặc dù Trình Diệu Vì cảm thấy như vậy có vẻ rất buồn cười, bởi lẽ cô thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện tự sát, thế nhưng ngay sau khi cô nói như vậy với Sở Nhân Kiệt, cô lại bắt đầu ngây người

Bản thân Trình Diệu Vì cũng thấy thời gian này mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng cô chưa bao giờ theo đuổi một suy nghĩ nào như thế. Người ngoài nhìn vào thì tưởng cô đang tuyệt vọng chán nản, nhưng bản thân Trình Diệu Vì biết, não của cô lúc này gần như đang hoạt động hết công suất, vì một thứ gì đó mà cô thậm chí chẳng biết còn có thật hay không. Nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng Trình Diệu Vi lại cảm nhận được một niềm vui mà từ trước tới nay cô chưa từng có.

Tình trạng này của Trình Diệu Vì cứ kéo dài, mãi tới khi Sở Nhân Kiệt quyết định rằng điều này không thể tiếp diễn. Y kéo cô ra ngoài, đi dự lễ đính hôn của Tư Phàm.

Mãi tới lúc đó, Trình Diệu Vĩ mới có cảm giác bản thân hiện tại vẫn còn sống ở thế giới này.

Lúc ngồi trong xe, cô luôn luôn mỉm cười. Sở Nhân Kiệt lần đầu tiên thấy cô cười vui vẻ như vậy trong nhiều tuần, tâm tình đang treo lơ lửng liên hạ xuống một chút.

Trình Diệu Vi đúng là vui vẻ. Thời gian vừa rồi, tâm trí cô luôn đuổi theo những điều tưởng chừng như vô lý, tưởng chừng như không có thật. Thế nhưng càng nghĩ, cô càng có cảm giác suy nghĩ của mình đang đi đúng hướng.

Cảm giác ngay cả khi ngủ cũng có thể nằm mơ tới những thứ đó, giống như đang khám phá ra một lục địa mới.

Hoặc chỉ đơn giản là giống như phê cân. không ngừng lại được.

Nhưng một khi đã ngừng rồi thì khả là không ổn cho lắm.

Trình Diệu Vì có thể cảm giác được mấy ngày này não của cô lúc nào cũng hoạt động hết công suất, cho nên hiện tại nó bắt đầu muốn đình công.

Mọi thứ xung quanh cô bắt đầu giống như được tua chậm, mọi âm thanh lúc to lúc nhỏ, lúc có lúc không, khá là phiền.

Cô buồn ngủ.

Nhưng giờ không phải là lúc để ngủ. Lễ đính hôn của Tư Phàm được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Lúc Trình Diệu Vi và Sở Nhân Kiệt tới nơi, mọi người đã tới khá đông. Sở Nhân

Kiệt tránh người khác, dẫn Trình Diệu Vi vào bằng một lối khác.

Trình Diệu Vi suốt một đường đi luôn giữ lấy tay Sở Nhân Kiệt, hơi dựa lên người y. Sở Nhân Kiệt cho rằng cô đây là đang dính người, cho nên tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.

Sở Nhân Kiệt dân cô vào phòng chuẩn bị. Ở trong đó, Tư Phàm và Hoàng Phụng Hân đang ngồi trên ghế trao đổi gì đó. Tư Phàm mặc một bộ tux màu đen, còn Hoàng Phụng Hân thì mặc một chiếc váy màu xanh lam nhạt, trang điểm tinh xảo. Nhìn hai người ngồi cùng nhau như vậy cực kỳ xứng đối.

Thấy hai người tới, Tư Phàm cũng không bất ngờ. Y nhìn Trình Diệu Vi một chút, sau đó cùng Sở Nhân Kiệt trò chuyện.

Trình Diệu Vi ngồi xuống cạnh Hoàng Phụng Hân. Khi cô đang không biết nói gì, Hoàng Phụng Hân lại đột nhiên lên tiếng.

Chị, chị có thích Sở Nhân Kiệt không?

Trình Diệu Vi quay sang nhìn Hoàng Phụng Hân. Sao cô lại đột nhiên hỏi thế?

Có thích hay không… câu hỏi này tới có chút bất ngờ. Nếu là trước kia, Trình Diệu Vi có thể sẽ phân vân, thế nhưng hiện tại, cô không phân vân nữa.

Cô mỉm cười nhìn Sở Nhân Kiệt, sau đó gật đầu.

Thích.

Hoàng Phụng Hàn mỉm cười.

Trình Diệu Vị vốn còn định nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này, đầu và người cô đột nhiên nhẹ bằng, tầm nhìn cũng dần tối lại.

Ah… Buon ngú.

Nhưng lần này ngủ, có lẽ không tỉnh lại được nữa.