Đỗ Hành làm việc luôn luôn là loại hình đánh đòn phủ đầu, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bây giờ ly hôn, tốc độ của anh cũng rất nhanh. Anh rất nhanh để luật sư đưa tới thỏa thuận li hôn, một tệp thật dầy, quy định các loại tài sản phân chia. Dĩ nhiên Tô Diệp không có tâm tư đi xem cái này, cô gọi cho La Tử Sa một cú điện thoại, đối phương rất nhanh chạy đến.
La Tử Sa ngồi ở trên ghế sa lon, nghiên cứu một tệp tài liệu cả buổi trưa, cuối cùng để xuống, cau mày cho ra một kết luận: "Đỗ Hành người này, rất giảo hoạt."
Tài sản nhà họ Tô, Đỗ Hành ngược lại không lấy một đồng tiền, nhưng tài sản của Đỗ Hành, anh cũng không chia cho Tô Diệp một phần.
La Tử Sa cau mày nói: "Tô Diệp, mặc dù em cũng không hi vọng muốn tiền chia tay của anh ta, nhưng công ty của anh ta, các loại bất động sản của anh ta, tất cả đều là từ từ mua thêm sau khi kết hôn với em, những thứ này cũng phải có một phần của em."
Tô Diệp lắc đầu một cái: "Anh Sa, những thứ này đều không liên quan đến em." Cô lại không thiếu tiền, muốn cái kia làm gì, để Đỗ Hành giữ lại cho đứa bé của anh ấy thôi.
La Tử Sa cũng không đồng ý, nhíu nhíu lông mày rậm bắt đầu thuyết phục Tô Diệp: "Tô Diệp, nghĩ như em cũng không đúng rồi. Đỗ Hành đó, anh ta rõ ràng xuất quỹ của mình, nuôi tình nhân có con riêng, là anh ta phạm sai lầm sau khi kết hôn, nói như vậy, em hoàn toàn có thể muốn nhiều tài sản hơn, tại sao anh ta không cho em một phần?"
Tô Diệp lắc đầu lần nữa: "Những năm này, anh ấy vẫn chăm sóc em...em cũng không giúp anh ấy bao nhiêu công việc, nếu như hiện tại anh ấy không muốn cho em cái gì, em cũng không muốn tranh nữa."
La Tử Sa rất thất vọng mà nhìn Tô Diệp: "Được rồi, vậy chúng ta cũng không tranh đoạt." Tuy nói như vậy, nhưng hiển nhiên anh rất khinh thường Đỗ Hành: "Thương nhân trọng lợi, xem ra thương nhân càng lớn, càng phải thắt chặt tiền trong tay của mình. "
Tô Diệp cười khổ, những khoản tiền kia không quan trọng với cô. Thật ra thì cha mẹ cô để lại tài sản cho cô, cô tiêu xài mười đời cũng không hết. Nhưng bây giờ Đỗ Hành đối xử với cô như vậy, trong lòng cô khó tránh khỏi có mất mác, cuộc sống vợ chồng mấy năm rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào với với Đỗ Hành?
La Tử Sa dĩ nhiên nhìn ra cô đơn trong mắt Tô Diệp, không nhịn được đi sang ngồi, bàn tay hào khí vỗ vỗ bả vai của cô: "Đừng khó chịu, Đỗ Hành chỉ là một cái cây, không có Đỗ Hành, em còn có thể nắm giữ một rừng rậm. Cánh rừng rậm này còn rất nhiều cây cối tốt!" Anh cười ha ha, nhíu mày nói: "Ví dụ như, em nhìn anh đi, chính là một bó củi cao cấp."
Tô Diệp biết La Tử Sa đang an ủi mình, cũng biết thật ra bản thân La Tử Sa cũng đã có bạn gái, chỉ có điều tâm tình của cô vẫn bị La Tử Sa chọc cho tốt hơn nhiều: "Mặc dù là anh bó củi tốt, em lại sợ bị người đuổi giết, cho nên anh cách xa em một chút thôi."
La Tử Sa nghe, cố ra vẻ khoa trương: "Ai đuổi giết em, nói cho lão Sa anh biết, anh bảo đảm để hắn chết không nơi chôn thân!" Nói xong làm ra bộ dạng mài đao sèn soẹt.
Tô Diệp thở dài ở trong lòng, gieo nhân nào gặt quả ấy, hôm nay bên cạnh mình còn có thể có một người anh trai đáng giá để tín nhiệm giống như La Tử Sa, đây là cha cô để lại phúc đức. Cô không nhịn được cười, nhẹ nhàng tựa vào trên bả vai La Tử Sa.
Bả vai này rất bền chắc, cô mượn dựa vào một lát thôi.
Đúng lúc này, bà Trần đi vào, bà đặt một ly cà phê ở trên khay trà, mắt nhìn chằm chằm La Tử Sa bên cạnh, bộ dáng kia giống như đề phòng cướp.
Tô Diệp thấy bà Trần mới chợt nghĩ đến, sau khi mình và Đỗ Hành ly hôn, cũng không thể ở tòa nhà này nữa, về sau cũng không thấy được bà Trần sao?
Sắc mặt bà Trần không tốt lắm, nhìn chòng chọc La Tử Sa một lát, lạnh nhạt nói với Tô Diệp: "Tiểu thư, tôi cũng muốn rời đi."
Tô Diệp nghe không khỏi kinh ngạc: "Bà Trần, sao bà cũng muốn đi vậy?" Mình mới là cô vợ bị bỏ, không phải sao, chẳng lẽ Đỗ Hành lại muốn một đời vua một triều thần, đổi nữ chủ nhân khác cũng thuận tiện muốn đổi luôn quản gia bảo mẫu sao?
Ánh mắt bà Trần nhìn về Tô Diệp hàm chứa một tầng bất đắc dĩ, thở dài mới nói: "Tiểu thư, tuổi của bà Trần cũng lớn rồi, nên về nhà hưởng phúc thôi. Hơn nữa tiểu thư cũng phải rời đi, bà Trần cũng không còn chuyện gì ở chỗ này rồi."
Trong lòng Tô Diệp có chút nghi ngờ, bởi vì cô biết bà Trần không có con cái, trong nhà cũng không có người thân gì, bà ấy muốn đi đâu đây? Ngay sau đó cô không khỏi hỏi: "Bà Trần, Đỗ Hành anh ấy rất nhanh lại muốn kết hôn, bà?"
Bà Trần nghe lời này, ngược lại cười: "Tiểu thư, phu nhân mới và con trai quý giá của tiên sinh, dĩ nhiên không cần bà Trần tới phục vụ. Đừng nói hầu hạ, sợ là ngay cả nhìn bà Trần cũng không phúc phận đó rồi."
Tô Diệp suy nghĩ một chút, xem ra phu nhân mới của Đỗ Hành mang theo con trai ở nước ngoài đi, hẳn là sẽ không dẫn tới nơi đây rồi.
Hơn nữa, nơi này là chỗ mình và Đỗ Hành đã ở qua, người ta chưa chắc đồng ý tiếp tục ở trong ổ cũ này đi?
Cô nghĩ tới đây, không nhịn được nhìn bài trí quen thuộc xung quanh này, cầu thang quen thuộc này, còn có căn nhà nhìn cô lớn lên từ nhỏ. Cô đã từng cho rằng nơi này là lao ngục giam cầm cô, nhưng hôm nay phải rời đi, cô mới biết nơi này là nhà của cô, chỗ dựa duy nhất khi cô mất đi cha mẹ.
Rời khỏi đây, cô muốn đi đâu đây?
Tô Diệp có rất nhiều rất nhiều tiền, cô mua một căn nhà như vậy là rất dễ dàng, nhưng nhà tầng xi măng cốt thép và viện ngói xây xếp, vậy thì có thể gọi là nhà sao?
Tô Diệp từ từ đi tới cửa phòng, lúc này nhìn căn nhà tràn đầy kỉ niệm của cô và Đỗ Hành, lỗ mũi lại đau xót vô duyên vô cớ.
Chỉ có điều cô rất nhanh ngẩng đầu lên, để cho mình không cần yếu ớt vì vậy, cô cố gắng cười với mình, tự nói với mình: đây là kết cục mình từng hy vọng nhất, hiện tại rốt cuộc mình chiếm được. . . . . . Còn gì không hài lòng. . . . . .
Tô Diệp xoay người, ngồi vào trước khay trà, cầm bút lên, một bút một vạch ký xuống giấy thỏa thuận li hôn.
Khi chữ "Diệp" cuối cùng nặng nề vạch xuống thì cô biết cô và Đỗ Hành thật sự không có quan hệ gì nữa.
Người này đã tham dự vào cuộc đời của cô từ lúc cô mười mấy tuổi, sau đó lại dùng sức mạnh của anh chi phối tất cả của cô. Hiện tại, cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
=== =======
Từ sau khi ly hôn, Tô Diệp cũng chưa từng thấy qua Đỗ Hành nữa.
Chỉ có điều không thấy được cũng tốt, Tô Diệp nghĩ như vậy.
Người đàn ông này, đầu tiên là tự nói với mình có người phụ nữ khác, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa giấy thỏa thuận li hôn tới, thật sự không biết lại nhìn thấy mình lần nữa, anh sẽ nói gì?
Thậm chí người đàn ông này còn cuốn đi tất cả tài sản cùng sở hữu, không để lại cho mình một phần.
Nếu như không phải cô còn có công ty cha cô để lại cho cô, sợ là thật sự phải lưu lạc nơi đầu đường rồi.
Tô Diệp cảm thấy rất buồn cười, cực kỳ buồn cười. Người đàn ông này từng nuông chiều cô nâng ở lòng bàn tay như vậy, khi vứt bỏ lại quyết đoán như vậy.
Thật ra thì trước đây, cũng Tô Diệp sẽ cực kỳ tự luyến mà phỏng đoán, có lẽ anh có điều khổ tâm bất đắc dĩ. Trước kia ở ký túc xá đi theo nhóm bạn nữ cùng phòng với Tôn Kỳ Kỳ, cô cũng biết một chút về giấc mơ của con gái đang yêu, vì vậy sẽ cực kỳ ngây thơ tiến hành các loại phỏng đoán.
Thế nhưng lúc người đàn ông phân chia tài sản keo kiệt, lập tức phá vỡ ảo tưởng có khả năng của cô.
Con gái ảo tưởng đủ loại kiểu dáng bạch mã hoàng tử, tuy nhiên nó không có bạch mã hoàng tử keo kiệt về mặt tiền tài đối với phụ nữ.
Khi Tô Diệp ý thức được mình hướng về phía cửa sổ sát đất mà nghĩ những thứ này thì không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo đối với nội tâm của chính mình, nhìn cửa sổ thủy tinh chiếu rọi ra bóng người, nhéo gò má của mình.
Làm người không nên quá ngu, làm người phải nhìn về phía trước.
Cô còn rất nhiều chuyện phải làm nữa, cô quay đầu lại, nhìn tài liệu trên bàn mà cười khổ một cái.
Thật ra thì trước ly hôn, Đỗ Hành từ từ bắt đầu dạy mình quản lý một công ty như thế nào tới, cũng giúp cô từng bước quen thuộc các loại ngiệp vụ của công ty. Bây giờ ly hôn, Đỗ Hành ngược lại không lưu luyến chút nào, hoàn toàn rút lui khỏi công ty của nhà họ Tô.
Tô Diệp bắt đầu hoàn toàn tiếp nhận sản nghiệp mà cha cô để lại. Mỗi ngày cô đều cảm thấy vô cùng bận rộn, có rất nhiều chuyện cần phải làm, trước kia nhìn cũng không khó khăn lắm, nhưng hôm nay mình độc lập nhận lấy, mới phát hiện làm nên chuyện cũng không hề dễ dàng. Một việc nhìn như chuyện đơn giản, lại luôn gặp trở ngại nặng nề.
Trong đó, chú Tôn ngày xưa chính là Tôn Tĩnh Vũ, lại chính là một tảng đá lớn nhất cứng nhất ngăn ở trước mặt.
Từng nhớ, trước kia người này còn khuyến khích mình tự mình tiếp nhận công ty để đuổi Đỗ Hành đi nữa, hôm nay Đỗ Hành thật sự đi rồi, thế nhưng ông ta lại trở thành kẻ đối địch của mình.
Trong quan hệ lợi ích đó, trong lòng Tô Diệp cũng rõ ràng. Chỉ có điều mặc dù hiện giờ cô không thể nói là nắm quyền, nhưng tất cả mấy nguyên lão cấp bậc nhân vật lớn đều giúp đỡ mình, đối phó một Tôn Tĩnh Vũ thật sự cũng không khó khăn lắm.
Khó được là nên đối phó thế nào.
Đấu bên trong công ty, có đấu văn, có đấu võ, nên dùng loại hình đấu nào, còn phải đợi La Tử Sa điều tra kết quả.
Cái chết của cha cô năm đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ai đen ai trắng, Đỗ Hành nói Tôn Tĩnh Vũ, Tôn Tĩnh Vũ níu lấy Đỗ Hành, rốt cuộc ai đúng ai sai, Tô Diệp phải biết rõ.
Hiện tại khi Tô Diệp đang bận bịu ngập đầu thì điện thoại của phòng thư kí gọi tới, nói là có một Thạch tiên sinh muốn gặp cô, thư ký thấy tổng giám đốc tuổi trẻ mới nhậm chức vẫn chưa trả lời, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Không có hẹn trước."
Tô Diệp cười, cô biết là Thạch Lỗi, kể từ sau khi cô và Đỗ Hành ly hôn, mình quá bận rộn, ngược lại vẫn chưa từng gặpThạch Lỗi.
Cô lập tức gật đầu một cái: "Cho anh ấy vào đi."