Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 110




Chương 110

Ngài… ngài thực sự muốn ba trăm cân thịt yếu thủ đủ loại?- Chủ cửa hàng tưởng rằng mình vừa nghe nhầm, hỏi lại.

Đúng. – Trình Diệu Vị nói. – Tiền không phải vấn đề, ba ngày nữa ta tới lấy, làm sao thì làm nhé.

Sau khi nói xong, cô để lại tiền đặt cọc rồi dẫn Tư

Tĩnh đi luôn.

Sư phụ, người mua nhiều thịt như vậy để làm gì a? – Tư Tĩnh không nhịn được hỏi.

Nếu muốn ăn thì lúc nào cũng có thể ra ngoài ăn mà, sư phụ cần gì phải mua một lần nhiều như vậy. Hơn nữa hai người bọn họ có ai biết nấu ăn đầu.

Tích trữ để phòng thôi, không có gì. – Trình Diệu

Vì nói cho qua, sau đó dẫn Tư Tĩnh đi mua những thứ khác:

Để đạc của thế giới tu chân thứ gì cũng hiếm, mang sang các vị diện khác không những có lợi mà có khi còn kiếm được tiền nữa. Mấy ngày này Trình Diệu Vi cũng có nghĩ qua, nếu có mang vàng sang thế giới hiện đại bán thì người ta ngược lại nghi ngờ hơn là cô cầm nữ trang hoặc ngọc bội gì đó, cho nên cô muốn đổi một nửa số vàng cùng linh thạch thành những thứ khác.

Còn về phần thịt, đương nhiên là để dự trữ lỡ may sau này rơi vào trường hợp chết đói. Nếu xuyên vào người thường không ăn được những thứ đó, vậy thì còn phải mua loại thịt khác nữa

Đồ để trong không gian sẽ không bị hỏng, cô muốn xây một căn phòng để trữ những thứ kia. Dù trình để nấu ăn của cô tệ hại như cách má Mạc Quân tán gái vậy, thế nhưng cần thận chẳng bao giờ thừa.

Với suy nghĩ như vậy, Trình Diệu Vi kéo Tư Tĩnh đi cả cai thành trần, gặp của hàng nào ưng ý là cô liền kéo cậu vào. Tư Tỉnh sau khi thấy Trình Diệu Vị tâm tinh tốt thì cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn làm một tiểu bảo bảo an tỉnh đi theo cô, làm nhiệm vụ mim cười là chính.

Cuối ngày, bọn họ thuê một khách điểm ngủ lại. Nhìn hai người bọn họ, chủ tiệm dường như muốn hỏi gì đó, nhưng trước khi ông kịp mở miệng, Trình Diệu Vi đã chán nản nói.

Một phòng Dù sao thì nếu có thuê hai phòng thì kiểu gì tên nhóc này nửa đêm cũng sẽ bỏ vào giường là thời.

Chủ tiệm gật đầu, vẫy tay với tiểu nhị.

Dù hiện tại đã gần Đại thừa kỳ, đi một ngày như vậy còn chưa thấm vào đâu, thế nhưng Trình Diệu Vi vẫn ngã ra giường làm màu. Cô muốn nhanh chóng trở lại thế giới hiện đại. Nhớ điều hoà điện thoại máy tính quá…

Sư phụ, người có muốn tắm rửa không? – Tư

Tỉnh hỏi.

Trình Diệu Vì nhướn mày, liếc nhìn bồn tắm sau tấm bình phong, sau đó cười khẩy, tự mình nhảy vào không gian.

Tư Tỉnh nhìn thấy Trình Diệu Vị biến mất, tâm tình phức tạp. Cậu chỉ hỏi sư phụ có muốn tắm hay không thôi mà, vì sao sự phụ lại giận?

Thế là khoảng một tiếng sau, khi Trình Diệu Vì tâm tỉnh thoải mái ra khỏi không gian, đập vào mắt chính là cảnh tượng Tư Tình đang cụp tai cụp đuôi ngồi trong góc vẽ vòng tròn, không hiểu là đang tự trách cái gì.

Sáng hôm sau không có việc gì làm, hai người ở trong phòng nửa ngày đọc sách, sau đó tới chiều thì ra ngoài đi dạo một vòng. Tới ngày tiếp theo lại đi tới cửa hàng thịt yêu thủ để lấy thịt.

Chiều hôm đó trở về, Trình Diệu Vi ở trong không gian xây một căn phòng, lại sắp xếp chỗ thịt yêu thủ kia. Sau khi làm xong, bọn họ liền trở về căn nhà nhỏ trong rừng trúc của mình.

Nơi thật, Trình Diệu Vì cảm thấy cuộc sống như thế này khá là vui vẻ. Không cần tiếp xúc với nhiều người, không cần lo lắng một ngày sẽ mất mạng, cũng chẳng cần lo cơm áo gạo tiền. Ở bên cạnh có một người hợp ý bầu bạn, cũng không có cảm giác cô don.

Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn thế này rồi sau đó đi luôn thì cũng được đấy nhỉ.

Nhưng đương nhiên, Trình Diệu Vì còn có nhiệm vụ phải làm. Một ngày, khi cô tình dậy với Tư Tĩnh trong lòng như thường lệ, cô đột nhiên cảm thấy mắt mờ mở. Cùng với đó là âm bảo của hệ thống vang lên. [Nhiệm vụ hoàn thành, xét thấy để kí chủ sống hết đời thì cũng chừng ngàn năm nữa, nên tiến hành tách linh hồn kí chủ khỏi kể giới trước thời gian dự định

Đêm ngược: 1:59:10 trước khi phân tách

Trình Diệu Vì ban đầu hơi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh cô đã chấp nhận. Cũng đúng, sống ở thế giới này thêm một ngàn năm chỉ ăn với nằm thì chắc tới thế giới sau cô lười chảy thây ra mất.

Như cảm nhận được điều gì đó, Tư Tĩnh đột nhiên mở mắt. Trình Diệu Vi cảm nhận được cậu cử động, khẽ ôm cậu chặt hơn một chút.

Sư phụ…?– Từ Tĩnh dường như cảm thấy Trình

Diệu Vi có điều gì đó bất thường.

Tư Tĩnh, hiện tại vi sư phải rời đi. – Trình Diệu Vì nói. Tư Tính giật mình, vòi hỏi.

Sư phụ, người đi đầu, không thể cho con đi cùng sao?- Tư Tỉnh có chút luống cuống. Sư phụ muốn bỏ cậu lại?

Thời gian của ta ở thế giới này đã tận. – Trình Diệu Vì cười cười, đặt tay lên má Tư Tĩnh.

Sư phụ sẽ bỏ con mà đi sao?- Giọng Tư Tĩnh đã có chút không khống chế được.

Trình Diệu Vi im lặng một lát, sau đó thấp giọng cười một tiếng.

Sư phụ? – Tư Tĩnh hỏi.

Nhớ năm xưa con hứa gì với vi sư không?

Từ Tính giật mình, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại, câu Tư Tính giật mình, vòi hỏi.

Sư phụ, người đi đầu, không thể cho con đi cùng sao?- Tư Tỉnh có chút luống cuống. Sư phụ muốn bỏ câu lại?

Thời gian của ta ở thế giới này đã tận. – Trình

Diệu Vi cười cười, đặt tay lên má Tư Tĩnh.

Sư phụ sẽ bỏ con mà đi sao?- Giọng Tư Tĩnh đã có chút không khống chế được.

Trình Diệu Vi im lặng một lát, sau đó thấp giọng cười một tiếng.

Sư phụ? – Tư Tinh hỏi.

Nhớ năm xưa con hứa gì với vi sư không?

Tư Tỉnh giật mình, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại, cầu nở nụ cười.

Con nhỏ.

Như vậy tốt. Còn chừng một canh giờ nữa, nói chuyện với vị sư đi. – Trình Diệu Vì xoa đầu cậu.

Vâng.

Sau đó hai người năm nói về những chuyện trên trời dưới bể. Từ ngày đầu tiên gặp mặt tới hiện tại, chỉ cần là chuyện gì bọn họ có ấn tượng, nhất định sẽ nói sắp tới thời gian, Trình Diệu Vi cũng nói với Tư Tĩnh. ra. Tiếng cười tràn ngập căn phòng, ấm áp lạ thường.

Cuối cùng, khi hệ thống cuối cùng cũng thông báo.

Tới lúc rồi.

Tư Tỉnh ôm Trình Diệu Vi càng chặt hơn. Kiếp sau, con lại tới tìm người có được không?

Trình Diệu Vì ngạc nhiên, sau đó cô cười đáp.

Nếu con tìm thấy ta.

Nhất định tìm thấy.

Trình Diệu Vì lấy từ trong không gian ra một viên phá lê. Nhìn thấy thứ đó, Tư Tĩnh mìm cười, nắm lấy tay Trình Diệu Vị. Cô có thể cảm nhận được bàn tay cậu khë run ray.

Tạm biệt, Tư Tĩnh.

Cũng vào khoảnh khắc đó, hệ thống đem linh hồn của Trình Diệu Vị tách ra.

Tư Tính thấy cô nhắm mắt lại, khoé mắt rốt cục rơi ra một giọt nước mắt. Cậu vươn tay, khẽ chạm lên mà cô, sau đó lập tức rụt về.

Kiếp sau… không muốn làm đồ đệ của người nữa… – Tư Tĩnh nói khẽ.

Nói xong, cậu cũng nhắm mắt lại. Khoảng một khác sau, hơi thở của Tư Tỉnh ngừng lại. Pháp khí kia trong khoảnh khắc đó sáng lên. Thân thể của hai người bao lại bởi một viên pha lê lớn, hai bàn tay vẫn luôn giao nhau, thân thể kể sát.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Diệu Vị vô cùng hài lòng.

Phong ấn toàn bộ kí ức, chỉ để lại hai tiếng cuối cùng kia. – Cô nói với hệ thống. (Sao cô lúc nào cũng muốn phong ấn kí ức kiều kỳ lạ thế?)- Hệ thống hòi. Cảm thấy những thứ khác không cần thiết

Trình Diệu Vi nhàn nhạt đáp […]- Chiều cô, ai bảo cô là kí chủ chủ.

Sau khi phong ấn xong kí ức, Trình Diệu Vi cũng không cảm thấy có bất thường gì. Cô nhắm mắt, cảm nhận không gian của mình. Mất một lúc, thế nhưng cuối cùng Trình Diệu Vi cũng có thể xác nhận là không gian của cô vẫn còn. Chỉ là không biết sang thế giới sau thì sẽ như nào.

Đi thôi, (Không nghỉ ngơi à?]- Hệ thống hỏi.

Kí ức không còn, không có bao nhiêu gánh nặng. Hơn nữa, sang thế giới sau có giường, nghỉ ngợi vui hơn. – Trình Diệu Vì đảo mắt. Làm như Cô muốn lở lừng ở không gian hệ thống vậy,

Vậy được. Thế giới lần này sẽ cao cấp hơn lần trước một chút. Chuẩn bị đi.J- Hệ thống bám lên vai Trình

Diệu Vi. không được chọn à?- Cô hỏi. (Lần này chạy ngẫu nhiên. Lần trước là quà tân thủ cho cô thôi.]- Hệ thống đáp.

Ừ. – Trình Diệu Vi chấp nhận đáp án này. [Chuẩn bị dịch chuyển. Chọn thế giới ngẫu nhiên.

Thế giới ngẫu nhiên đã chọn.

Tiến hành xâm nhập thế giới “Giống cái đừng chạy”]

Mí mắt Trình Diệu Vi trong khoảnh khắc cuối cùng khẽ giật giật, “Giống cái đừng chạy” là cái của nợ gì cơ?