Ăn xong cơm tối trở lại ký túc xá, lúc này đã gần tám giờ, Đỗ Hành gọi điện thoại đến.
Tô Diệp nhìn điện thoại di động vang lên đinh đang, cầm điện thoại di động thả lên giường, cố ý không tiếp. Điện thoại di động tiếp tục kêu, vang lên một lần lại một lần.
Trong lòng Tô Diệp biết không ổn, nếu như Đỗ Hành cho rằng mình xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sợ là muốn làm lớn chuyện, không thể làm gì khác hơn là nhận.
Điện thoại nối thông, hiển nhiên Đỗ Hành đầu kia có chút nóng nảy: "Tô Diệp?"
Tô Diệp nhẹ nhàng lên tiếng: "Em đây."
Đỗ Hành trầm mặc một hồi sau mới hỏi: "Vừa rồi sao không nhận điện thoại?"
Tô Diệp ỉu xìu nói: "Vừa rồi em đang tắm."
Đỗ Hành "A" lên tiếng: "Vậy thì tốt."
Tiếp đó, trong lúc đó hai người im lặng, Đỗ Hành ở đầu kia không nói lời nào, nhưng Tô Diệp có thể nghe được hơi thở của anh, một loại hơi thở có thể làm cho cô ngủ an ổn rất nhiều đêm.
Tô Diệp chợt nhớ tới lời Tôn Tĩnh Vũ đã nói.
Từ giây phút mất đi cha mẹ kia, thế giới của Tô Diệp chỉ còn lại một mình Đỗ Hành. Cô vẫn cho là mình là nhỏ yếu, bản thân mình không có năng lực, mình chỉ có thể núp dưới cánh chim của Đỗ Hành, sống ở trong Kim Tự Tháp mà anh chế tạo vì mình. Những năm gần đây, cô không thể không lệ thuộc vào người đàn ông này, cũng quen rồi tin tưởng người đàn ông này. Có lúc, người đàn ông này hoàn toàn không cần nói chuyện, chỉ cần để cho cô nghe được tiếng thở dốc của anh, cảm nhận được hơi thở của anh, là cô có thể an tâm mỉm cười hàm chứa nhạt nhẽo đối mặt tất cả.
Hôm nay Tôn Tĩnh Vũ tìm tới mình mà nói, nhưng Tô Diệp suy nghĩ mở ra một cánh cửa khác.
Lúc này, Đỗ Hành chợt mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Hôm nay em đã làm gì hả?"
Sau khi Tô Diệp hơi sững sờ, liền ngoan ngoãn kể lại chuyện ngày hôm nay một lần, khi nhắc tới chuyện Thạch Lỗi thì cô khéo léo dùng Dương Kỳ Kỳ thay thế. Mà chú Tôn, cô do dự một chút, liền biến mất rồi.
Sau khi nói hết lời, cô lẳng lặng chờ Đỗ Hành bên đầu kia điện thoại đáp lại.
Sau khi Đỗ Hành nghe xong, nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười hẳn là đưa tới chấn động lồng ngực, loại chấn động đó xuyên thấu qua tín hiệu điện thoại di động truyền tới chỗ Tô Diệp bên này.
Tô Diệp nắm chặt điện thoại di động, khẽ nhấp môi dưới, có lẽ Đỗ Hành đều biết rõ tình huống bên cạnh mình hay sao?
Tô Diệp cho rằng Đỗ Hành sẽ hỏi tới, nhưng Đỗ Hành không có, sau khi anh cười xong, thế nhưng thân mật gọi một tiếng "tiểu bảo bối", sau đó bắt đầu giải thích: "Hôm nay sau khi anh xuống máy bay liền bị mang đi thăm quan một hạng mục, tín hiệu chỗ đó không tốt lắm, sau đó lại cùng ăn cơm với mấy người bạn bên này, đến bây giờ anh mới trở về."
Tô Diệp lặng lẽ nghĩ ở trong lòng, trong mấy người bạn này hẳn là bao gồm Trịnh Huân chứ?
Đỗ Hành lại giống như đã nhận ra suy nghĩ trong long của Tô Diệp, cân nhắc một chút mới nói: "Tô Diệp, sáng sớm hôm nay anh quên nói cho em biết."
Tô Diệp: "Hả?"
Đỗ Hành lại trầm mặc, rốt cuộc khàn khàn nói: "Tô Diệp, anh và Trịnh Huân chỉ là bạn bè mà thôi, em phải tin tưởng anh."
Ngược lại Tô Diệp không có lí do nói không tin, dứt khoát gật đầu: "Ừ, em tin." Bạn bè chia ra rất nhiều loại, thanh mai trúc mã và hồng nhan tri kỷ cũng là bạn bè.
Đỗ Hành lại giải thích thêm một bước: "Trước mắt là bạn bè đơn thuần, đoạn thời gian trước cô ấy gặp phải một chút phiền toái, anh tiện tay giúp một chút."
Đây cũng là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Diệp, bởi vì Đỗ Hành làm việc thì chưa bao giờ sẽ giải thích với người khác, ít nhất trước kia Đỗ Hành sẽ không giải thích với Tô Diệp xì căng đan lan truyền bên ngoài của Đỗ Hành và những người phụ nữ khác. Thật ra thì Tô Diệp cũng không cần Đỗ Hành giải thích.
Bởi vì theo Tô Diệp, Đỗ Hành là một người đàn ông không thể suy xét, có một người đàn ông cô không biết đi qua. Mặc dù Tô Diệp không hiểu, nhưng cô vừa vặn biết, rất nhiều bạn bè của Đỗ Hành thật sự
Cũng không trong sạch ở trong quan hệ nam nữ.
Thật ra Tô Diệp cũng không yêu cầu nhiều đối với chồng mình.
Trung thành, có lẽ từ này cũng không ở trong phạm viyêu cầu của Tô Diệp.
Tô Diệp làm cho mình cười rộ lên, cười nhàn nhạt, cười dịu dàng, cô mang theo nụ cười khéo léo giống y hệt trong quá khứ nói: “Không quan trọng, em biết rõ Trịnh tiểu thư là bạn tốt của anh.”
Cô ngừng lại, có phần không lưu loát, nhưng vẫn mang theo cười nói: “Thật ra thì, buổi sáng em cũng tùy hứng rồi.”
Đỗ Hành không nói lời nào, rất lâu sau đó anh chợt dùng một loại giọng điệu cứng rắn nói: “Em yên tâm, đợi xử lý xong lần này, anh sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Tô Diệp lại trầm mặc, sau đó dùng đề tài chuyển hướng: “Hôm nay đi bợ sông tản bộ, em thích cây liễu nơi đó.”
Đỗ Hành sững sốt một chút, ngay sau đó lập tức nói: “Được, vậy nhà chúng ta cũng trồng cây liễu, cây liễu sống rất tốt, năm nay qua sang năm thì có bông liễu bay trong gió rồi.”
Sau khi hai người nói chuyện về vấn đề trồng cây liễu một phen, Đỗ Hành lại đột nhiên chuyển đề tài, chợt giải thích: “Hôm nay vừa đến thành phố S liền đi họp cùng khách hàng, điện thoại di động không có tín hiệu, sau đó còn đi quan sát một công trường bên này, vẫn không nhìn thấy tin nhắn.”
Tô Diệp gật đầu: “Em đoán cũng thế.” Tô Diệp không muốn đề cập với Đỗ Hành chuyện mình đã từng gọi điện thoại đến phòng thư kí của anh.
Đỗ Hành còn nói: “Ngày mai anh có thể xử lý xong chuyện bên này, tám giờ tối bay trở về thành phố B, anh có thể ở cùng em hai ngày thứ bảy chủ nhật.”
Tô Diệp “A” vừa nói: “Nhưng, em định tối thứ sáu mới về nhà.”
Đỗ hành ở đầu kia nghe tin tức thế liền không lên tiếng một lúc lâu, lúc sau mới dùng giọng nhàn nhạt nói hỏi: “Thế nào, có chuyện gì sao?”
Tô Diệp báo cáo tỉ mỉ: “Thứ bảy có mấy bạn học rủ em cùng đi dạo phố mua quần áo, em muốn đi.”
Đỗ Hành nhíu mày ở đầu kia: “Thế nào, em thiếu quần áo sao?”
Tô Diệp lắc đầu: “Không thiếu, em chính là muốn cùng nhau chơi đùa với bọn họ.”
Đỗ Hành ở đầu kia đắn đo tìm từ, nhưng Tô Diệp đã hiểu ý tứ của anh: “Đều là nữ sinh, ở cùng một phòng ký túc xá, họ rất hữu nghị, rất nhiệt tình.”
Đỗ Hành gật đầu: “Được, em chú ý an toàn.”
Tô Diệp ngoan ngoãn đồng ý.
Đỗ Hành suy nghĩ một chút còn nói: “Phải nhớ mang theo thẻ tín dụng.”
Thẻ tín dụng của Tô Diệp, là thẻ phụ của Đỗ Hành, mức độ mười vạn, nên đủ cho Tô Diệp dùng.
Tô Diệp hiển nhiên gật đầu đồng ý.
Đỗ Hành lại bổ sung nói: “Nhắc bà Trần lấy cho em chút tiền mặt mang theo.” Anh cân nhắc đến một đám nữ sinh trong trường đại học, không nhất định đi nơi nào dạo phố, ngộ nhỡ đi những cửa hàng nhỏ căn bản không có biện pháp quẹt thẻ.
Tô Diệp nở nụ cười ngọt ngào: “Em biết rồi.”
= = = =
Buổi tối hôm sau, tám giờ rưỡi, Đỗ Hành gọi điện thoại tới lần nữa. Nghe âm thanh xung quanh, Đỗ Hành hẳn là vừa mới xuống máy bay, Bình thường hai vợ chồng ở nhà cũng không nói quá nhiều, càng không cần nói đừng nói lúc này cách dây điện thoại, Đỗ Hành từ trước đến giờ không am hiểu nấu cháo điện thoại. Vì vậy nói không đến mấy câu, Tô Diệp lợi dụng lý do muốn tắm mà kết thúc trò chuyện.
Đỗ Hành nghe được cười, giọng nói trầm thấp: “Đi đi, phải tắm thơm ngào ngạt.”
Bình thường Đỗ Hành rất ít nói lời như thế, vừa nói khiến trên mặt Tô Diệp có chút nóng lên, nhỏ giọng nũng nịu liền cúp điện thoại mất.
Bên này vừa mới cúp điện thoai, nhưng ngay sau đó tiếng chuông vang lên lần nữa, lần này cầm lên vừa nhìn, là Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi giống như đang chạy bộ, thở hồng hộc: “Anh gọi hơn nửa ngày, máy vẫn bận, em đang gọi điện thoại về trong nhà sao?”
Tô Diệp gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Tô Diệp không muốn để cho mọi người trong trường học biết chuyện mình đã kế hôn, dù sao sinh viên trường đại học ở trong nước chưa tốt nghiệp đã kết hôn thật sự hiếm thấy.Chỉ là cô cũng không muốn cố ý giấu giếm, Thạch Lỗi hỏi như thế, cô cũng gật đầu đáp lời như vậy.Dù sao hôm nay cô thật sự coi Đỗ Hành như là người thân duy nhất của mình.
Thạch Lỗi cười sảng khoái ở đầu bên kia: “Hiện tại có rất ít cô gái thường xuyên gọi điện thoại cho nhà.”
Tô Diệp nghe âm thanh xung quanh Thạch Lỗi bên kia, thuận miệng hỏi: “Bây giờ anh đang làm gì?” Hình như có tiếng gió?
Thạch Lỗi cười ha ha, sau đó lớn tiếng nói: “Em mở cửa sổ ra, nhìn xuống.”
Tô Diệp hơi nhíu mày lại, nửa tin nửa ngờ đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, chỉ thấy cây đèn đường lớn dưới lầu, một cái bóng dưới đèn đường, cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu hướng về phía nơi ở của mình mà cười vẫy tay.
Thân hình người con trai này tự nhiên vẫn còn mấy phần trẻ trung so với Đỗ Hành, nhưng anh đang ở tuổi trẻ bồng bột.Anh khỏe mạnh anh tuấn, lúc này trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn và nhiệt huyết chỉ có ở con trai hai mươi mấy tuổi. Anh nhìn thấy Tô Diệp thò đầu nhìn ra phía ngoài thì nụ cười càng thêm sáng chói, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
Tô Diệp nhỏ giọng nói vào điện thoại di động: “Làm sao anh có thể đến nơi này?”
Thạch Lỗi cao giọng hô: “Anh tới tìm em!”
Lúc này rất nhiều học sinh đã sớm trở lại ký túc xá, chính là tắm giặt ở trong ký túc xá hoặc là lên mạng giết thời gian, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Thạch Lỗikêu lớn tiếng, hiển nhiên kinh động rất nhiều người. Rất nhiều nữ sinh cũng thò đầu nhìn ra phía ngoài tới đây, trong lúc các cô ấy thấy Thạch Lỗi tuấn lãng dưới đèn đường thì liền đoán được đây là trai đẹp nhà ai muốn theo đuổi mm* nào rồi, vì vậy rối rít thò đầu say sưa xem nào nhiệt.
*mm: viết tắt của mei mei có nghĩa là em gái.
Tô Diệp một người cúi đầu xuống như vậy, lúc này làm sao thích để cho người nhìn, huống hồ cô cũng sợ chuyện này truyền tới tai Đỗ Hành, vì vậy không đợi dẫn tới sự chú ý của mọi người, vội vàng ảo não đóng cửa sổ lui lại.
Tô Diệp nhỏ giọng oán giạn với người bên kia điện thoại di động: “Anh muốn làm gì hả?”
Thạch Lỗi nghe Tô Diệp oán giận thì sững sờ, anh không biết cô gái dịu dàng ngoan hiền còn có một mặt như thế, nhưng mà anh rất nhanh nở nụ cười, cười đến mức có chút giống như người xấu được như ý: “Thời tiết hôm nay rất tốt, em ra ngoài cùng nhau tản bộ.”
Tô Diệp khẽ hừ một tiếng, kiên đinh nói: “Không!”
Thạch Lỗi xấu xa cười một tiếng, vui vẻ chu môi huýt sáo một tiếng: “Nếu như em không ra, anh liền ở chỗ này kêu, gọi tên tuổi của em, em có tin hay không?”
Tô Diệp bị giật mình: “Đừng, anh ngàn vạn lần đừng như vậy.”
Thạch Lỗi dịu dàng nói: “Anh không kêu, vậy em ra ngoài có được hay không? Anh có chút việc muốn nói với em, chỉ mười phút.”
Tô Diệp do dự một chút: “Chỉ mười phút?”
Thạch Lỗi bảo đảm: “Chỉ mười phút.”
Tô Diệp miễn cưỡng gật đầu: “Được. Nhưng anh phải rời đi trước, không cần đưa tới sự chú ý của người khác, lát nữa em đi chỗ không có ai tìm anh.”
Thạch Lỗi cười ha hah, nhưng mà anh sợ Tô Diệp giân, còn là cố ý nhỏ giọng nói: “Sao em giống như làm việc bí mật?”
Tô Diệp bất đắc dĩ nhún vai, nếu như ông chồng nhà cô biết lúc tám giờ rưỡi cô không tắm ngược lại đi tản bộ cùng người đàn ông khác, không biết là sắc mặt gì đây?