Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 5: Anh tin chắc mình không sai




Buổi chiều thứ tư, Tô Diệp không có lớp, vì vậy liền đến ký túc xá của Dương Kỳ Kỳ chơi. Hôm nay Tô Diệp phát hiện mấy bạn học nữ này thật thú vị, hồn nhiên chân chất hơn so với đám con gái bạn bè của em họ Đỗ Hành, mà mấy người bạn học nữ cũng phát hiện thật ra thì Tô Diệp chẳng những không có lạnh nhạt cao ngạo thanh cao như trong truyền thuyết, mà tính tình còn vô cùng ôn hòa mềm mại. Phá chướng ngại này, rốt cuộc họ là những cô gái cùng lứa, mấy ngày đã thân quen, những thứ lễ phép lúc đầu biến mất, họ cũng bắt đầu đùa giỡn với Tô Diệp.

Hiện tại Tô Diệp hiểu được, phòng ký túc xá này có một nữ sinh đi làm ở bên ngoài quanh năm rất ít khi trở lại, cũng thường trốn tiết. Hai người khác ở phòng ký túc xá một là Đổng Thiến một là Từ Phán Phán. Đổng Thiến chính là người mặt tròn cười híp mắt thầm mến Thạch Lỗi, mà Từ Phán Phán lại là một cô gái tóc dài rất mơ mộng, nghe nói mẹ cô ấy bốn mươi tuổi mới sinh cô ấy, có thể nói là mong hơn nửa đời người. Từ Phán Phán vô cùng thích truy đuổi, cô truy đuổi không phải ngôi sao bình thường, mà là những công ty gia đình nổi tiếng kia, nói trắng ra chính là nhóm tinh anh hô mưa gọi gió trên thương trường. Ngày nay Tô Diệp đang nghe mọi người thảo luận lát nữa lại đi nơi nào dạo phố mua quần áo, liền nghe thấy Từ Phán Phán cầm quyển tạp chí của cô ấy ở trên giường nói: "Mình cực kỳ thích bộ quần áo này, nếu như mà mình có tiền, nhất định mua cái này!"

Từ Phán Phán vừa nói chuyện, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn tạp chí trong tay cô, vì vậy Từ Phán Phán dứt khoát mở tạp chí ra cho mọi người xem.

Những người khác nhìn, cũng hỏi người phụ nữ này là ai vậy, Tô Diệp thấy lại không lên tiếng. Cô biết người phụ nữ này, chẳng những biết mà còn gặp qua.

Là Trịnh Huân, hồng nhan tri kỷ thân mật với chồng nhà cô, thân mật đến mức thời điểm đối phương gặp nhau với vợ vào buổi sáng thứ bảy cũng sẽ gọi điện thoại tìm người.

Mấy nữ sinh sôi nổi thảo luận thân phận của người phụ nữ này, nói người phụ nữ này có bối cảnh chính trị, phải là quan nhị đại, nào là bạn học trước kia, đại khái tám chín năm trước tốt nghiệp từ khoa luật của trương cô (TD) đi ra, bây giờ đã là luật sư nổi tiếng trong nước. Sau khi mọi người hâm mộ một phen, Từ Phán Phán bắt đầu xoá nạn mù chữ cho mọi người, quần áo cô ấy mặc trên người, là lễ phục Chanel kiểu mới của mùa thu năm nay, giá trị xa xỉ, tiếp đó lại bắt đầu xoá nạn mù chữ túi xách trên tay cô ấy và dây chuyền, từng cái đều là hàng hiệu, kim quang lấp lánh.

Tô Diệp cúi đầu không nói lời nào, hình như từ nhỏ Trịnh Huân và Đỗ Hành lớn lên trong một đại viện, coi như là thanh mai trúc mã đi? Trịnh Huân rất ưu tú, dọc theo đường đi dựa vào thực lực của mình mình vượt mọi chông gai, hôm nay cũng coi là một nữ cường nhân. Người phụ nữ như vậy, trang phục hàng hiệu cao cấp thế giới cũng tùy ý cho cô ấy chọn, ở Trịnh Huân xem ra phải là chuyện đương nhiên, nhưng hiển nhiên cô ấy không biết mình được mấy tiểu sư muội không biết việc đời hâm mộ chảy nước miếng đấy.

Một nhóm người đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại thanh thúy của Tô Diệp vang lên, Tô Diệp với tay cầm vừa nhìn, không ngoài dự đoán chính là tin nhắn của Đỗ Hành.

"Buổi sáng hôm nay anh về nước, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm." Đây là tin nhắn của Đỗ Hành, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Mấy nữ sinh bên cạnh thấy Tô Diệp đang học tin nhắn, rối rít cười nói: "Tô Diệp, ai vậy?"

Dương Kỳ Kỳ một bên nói giỡn: "Ngày hôm qua còn có người hỏi thăm số điện thoại của Tô Diệp đấy, mình đoán là Thạch Lỗi đó nhờ người tới đây hỏi thăm, mình không nói cho anh ấy biết."

Tô Diệp mím môi cười nói: "Người trong nhà mình gửi tin nhắn, bảo tối nay mình về ăn cơm."

=== =======

Đây là một nhà hàng vô cùng vắng vẻ bí ẩn ở thành phố B. Chỉ sợ người đời không biết nhà hàng khác với bình thường, nhà hàng này khiêm tốn giấu mình ở trong một ngõ hẻm gạch xanh cũ, nếu như không phải là khách quen dẫn theo, người bình thường rất khó tìm tới chỗ này .

Cửa sổ gián giấy lụa mỏng màu xanh, chuyên gia thủ công điêu khắc ra song cửa sổ, bàn ghế gỗ tử đàn, cùng với khúc đàn cổ Bình Sa Lạc Nhạn xoay quanh ở bên tai, khắp nơi khiến cho nhà hàng này lộ ra hơi thở phong cách cổ xưa nồng đậm. Tô Diệp được tài xế đón qua, khi cô đến nơi này, Đỗ Hành đang ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, cầm một phần tài liệu thật dầy trong tay để đọc.

Nhìn thấy Tô Diệp tới đây, anh cất tài liệu, ý bảo Tô Diệp ngồi xuống, cũng gọi nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

Tô Diệp cúi đầu nhìn giá bút tử đàn để trên bệ cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: "Không phải anh nói muốn ở nước Mĩ hai tuần lễ ư, sao hôm nay lại về rồi hả?"

Đỗ Hành nhíu mày: "Thế nào, không muốn anh trở lại?"

Tô Diệp cười: "Không có, em chỉ khó hiểu thôi!"

Tiếng cười của cô mang theo vài phần nũng nịu ngọt ngào, cái này ít có, điều này làm cho trong con ngươi của Đỗ Hành nở rộ vui sướng và cưng chiều nhàn nhạt.

Đỗ Hành giơ tay lên, cách cái bàn khẽ vuốt ve gương mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Tối nay ở với em một đêm, ngày mai anh liền đi, đi thành phố S."

Tô Diệp gật đầu một cái: "Được. Vậy lát nữa chúng ta về nhà sao?"

Đỗ Hành lắc đầu: "Không về, anh mua một khách sạn ở gần đây, cách trường học của em rất gần." Giọng nói của anh trầm thấp dần dần mang theo mấy phần khàn khàn.

Nếu như tối nay còn phải trở về nhà họ Đỗ mà nói, vậy hiển nhiên thời gian quá ít, hơn nữa ngày hôm sau Tô Diệp đi học cũng sẽ rất gấp.

Tô Diệp hiểu ý tứ của Đỗ Hành, ngoan ngoãn gật đầu, cô hiểu, nói khó nghe chút, thật ra thì chính là chồng cô làm việc tịch mịch cô đơn, muốn cô tới đây bồi một đêm chứ sao.

Thức ăn đưa lên rất nhanh, thức ăn nơi này đều là món ăn cung đình nhà Thanh trước kia, Đỗ Hành biết dạ dày của Tô Diệp, giờ coi như thanh đạm, hai người lặng lẽ ăn xong rồi. Trong bữa tiệc thỉnh thoảng Đỗ Hành hỏi Tô Diệp chuyện ở trường học, dĩ nhiên lấy được câu trả lời rập theo khuôn khổ.

Bình thường Đỗ Hành đã hỏi còn chưa tính, chỉ là lần này, thế nhưng Đỗ Hành ngưng mắt nhìn Tô Diệp vùi đầu ăn cơm, dịu dàng hỏi: "Anh nghe nói có một nam sinh muốn theo đuổi em sao?"

Tô Diệp không kịp phản ứng, trên thực tế trong lòng cô thật đúng là không coi Thạch Lỗi đó là người theo đuổi, vì vậy lập tức sợ run.

Đỗ Hành thấy vậy, tiện tay dùng chiếc đũa gắp lên một miếng cá Vũ Xương hấp, giống như lơ đãng nhắc tới: "Anh cũng là nghe người ta thuận miệng nói đến, hình như là muốn mời em ăn cơm."

Tô Diệp hiểu được trong miệng anh nói là Thạch Lỗi, nghe giọng nói của Đỗ Hành như không thèm để ý chút nào, đột nhiên cảm thấy buồn cười, thế nhưng phốc xích một tiếng cười.

Trên đũa vẫn đang kẹp miếng cá Vũ Xương hấp, xem kỹ rồi ngẩng lên đầu nhìn Tô Diệp: "Em cười cái gì?"

Tô Diệp quan sát anh: "Anh cho người ta theo dõi em giám sát em, sau đó đỏ mắt chờ mong từ nước Mĩ đã chạy về, chẳng lẽ chính là vì chuyện này sao?"

Trong con ngươi tĩnh mịch của Đỗ Hành có một tí mơ hồ nhếch nhác, chỉ là tia nhếch nhác này thoáng qua rồi biến mất, anh ôn hòa cười nhìn cô vợ nhỏ của mình, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tô Diệp: "Sáng nay công ty trong nước có việc gấp cần anh tới xử lý, cũng là vừa rồi gọi điện thoại đến trường học mới nghe dì Đường nói chuyện này." Dì Đường là bảo mẫu quét dọn vệ sinh ký túc xá giúp Tô Diệp, thỉnh thoảng Đỗ Hành sẽ gọi điện thoại cho cô hỏi thăm Tô Diệp tình huống ở trường học.

Tô Diệp "A" một tiếng, tạm thời tin, vô tình nói: "Người kia cũng chỉ là đùa giỡn thôi, đều là một trường học, ồn ào lên nói muốn mời em ăn cơm, có gì ghê gớm đâu. Anh cũng ăn cơm với người ta mỗi ngày, em cũng không nói gì."

Đỗ Hành nhìn dáng vẻ cẩu thả của Tô Diệp, biết cô không để trong lòng, lập tức cũng cười: "Em lại nói đến trên người anh, anh và em không giống nhau. . . . . ."

Lời kế tiếp, Tô Diệp có chút không thích nghe, dẩu môi nói: "Được, em hiểu, anh phải làm việc, phải xã giao, em hiểu."

Đỗ Hành thấy cô nói như vậy, liền không nhắc lại, anh thấy Tô Diệp cũng ăn no, liền ngoắc tay để nhân viên phục vụ lấy hóa đơn ra. Sau khi ký từng chữ, anh đứng dậy mang theo Tô Diệp rời đi.

Đỗ Hành mở vẫn là chiếc xe Bentley kia, anh lái xe rất ổn định, mà anh đặt trước ở khách sạn kia quả nhiên rất lâu, chỉ là một phút đồng hồ, đã đến trước cửa khách sạn.

Hai người trước sau xuống xe, Đỗ Hành giao chìa khóa xe cho em trai nhỏ ở bãi đậu xe, sau đó nắm tay Tô Diệp tiến vào đại sảnh chờ lên tầng. Khách sạn này ở thành phố B cũng là số một số hai rồi, có một số người ngoại quốc đến thành phố B liền thích ở khách sạn này. Lúc Đỗ Hành dẫn Tô Diệp chờ thang máy, liền nhìn đến một người nước ngoài ôm một cô gái còn trẻ tuổi nhưng mặc sườn xám diêm dúa lòe loẹt đang đợi thang máy.

Một âm thanh "Leng keng" vang lên, thang máy mở ra, Đỗ Hành Tô Diệp đi vào, người nước ngoài và cô gái trẻ tuổi cũng đi vào. Đỗ Hành quét thẻ, sau đó nhấn tầng mười chín, người nước ngoài cũng quét thẻ, cô gái trẻ tuổi vội vàng nhấn tầng mười ba.

Thang máy từ từ đi lên, Tô Diệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nhìn tới cánh tay của người nước ngoài này bao quanh ở thắt lưng của cô gái trẻ tuổi, hình như trên cánh tay rất nhiều lông. Đỗ Hành cười, nắm lấy tay Tô Diệp.

Lúc này người nước ngoài cũng chú ý tới Tô Diệp, trong ánh mắt của anh ta toát ra kinh ngạc, trong miệng phát ra tiếng than thở không rõ ràng, chỉ nhìn chằm chằm mặt của Tô Diệp. Tô Diệp chán ghét nhíu mày, dựa sát vào Đỗ Hành mấy phần. Đỗ Hành cảm thấy người nước ngoài vô lễ, an ủi vỗ vỗ sau lưng của Tô Diệp, đồng thời ánh mắt tựa như băng bắn về phía người nước ngoài kia.

Cô gái trẻ tuổi hẳn là cũng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng mặt mày quyến rũ mười phần, cô giống như cảm thấy cái gì, không chút kiêng kỵ quan sát Tô Diệp. Tô Diệp nhận thấy được ánh mắt của cô ta, ngẩng đầu liếc nhìn, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng trong mắt cô gái trẻ tuổi có xem thường và cười nhạo, hoặc là tự giễu.

Tô Diệp cảm thấy không giải thích được, trong lòng thầm buồn bực sao gặp phải một đôi như vậy.

Chỉ là thật may là tầng mười ba đến rất nhanh, người nước ngoài kiêng kỵ ánh mắt của Đỗ Hành, tham luyến nhìn Tô Diệp một lần cuối cùng, ôm cô gái trong ngực ra khỏi thang máy.

Tô Diệp mím môi rất không vui mừng, Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng về phía bên ngoài thang máy, mặt đen lại khạc ra hai chữ: "Tên cặn bã."

Tô Diệp nhớ tới ánh mắt của cô gái kia, không khỏi tò mò: "Tại sao cô ta nhìn em như vậy?"

Đỗ Hành ngơ ngẩn, dĩ nhiên Đỗ Hành hiểu.

Cô bé này xem ra không phải làm chuyện đứng đắn, ngủ cùng với loại người nước ngoài đó. Cô ta chính là người như vậy, thấy Tô Diệp như vậy nên sinh ra bực bội nồng đậm, cô gái trẻ tuổi bị người Tây nắm tay đi vào khách sạn thế kia, dĩ nhiên là suy bụng ta ra bụng người nghĩ sai.

Những thứ này nhưng mà lời nói Đỗ Hành tự nhiên không có nói cho Tô Diệp, nếu như nói cho cô biết cái này, cô không buồn mình mới rất lạ đấy.

Lúc này thang máy đến tầng mười chín, Đỗ Hành cười dắt tay Tô Diệp đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Có thể tâm tình cô ta không tốt."

Tô Diệp càng không hiểu hơn, không hiểu nhún nhún lỗ mũi, đi theo Đỗ Hành vào phòng.

Trong lòng Đỗ Hành vẫn đang suy nghĩ ánh mắt người nước ngoài kia nhìn Tô Diệp.

Anh âm thầm nghĩ, vốn là lúc ăn cơm tối, còn nghĩ có phải mình quản Tô Diệp quá nghiêm không, có phải nên buông tay đúng lúc hay không? Nhưng là hôm nay gặp cảnh ngộ trong thang máy, anh tin chắc mình không sai. Tô Diệp bé nhỏ của anh, đơn thuần như vậy đẹp đẽ thế này, cô đâu hiểu được lòng người bên ngoài hiểm ác. Mình cần phải ôm cô vào trong ngực giữ ở lòng bàn tay mới được, chỉ có như vậy, mới có thể tránh cho cô bị bên ngoài làm tổn thương.