Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 147




Chương 147

Bảy ngày dã ngoại sinh tồn chính thức bắt đầu.

Bởi vì không có nhiệm vụ gì ngoài sống sót, thế nên ngày đầu tiên, các nhóm ưu tiên nhiệm vụ trọng yếu nhất là tìm nguồn nước và tìm chỗ để dựng trại.

Những ngày sau đó, bọn họ có thể lựa chọn lấy đủ nước cho sáu ngày, sau đó bắt đầu đi săn thủ để lấy điểm hoặc là ưu tiên ở lại chỗ đã chọn mấy ngày tiếp theo để đủ điểm qua. Dù là cái nào thì người theo dõi như Trình Diệu Vi cũng không được nghỉ ngợi.

Mấy ngày này cô ở trong phi thuyền, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nhìn mấy cái màn hình. Nếu máy theo dõi có phát hiện ra được lời nói hoặc hành động bất thường, nó sẽ báo cáo Cô đồng thời cũng phải theo dõi radar xung quanh xem có thủ biến dị cỡ lớn hay không để kịp thời ứng cứu. Nếu có đội nào bảo bỏ cuộc, cô cũng phải xuống hốt chúng lên phi thuyền. Đậu má làm việc thể? Trình Diệu Vi giật giật mí mắt. Lúc trước thì nghĩ là đơn giản, hiện tại viết ra mới thấy dài

Hơn nữa cô chỉ ngồi bảy ngày như thế này thôi đó hả?

Tăng lương.

Ông đây nhất định phải đòi tăng lương.

Nhưng sau khi phàn nàn xong thì Trình Diệu Vi lại tìm được thử để làm. Cô vừa theo dõi màn hình vừa chống đẩy. [..] – Cô có thể ngồi nhìn màn hình như người bình thường không hả?

Trình Diệu Vì đương nhiên sẽ không giống như người bình thường. Hiện tại cô đang ở trên phi thuyền một mình. Mà có thể cũng giống như những chỗ khác, phi thuyền này có lẽ cũng có camera để giám sát cô. Vậy thì như một giống đực bình thường đề cao thực lực, cô đương nhiên là phải tập thể dục rồi.

Sau khi chống đẩy chán, Trình Diệu Vi lại đổi qua squat, sau đó thì có bất đầu làm đủ tư thế yoga. Không hiểu là vì là họ nhà rần hay sao, dù cả người toàn là cơ bắp, xương cốt bình thường đủ cứng để đấm vỡ cả tường, thế nhưng hiện tại cô vẫn có thể uốn dẻo bình thường.

Uây.

Lúc Trình Diệu Vi đang làm động tác thăng bằng sấp thì một âm thanh bảo động chói tai vang lên.

Cô mất thăng bằng, loạng choạng hai bước. Màn hình hiển thị có nhóm cầu cứu.

Má?

Vừa mới bắt đầu có hai tiếng thôi mà?

Trình Diệu Vị nhìn trên màn hình.

Đậu mát

Nhận biển dị. Còn là một đàn

Nhóm nào xúi quẩy thế hả? Trình Diệu Vi điều khiển phi thuyền tới thằng khu của mấy học sinh kia. Cô mở cửa phi thuyền. Cảnh tượng bên dưới quả thực khiến cho người buồn nôn.

Một đám nhện biến dị hơn hai mươi con, con nào con nấy to ngang với cái phi thuyền này. Theo như trí nhớ của nguyên chủ, đây là loại nhện chỉ được tìm thấy trên những hành tinh có khí hậu nhiệt đới ẩm. Loại tơ siêu bền của chúng có thể trói buộc cả thủ nhân cấp A, sau đó từ từ tiêu hoá hết nạn nhân, ngay cả xương cũng không còn.

Trình Diệu Vi đột nhiên nghĩ tới. Ban đầu đã có bao nhiêu thủ nhân chết vì loại nhện này trước khi bọn họ có thể khám phá ra được sự thật đó nhi? [..] – Sắp thêm năm người nếu cô còn không nhảy xuống nhanh đi.

Trình Diệu Vì nhảy xuống, cùng lúc đó kích hoạt vòng cổ chứa cơ giáp. Trong nháy mắt, Trình Diệu Vị đã thấy mình ngồi bên trong khoang cơ giáp. Khoang cơ giáp bắt đầu khởi động, màn hình cũng hiện ra.

Trình Diệu Vi liếc nhìn mấy con nhện, sau đó bằng một loạt thao tác, cô rút kiếm laze sau lưng cơ giáp ra, dùng lực đẩy ở chân phải, trực tiếp hướng về phía con nhện to nhất.

Nhóm người ở bên dưới còn đang tự chửi vì sao số phận minh có thể xui xẻo tới mức này. Vừa mới tới nơi không được bao lâu, họ đã đụng phải sào huyệt của nhện Atermist. Một giống đực chất vật che chở hai giống cái. Hai người còn lại thì đối phó với tơ của đảm nhận. Thế nhưng hai chọi hai mươi, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.

Vì sao cứu viện còn chưa tới? Chúng ta đã gửi tín hiệu rồi mà? – Một giống đực gào lên trong kênh liên lạc.

Trông chờ vào cứu viện không bang trông chờ vào minh.

Cẩn thận!

Một luồng tơ nhện phun thẳng vào một cái cơ giáp trong lúc thủ nhân kia không đề phòng. Cơ giáp cao gần bốn mét bị bắn ngược ra sau, dính chặt lên mặt đất.

Mẹ kiếp lũ đến!!! – Tiếng gầm của Trình Diệu Vi vang lên trong kênh liên lạc, đập thẳng vào màng nhĩ của ba giống đực kia.

Cứu viện! – Một giống đực phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên. Cứu má nhà ngươi!

Cơ giáp của Trình Diệu Vì rơi xuống, vẽ một vòng tròn trong không trung Cùng với đó là ánh sáng của kiếm laze. Mấy giống đực kia chỉ nghe một tiếng rít chói tai, kế đó là mùi máu tanh phun tử phía.

Đang đánh nhau mà còn nói chuyện. Đã ngu còn cứ thích tìm chết – Trình Diệu Vị vừa chém vừa mắng.

Không giống như đám học trò chỉ biết đứng một chỗ chăn tơ nhện, Trình Diệu Vì sau khi rơi xuống liên đạp lên lưng mấy con nhện, chạy khắp nơi, vừa chạy vừa chém vào lưng và vào đầu của đảm nhận. Mấy con nhện khác thấy vậy liền phun tơ nhện về phía cô, nhưng cuối cùng chi phun trúng lưng đồng bọn. Mấy thủ nhân ở bên dưới thậm chí còn không thấy được cô hành động thế nào. Chỉ thấy mấy luồng sáng loé lên, đầu của mấy con nhện đã rơi xuống.

Hai mươi con nhện, cô chỉ dùng năm phút để giải quyết.

Bụi bay tứ phía, tơ nhện ở khắp nơi, xác nhiên cũng ở khắp nơi. Trình Diệu Vì đạp lên lưng mấy con nhện, nhảy xuống trước mặt cái cơ giáp bị tơ nhện phun trúng.

Cơ giáp mở ra, cô nhảy xuống, đạp lên tơ nhện.

Bài học? – Cô hỏi.

Thủ nhân năm trong cơ giáp mở loa, đau khổ nói. khi đang giao chiến không được mất cảnh giác?

Tiếp tục. ..Giết con đầu đàn trước?

Tiếp tục. – Trình Diệu Vi nheo måt.

Em không biết. – Một tiếng ủ rũ vang lên.

Trình Diệu Vĩ nhíu chặt mày. Cô cúi xuống, tay không chạm vào đống tơ nhện kia, sau đó nhẹ nhàng xẻ rách như xé giấy.

Lần sau đi đường phải nhìn kĩ Không biết dấu hiệu khi vào tới địa bàn của nhện là gì hay sao? Còn chờ phải dạy à?

Lúc này giống đực kia mới nhận ra, ở trong cơ giáp im lặng hồi lâu.

Trình Diệu Vị trở lại cơ giáp.

Mấy đứa trượt rồi. Theo tôi lên phi thuyền.

Nói xong, Trình Diệu Vi khởi động bộ đẩy, bay trở lại phi thuyền.

Mie.

Trần đời cô ghét nhất là mấy con còn trùng, vậy mà mới mấy tiếng đồng hồ đã đụng phải một đám. Khi gió! Ông liền biết những sự kiện liên quan tới nam nữ chính đều không có gì hay ho.

Đổ lỗi hết cho nam nữ chính. Ta chính là vô lý như vậy đấy.

Trình Diệu Vi đưa đám nhóc về phi thuyền. Hai giống cái không có cơ giáp bị thương nhẹ. Trình Diệu Vị ném đồ trị thương sau liền bỏ đỏ, trở về phía màn hình. Ở phía sau, đám nhóc nhìn cô với ánh mặt cực kì phức tạp. Bình thường thầy Dinic không phải lúc nào cũng hiền lành nhã nhặn với học sinh, hơn nữa không bao giờ văng tục sao? Từ lúc tới giờ bọn họ thấy hình như thầy Dinic văng tục nhiều hơn hẳn bình thường, hiện tại còn nhìn bọn họ như thể muốn tiếp tục văng tục vậy.

Lẽ nào bọn họ thực sự vô dụng tới vậy ư?

Mấy giống đực ngồi im lặng tự trách, sau đó bắt đầu xin lỗi hai giống cái kia, đồng thời nhận lỗi về mình. Trình Diệu Vì nhìn đảm nhóc con không tranh cãi mà cùng ngôi một chỗ bàn lại vấn đề, sau đó vui vẻ cười nói với nhau, cảm thấy hài lòng một chút. Cô mở bảng đánh giá ra, cho mười điểm thái độ, sau đó tiếp tục theo dõi màn hình.