Khi La Tử Sa nhìn thấy Đỗ Hành, cực kỳ kinh hãi. Trong ấn tượng của anh Đỗ Hành luôn bày ra khuôn mặt cao thâm khó lường, mặc tây trang vừa người, khi giơ tay nhấc chân luôn có chút ý tứ phong phạm của người bề trên. Nhưng ngày đó nhìn thấy Đỗ Hành, thế nhưng anh lại nhìn thấy anh ta ngồi trên xe lăn, có vẻ tiều tụy.
Nhưng mà anh vẫn giấu kinh ngạc đi, cố ý cau mày nói: "Anh tìm tôi làm cái gì?" Anh còn nhớ, người đàn ông này gần như là đuổi Tô Diệp ra khỏi nhà như thế nào.
Đỗ Hành cũng không thèm để ý đến giọng khiêu khích của anh, nhíu mày nhàn nhạt: "Bây giờ cậu còn cần một số chứng cớ."
Những lời này lập tức đánh rớt khí thế của La Tử Sa, mày rậm của anh nhíu càng chặt hơn: " Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Anh cúi đầu nhìn xung quanh chân của anh ta: "Anh làm sao vậy? Sao thành người tàn tật?"
Đỗ Hành cười cười: "Chúng ta nói chuyện chính sự trước."
Sau nàychuyện cũng rất đơn giản, nếu như không có Đỗ Hành giúp một tay, La Tử Sa tin tưởng mình không thể nào dễ dàng đưa Trần Hiểu đến trong nhà tù ngồi tù mọt gông như vậy. Mà về chuyện của Đỗ Hành, dần dần anh cũng biết sơ sơ.
Thật ra thì tai nạn xe cộ ngày hôm đó, Đỗ Hành bị thương nặng hơn người khác tưởng, sau khi anh tỉnh lại biết mình rất có khả năng bị liệt, phản ứng đầu tiên là ra lệnh mọi người không cần nói cho Tô Diệp.
Khi đó Đỗ Hành tái nhợt cười một cái: "Nếu như cô ấy biết, cả đời này chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện canh giữ ở bên cạnh tôi."
Sau khi vết thương của Đỗ Hành hơi ổn định, liền bị đưa đến nước Mĩ tìm chuyên gia hội chẩn tốt nhất tiến hành chẩn đoán, nhưng những chuyên gia đứng đầu thế giới kia cũng cho ra ý kiến là: cơ hội anh đứng lên đi bộ lần nữa cực kỳ mong manh.
Anh cũng không đồng ý cho Tô Diệp biết tất cả, vì vậy khi Tô Diệp bắt đầu sinh ra nghi ngờ thì dùng điện thoại và video bỏ đi nghi ngờ của Tô Diệp, lại bịa ra một chuyện ngoại tình và con riêng. Anh cũng biết, nếu như nói cho Tô Diệp thật ra thì mình có người yêu khác, hiển nhiên là không thể nào lừa gạt được Tô Diệp, vì vậy dứt khoát dùng con riêng và trách nhiệm nói chuyện, quả nhiên lừa gạt được cô.
Lừa gạt được cô xong, trong lòng anh thậm chí có vẻ khổ sở, thật ra thì khi anh không muốn thừa nhận sâu trong nội tâm, là hy vọng Tô Diệp đứng lên tức giận chỉ trích anh phản bội đến dường nào.
Anh cúi đầu cười một cái, tự nói với mình như vậy, thật ra thì cô đã sớm hận không thể rời khỏi mình, đây là một cái cớ thích hợp cỡ nào.
Cúi đầu cười Đỗ Hành không biết, mất mác và cô đơn của anh cứ như vậy đọng trên mặt, không hề che giấu.
Anh vừa làm vật lí trị liệu ở nước Mĩ, vừa chú ý vụ kiện của Tô Diệp, hiện giờ vào thời khắc mấu chốt của vụ kiện, càng không để ý thân thể tàn tật tự mình trở về chủ trì đại cục.
Đánh thắng vụ kiện ngày đó, Đỗ Hành phải rời khỏi, anh tiếp nhận trị liệu lần nữa. La Tử Sa thật sự có chút không nhìn nổi, do dự nói ra đề nghị: "Anh, muốn đi thăm cô ấy hay không?"
Lúc này, Đỗ Hành hoàn toàn không cần hỏi, cũng không cần đoán, tất nhiên là Tô Diệp ở trước mộ phần cha mẹ chứ gì?
Đỗ Hành không có nói gì, nhưng mà rốt cuộc anh vẫn đi rồi.
Ngồi trên xe, nhìn Tô Diệp bất lực cô đơn ven đường cái, anh nhớ tới cô gái nhỏ vừa mới mất người thân che chở.
Nếu như có thể, anh hi vọng có thể giấu cô ở trong kim ốc, cả đời không thấy mưa gió. Cho dù đời này anh cũng không còn khả năng đứng lên nữa, anh cũng có tự tin có thể chăm sóc cô thật tốt, để cho cô vĩnh viễn không phải chịu đến bất kỳ tổn thương gì.
Tô Diệp là cô gái anh nhìn lớn lên, thật ra thì quẳng mất những ý tưởng ăn năn hối hận kia, anh hiểu rõ cô.
Anh biết lúc này chỉ cần mình đưa tay, có lẽ cô sẽ trở về trong ngực mình.
Cho dù là động
Vật nhỏ, nó được người nuôi rất nhiều năm, cũng sẽ có quán tính trở lại ổ cũ, huống hồ là con người.
Chỉ là tay Đỗ Hành nắm chặt thành quyền, đè nèn suy nghĩ đang dậy sóng từng trận trong lòng xuống.
Anh, cũng có lòng riêng của mình.
Những năm gần đây, anh nâng cô gái nhỏ này ở lòng bàn tay, nhưng cô chưa hề quý trọng qua mình? Người chưa từng trải qua một lần mất đi, đâu biết quý trọng.
Nếu lúc này mình không buông tay, vậy thì vĩnh viên không có cách nào chân chính chụp cô ở lòng bàn tay.
Ở trong thương trường, Đỗ Hành giỏi về nắm lòng người trong tay, thế nhưng loại thủ đoạn cũng chưa chân chính áp dụng treeng người cô gái nhỏ được cưng chiều này.
Bây giờ Đỗ Hành, cúi đầu nhìn mình có lẽ vĩnh viễn không thể khôi phục nửa người dưới, bắt đầu nghiêm túc trù tính đoạn cảm tình này.
Để tài xế đưa Tô Diệp đi, một mình anh ngồi trong xe, ngửa đầu suy tư về tương lai.
Khi Tô Diệp vặn ngã Tôn Tinh Vũ, La Tử Sa gọi điện thoại chất vấn Đỗ Hành: “Sao tôi cảm thấy cô ấy càng ngày giống nữ cường nhân, tôi không thích như vậy, anh trở lại đi!”
Đỗ Hành lạnh lùng: “Vậy sao……”
Khi đó Đỗ Hành đang cắn răng làm vật lí trị liệu gian nan khổ sở nhất, nghe được tin tức này chỉ nắm chặt hai tay của mình, lộ ra gân xanh.
Khi Tô Diệp được rất nhiều thanh niên tài tuấn vốn là quý công tử theo đuổi thì La Tử Sa khẩn cấp: “Đỗ Hành, chẳng lẽ anh thật sự không thèm để ý cô ấy nữa? hiện tại một ** người đi theo phía sau mông cô ấy!”
Đỗ Hành lạnh nhạt: “Vậy sao……”
Khi đó Đỗ Hành giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cắn răng, không thèm nghĩ nữa.
Tô Diệp là diều tự tay anh thả ra, không phải diều đứt dây.
Khi Tô Diệp đột nhiên tháo gánh nặng xuống bay khắp nơi, La Tử Sa vô cùng đau đớn mà rống lên với Đỗ Hành: “Có phải anh quá tự ti hay không? Coi như anh thành một người bị liệt, tốt xấu gì cũng kêu một tiếng đi! Tôi thấy mấy năm nay rõ ràng trong lòng cô ấy vẫn còn có anh, chỉ là không nói thôi! Cô ấy thật đúng là ngu ngốc cho rằng anh vợ đẹp con yêu thoải mái sống ở nước Mĩ đấy!”
Lần này Đỗ Hành không trả lời, anh lặng lẽ nghe tiếng gầm rú bên kia đầu điện thoại.
Lòng anh thương yêu cô gái nhỏ, nhưng lòng anh càng tham hơn.
Rốt cuộc có một ngày, La Tử Sa thực sự không chịu nổi, anh hùng hùng hổ hổ chạy tới nước Mĩ, xâm nhập vào phòng làm việc của Đỗ Hành.
Anh chứa một bụng hỏa muốn phát tiết với Đỗ Hành một phen, chỉ là đi vào phòng làm việc của anh ta, anh sợ ngây người.
Bốn phía của phòng làm việc này, tất cả đều dán đầy hình của Tô Diệp, rất phong phú.
Có tấm đứng phía sau lan can ở khu du lịch cạnh vách đá nhìn xa, có tấm ngồi ngẩn người ở trên tảng đá, có tấm cô một mình đi thong thả trên đường nhỏ ở nông thôn.
La Tử Sa cắn răng nghiến lợi: “Tên âm trầm này, thì ra là vẫn phái người theo dõi cô ấy?”
Anh khinh bỉ nhìn qua người đàn ông vẫn ngồi trên xe lăn trước mắt này, khinh thường nói: “Ah, không phải nói chân của anh đã khỏi sao? Sao còn làm ra vẻ giả vờ ngồi ở trên đây, dụ dỗ người nào chơi đây?”
Anh cúi đầu nhìn anh ta than thở: “Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây? Tại sao muốn bộ dáng như vậy đi lừa gạt một cô gái đây? Anh biết mấy năm này cô ấy có bao thương tâm sao?”
La Tử Sa thật sự không hiểu: “Làm sao anh vẫn có thể nhìn dáng vẻ cô ấy lẻ loi đây? Anh cảm thấy như vậy rất vui vẻ sao?”
La Tử Sa nhìn anh ta thật sự vô cùng đau đớn: “Anh biết tại sao cô ấy phải rời khỏi nơi này lang thang khắp nơi không, mặc dù cô ấy không nói, nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy không muốn lại nhớ tới anh để cho mình đau lòng hối hận! Nếu như anh trừng phạt cô ấy, có phải đủ rồi hay không? Hay là nói anh trừng phạt nhưng thật ra là chính anh?”
Ngay khi anh ta liến thoắng không ngừng, điện thoại di vẻ ngoài đơn giản màu đen chợt vang lên, Đỗ Hành lặng lẽ nhận.
Đỗ Hành nghe đối phương nói, đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền nhàn nhạt nói: “Trước tiên các người chăm sóc tốt cho cô ấy đã, tôi rất nhanh sẽ qua.”
Sau đó Đỗ Hành theo xe lăn đứng lên, đi ra ngoài cửa.
La Tử Sa đuổi theo, không hiểu hỏi tới ở sau lưng: “Nay này, tôi còn chưa nói xong nữa, anh phải nói chuyện đã.”
Đỗ Hành chợt dừng bước, quay đầu nhìn La Tử Sa, thở dài: “Tô Diệp cô ấy ngã bệnh, tôi đi sang xem một chút.”
La Tử Sa lập tức ngơ ngẩn, sau đó kích động chỉ vào Đỗ Hành nói: “Anh… anh rốt cuộc thông suốt sao?”
Chỉ là Đỗ Hành không để ý tới anh ta nữa, đi thẳng ra cửa.
Ra cửa Đỗ Hành nâng tay nhìn đồng hồ một chút, nếu như anh nhớ không lầm, sau một tiếng nữa vừa đúng lúc có một chuyến bay điên đến Trung Quốc.