Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 119




Chương 119

Bruno đối với câu trả lời của Adam hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hỏi một câu cuối cùng.

Như vậy… tôi theo đuổi cậu có được không?

Đó là quyền tự do của cậu, không cần hỏi ý kiến tôi: – Adam vẫn giữ nụ cười xã giao kia.

Bruno gật đầu, thêm phương thức liên lạc của Adam, sau đó rời đi. Adam nhìn Trình Diệu Vi.

D, anh thấy Bruno kia là người thế nào?

Người tử tế. Nếu không tử tế thì đã không tới hỏi ý kiến của em. Hơn nữa còn rất cẩn thận chu đáo. Sau này xem xem thế nào.- Trình Diệu Vi nói.

Được, nghe anh. – Adam ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đời của em vì sao lại nghe anh?- Trình Diệu Vì bật cười.

Anh sẽ chọn cho em bạn đời tốt nhất, không phải sao?- Adam dùng đôi mắt long lanh của mình để gây áp lực cho Trình Diệu Vi.

Phải.- Trình Diệu Vi bất đắc dĩ cười.

Vì buổi sáng nay cả hai đều không có giờ học, cho nên Trình Diệu Vi dẫn Adam về văn phòng mình. Ở đó, Adam chuẩn bị cho bài thuyết trình chiều nay của cậu, còn Trình Diệu Vi thì ngôi vừa đọc sách vừa suy nghĩ miên man.

Ăn xong một bữa cơm, tin tức trong buổi thí nghiệm kia đã được truyền đi khắp nơi. Trong đó, hai tin hot nhất chính là giống cái” Bạch Thiển mới xuất hiện đã một lúc được ghép đôi với tận ba người, với độ phù hợp cực cao, và thầy Dinic độc thân bao lâu nay lại được ghép đối với vị Nguyên soái đang hôn mê.

Ngày hôm đó lên các diễn đàn, có thể thấy fan của hai vị hoàng tử và fan của Nguyên soái Drago kêu gào ở khắp nơi, quả thật là hỗn loạn tới cực điểm.

Trình Diệu Vi dạy xong một lớp Nguyên lý cơ giáp, đang chuẩn bị về nhà thì có người tới mời đi.

Nhìn trang phục, tạm đoán là quản gia. Nhìn thân hình, có thể tạm đoán là một người cũng có quân hàm, hoặc ít nhất là đã trải qua huấn luyện. Sau lưng quản gia kia còn có hai quân nhân cao lớn lực lưỡng, không biết là đi để bảo vệ hay là đi để bắt ép Trình Diệu Vì nếu cô có ý định chống cự

Thiếu gia Bradfield, mời ngài đi với chúng tôi. – Vị quản gia kia lễ phép nói, nhưng ý tử chính là không thể cự tuyệt. Đi hoặc bị vác đi, cũng chỉ có thế.

Được. – Trình Diệu Vi lập tức đồng ý.

Vì để sớm ngày được bóp mông. à không. Vì để sớm ngày làm xong nhiệm vụ, ta phải tới xem xét tình hình vị Nguyên soái kia đã. Không chữa được thì bóp đẳng trời. Ta không có thất đức như vậy.

Quản gia dường như rất hài lòng với thái độ của Trình Diệu Vi. Khi lên xe, Trình Diệu Vi được biết rằng tên ông là Vilvian, thủ nhân, đã làm quản gia cho nhà Drago bốn mươi năm nay.

Còn hai vị quân nhân này là người của quân bộ, trước kia từng là phó quan của Nguyên soái.

Hôm nay họ tới nơi này là để gặp mặt vị thiếu gia đã được ghép đối với Nguyên soái của họ, cũng xem xem cô có thể thực sự chữa khỏi cho Dinic được không.

Bọn họ ngồi xe khoảng ba mươi phút, đi ra khỏi vùng đồng dân cư, đi vào khu biệt thự sang trọng.

Biệt thự của Nguyên soái nằm ở trung tâm của khu này, là nơi được bảo vệ cẩn mật nhất, và cũng là nơi xa hoa nhất. Nghe nói đây là biệt thự đã được truyền xuống từ nhiều đời, do

Đức vua ban cho.

Xuống xe, Trình Diệu Vì nhìn xung quanh, sau đó gật gù. Cũng không sai biệt lắm với mấy căn nhà khoa trương ở thế giới nguyên bản của cô. Không ngạc nhiên không ngạc nhiên. Bốn người vào trong nhà, đột nhiên

Trình Diệu Vi cảm thấy bất thường.

Cô nhìn xuống cổ tay.

Trước khi rời khỏi thế giới tu chân, Trình Diệu Vi đã cất cái vòng tay mà cô luyện kia vào không gian. Vốn là cô định sẽ luôn mang theo nó bên mình để nhắc nhở bản thân, nhưng hiện tại là đàn ông, đeo lên có chút kì lạ. Nhưng sáng nay, khi lấy ra khỏi không gian, cái vòng kia lại đột ngột biến đổi kiểu dáng, biến thành một cái vòng tay đơn giản, phù hợp cho nam giới đeo. Trình Diệu Vi dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đeo lên,

Nhưng hiện tại, mấy viên đá trên vòng tay không hiểu vì sao lại chuyển đó.

Trình Diệu Vi mở lớn mặt.

Tư Tỉnh?

Sao có thể có chuyện đó được.

Trình Diệu Vi đột ngột dừng lại bước chân khiến cho quản gia đi phía trước và hai quân nhân đi phía sau cô thắc mắc. Quản gia hỏi.

Thiếu gia Bradfield, có vấn đề gì sao?- Ông nhìn cái vòng tay kiểu dáng kỳ lạ mà Trình Diệu Vi đang đeo, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì mà.

Trình Diệu Vì lúc này trong đầu đang vô cùng bối rối. Kiếp trước cái vòng này hấp thụ máu của Tư Tĩnh, vốn là dùng để cô tìm Tư Tĩnh vào những lúc cậu chạy mất, nhưng Tư Tĩnh chỉ hận một ngày không thể dính trên người cô hai tư tiếng rưỡi, cái vòng hoàn toàn không có bất kì chỗ dụng võ nào. Hiện tại cô đã rời khỏi thế giới kia, cái vòng này lại phát sáng là ý gì? Chẳng lẽ Tư Tĩnh đang ở đây?

Trình Diệu Vì không để ý tới quản gia và hai quân nhân kia, xoay người bắt đầu đi về một hướng.

Quản gia sửng sốt. Vốn ông định đưa cô tới phòng khách, chờ hai vị lão gia tới gặp mặt y trước, sau đó mới tới chỗ Nguyên soái sau. Nhưng hiện tại cô lại đi thẳng sang chỗ Nguyên soái. Cô làm sao mà biết Nguyên soái đang nằm ở phòng nào?

Trình Diệu Vi đi một mạch tới nơi mà cái vòng cổ kia chỉ dẫn, quản gia và hai quân nhân vội vàng theo sau. Tới khi tới một căn phòng, Trình Diệu Vi không do dự mở cửa ra.

Vốn Trình Diệu Vi cũng không hi vọng gì về việc sẽ thấy Tư Tĩnh, nhưng khi thấy một cái khoang trị liệu và người đang nằm ở trong, Trình Diệu Vi vẫn rất ngac nhiên.

Cái vòng này không thể nào có vấn đề được.

Vậy là Dederick có vấn đề?

Hay là…

Trong đầu Trình Diệu Vì bỗng nhiên hiện lên một suy đoán rất hoang đường. Cô nhíu mày, sau đó đem suy nghĩ kia đặt sang một bên, dự định sau này sẽ nghiên cứu tiếp.

Cô đi tới khoang chữa trị, không quan tâm quản gia và hai quân nhân đang đứng sau.

Nam nhân năm trong khoang có gương mặt như được tạo hoá tỉ mỉ đẽo gọt. Mặc dù người ngoài nhìn vào có cảm giác lạnh lùng, lại khó gần, nhưng Trình Diệu Vi lại cảm giác có chút quen thuộc khó tả.

Cảm giác lồng ngực cũng có chút khác thường.

Cô đặt tay lên mặt kính, sau đó đưa một sợi tinh thần lực ra.

Tinh thần lực xuyên qua lớp kính, đi vào bên trong khoang điều trị, chạm vào người nam nhân.

Cảm giác quen thuộc lại lần nữa trào lên. Trình Diệu Vi đột nhiên có cảm giác mình đang chạm tới gần đáp án. Cô đưa tinh thần lực vào trong người nam nhân, nhằm mắt cảm nhận. Quản gia nhìn cô, lại nhìn điện tâm đồ, không hiểu sao lại có hi vọng. Trình Diệu Vi cảm nhận được một luồng tinh thần lực vừa quen vừa lạ, nhưng lại rối loạn vô cùng. Cô dùng tinh thần lực của mình chạm vào, bắt đầu vuốt ve chải chuốt chỗ tinh thần lực kia. Cô không suy nghĩ bất kỳ điều gì, chỉ cảm thấy làm như vậy nhất định sẽ có hiệu quả.

Ở bên ngoài, quản gia lại mở lớn mắt, suýt chút nữa đã bật khóc thành tiếng.

Mười năm.

Suốt mười năm dài đằng đẳng bọn họ cố gắng chữa trị cho thiếu gia, hoàn toàn không có tác dụng gì. Nhưng hiện tại, ở trên máy đo sự sống lại thể hiện rõ ràng, tinh thần lực hỗn loạn của thiếu gia đang bắt đầu trở nên trật tự trở lại. Sự trật tự này, quản gia nhìn một cái là nhận ra ngay.

Thiếu gia của bọn họ, có hi vọng!