Việc đã đến nước này, Tô Diệp cũng không phải nữa sợ, cô dũng cảm nhìn thẳng Đỗ Hành: "Anh tức giận?"
Đỗ Hành nhìn chằm chằm cô gái mình nuôi lớn, cô giống như một con khổng tước kiêu ngạo, ngẩng cao đầu lên, giống như đang khiêu chiến với mình.
Tay Đỗ Hành rất nhanh chậm rãi thu lại từ trên bàn, cứng đờ xuôi ở bên người, không khí giống như ngưng kết lại, trong phòng ngủ to như vậy chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, nặng nề, mà bất đắc dĩ.
Thật lâu sau, Đỗ Hành nhắm mắt lại, mở ra lần nữa thì trong mắt không còn có bất kỳ cảm xúc gì: "Tô Diệp, thật ra thì không cần điều tra anh cũng biết rõ ông ấy sẽ nói gì với em."
Tô Diệp cắn cắn môi, cười hỏi: "A, anh biết ông muốn tìm em nói gì sao?"
Đỗ Hành lại trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng: "Tôn Tĩnh Vũ là người theo ở bên cạnh cha em nhiều năm trước, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương sau khi cha em mất, những năm này ông ấy cũng vẫn ở lại công ty. Anh tự nhận đối đãi với ông ấy không tệ, nhưng mà ông ấy vẫn có đủ loại bất mãn, tìm em mà nói, không phải là muốn để cho em đi ra ngoài tự mình xử lý chuyện của công ty sao?"
Đỗ Hành cúi đầu tiếp xúc bên trên vật nhỏ mềm mại, nở nụ cười nói: "Tô Diệp, nếu như em có hứng thú đối với chuyện của công ty, ngược lại có thể cân nhắc đề nghị của ông ấy."
Lời nói này của Đỗ Hành, ngược lại ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Diệp, bởi vì Tôn Tĩnh Vũ trăm phương ngàn kế muốn mình rời núi, hiển nhiên đây là Đỗ Hành không đồng ý, nhưng sao hôm nay Đỗ Hành lại nói như vậy ở trước mặt mình đây?
Tô Diệp cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Đỗ Hành, mà đột nhiên hỏi lên một vấn đề khác: "Em muốn biết, tại sao chú Tôn có đủ loại bất mãn đối với anh?"
Đỗ Hành sững sờ, anh cũng không nghĩ đến vật nhỏ lại có thể hỏi vấn đề này, nhưng càng không nghĩ tới chính là, Tô Diệp ngước đầu đang nhìn mình không sợ hãi chút nào, ánh mắt mở to sáng ngời tiếp tục đặt câu hỏi: "Đỗ Hành, đối với công ty của cha em, anh vừa nghĩ như thế nào? Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương Những năm gần đây em nghe đến đủ loại tin đồn, bọn họ đều nói anh bởi vì tài sản của cha em mới nhận nuôi em đấy, thậm chí bọn họ nói anh lấy em thật ra thì chính là vì mở rộng bản đồ sự nghiệp của mình, thực sự là như vậy phải không?"
Lần này Đỗ Hành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh biết những vấn đề này vẫn là vấn đề luôn vắt ngang ở giữa mình và Tô Diệp, những năm gần đây Tô Diệp không đề cập qua, anh cũng không muốn nói đến, nhưng hôm nay Tô Diệp lại có thể hỏi được như thế này rồi.
Còn phải hỏi trực tiếp như thế, trực tiếp cho trong lòng anh giống như bị va chạm một phen, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Đỗ Hành đau đến thậm chí có hoảng hốt trong nháy mắt, chỉ là sau khi hoảng hốt qua đi, anh rất nhanh tỉnh táo lại, anh dùng ánh mắt lành lạnh trước nay chưa có mà quan sát Tô Diệp, giống như lần đầu tiên nhận biết vợ mình.
Mặt của Tô Diệp bắt đầu nóng lên rồi, thật ra thì cô cũng không có chuẩn bị tâm tư muốn hỏi ra những thứ này, nhưng khi câu hỏi thứ nhất ném ra thì vấn đề liên tiếp tuôn ra phía sau. Khi cô hỏi xong những vấn đề này thì cô thậm chí mới ý thức tới mình nói cái gì.
Gò má mềm mại của Tô Diệp đã đỏ hết, là xấu hổ và thẹn thùng, lại thêm sung sướng trước nay chưa có.
Đỗ Hành dời ánh mắt đi từ trên mặt Tô Diệp, bình tĩnh ngồi xuống, nhìn rèm cửa sổ bị trời chiều nhuộm đỏ, lạnh nhạt nói: "Nếu như em muốn nghe, anh có thể giải thích."
Con mắt Tô Diệp ảm đạm, cô khẽ cắn môi dưới, cúi đầu nói: "Được, em muốn nghe." Nhưng em muốn nghe chính là lời nói thật.
Nhưng Đỗ Hành vẫn không mở miệng.
Ánh sáng màu hồng quả quýt chiếu rọi trong con mắt màu đen của anh, lại không chiếu ra bất kì màu sắc sáng chói nào, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương anh thâm trầm khó có thể nhìn thấu giống như biển rộng.
Khi Tô Diệp cho là có lẽ Đỗ Hành căn bản sẽ không nói gì, nhưng giọng nói khàn khàn mà mệt mỏi của Đỗ Hành lại đột nhiên nghĩ đến: "Tô Diệp, năm đó cảnh sát giữ thái độ nghi ngờ tai nạn xe cộ của đối với cha em, bọn họ nghi ngờ. . . . . ." Phát âm của anh có chút tối nghĩa: "Bọn họ nghi ngờ vụ tai nạn xe cộ kia có lẽ không phải thiên tai, mà là tai họa do con người."
Tô Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Đỗ Hành.
Đỗ Hành không nhìn Tô Diệp, anh khẳng định gật đầu nói: "Em không nghe lầm."
Sau khi Tô Diệp hết khiếp sợ, rốt cuộc lầm bầm hỏi: "Tai họa do con người? Có người cố ý mưu sát? Là ai ? Rốt cuộc là ai?"
Đỗ Hành lắc đầu: "Anh không biết, năm đó cảnh sát cũng chỉ là nghi ngờ."
Giọng điệu Tô Diệp lập tức cất cao: "Nghi ngờ? Vậy luôn có đối tượng nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ người nào?"
Đỗ Hành rất lâu vẫn không trả lời.
Tô Diệp nhìn chằm chằm Đỗ Hành, lại một hỏi tới lần nữa: "Anh nói cho em biết, là ai ?"
Đỗ Hành thở dài: "Ban đầu đối tượng có thể bị nghi ngờ quá nhiều, xác thực anh cũng không biết, chẳng qua hôm nay anh có thể nói cho em biết, chú Tôn đó của em chính là người đáng nghi đầu tiên. Chỉ tiếc cảnh sát có thể nắm giữ quá ít đầu mối, cho tới giờ căn bản không có biện pháp tiến một bước truy xét."
Tô Diệp bối rối, cô cố gắng hồi tưởng từng chút về Tôn Tĩnh Vũ, lại chỉ nhớ nụ cười từ ái của người này năm xưa, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương cùng với lo lắng đối với mình lúc gặp lại ít ngày trước.
Tô Diệp khẽ run, người này là bạn tốt nhất của cha năm đó, thế nhưng lại có thể là hung thủ sát hại cha sao?
Đỗ Hành đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Tô Diệp, dịu dàng nói: "Em không cần suy nghĩ nhiều quá, anh còn có một số việc phải xử lý, muốn đi xuống một lát, trước tiên em ngủ một lát đi, được không?"
Tô Diệp còn ở bên trong u mê, cô gật nhẹ đầu xuống: "Được."
=== ======
Sau khi Đỗ Hành rời đi, chiều nay cũng không trở về.
Tô Diệp nằm một mình ở trên giường, lặng lẽ nhìn trần nhà trong bóng tối.
Cô chợt nhớ lại khi mình vừa đến biệt thự nhà họ Đỗ thì đã từng có cảnh sát tìm đến cô nói qua, bất quá khi đó cô sa vào trong đau khổ khi bỗng nhiên mất cha mẹ, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là làm theo phép thôi. Hôm nay nghĩ đến, nơi này quả nhiên có nhiều bí ẩn.
Tô Diệp cười gượng một tiếng, thì ra những năm gần đây, mình lại có thể ngây thơ không biết gì như thế.
Chính cô nằm một hồi, khó có thể ngủ, nhưng có vẻ Đỗ Hành căn bản sẽ không trở về, liền dứt khoát lấy di động qua. Điện thoại di động của cô kể từ sau khi tắt máy tối hôm qua, lại không mở máy qua.
Hôm nay vừa mở điện thoại di động ra, thế nhưng chuông đinh không ngừng, mở ra một cái, hai mươi mấy cái tin nhắn, tất cả đều là Thạch Lỗi .
Lúc này Tô Diệp chính là nản lòng thoái chí, cô đâu có ý định quan tâm tới Thạch Lỗi nữa, dứt khoát bỏ qua toàn bộ, cầm điện thoại di động chơi trò chơi đẩy cái rương.
Cô hoàn toàn không muốn suy nghĩ nên đẩy cái rương như thế nào, chỉ ra sức đẩy đẩy, cuối cùng hộp vuông be bé rốt cuộc bị đẩy đến góc chết, cũng không thể động đậy chút nào nữa.
Ngay khi cô tính toán bắt đầu đẩy cái rương lần nữa thì có điện thoại gọi đến, phản ứng đầu tiên của Tô Diệp chính là từ chối, hôm nay cô không có tâm tư nói chuyện cùng người ta. Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương Nhưng cô đang tính toán nhấn "Cự tuyệt nghe" thì không ngờ phát hiện dãy số điện tới lại là Tôn Tĩnh Vũ.
Tay Tô Diệp run một cái, cô mở mắt to nhìn chằm chằm số gọi tới, giống như gặp quỷ.
Nhưng hiển nhiên Tôn Tĩnh Vũ rất có tính nhẫn nại, rốt cuộc sau khi điện thoại cắt đứt bởi vì thời gian quá dài, lại bắt đầu vang lên lần nữa.
Tô Diệp sợ đến mức tận cùng trong lòng chợt dâng lên tức giận, trong bóng tối, cô cười lạnh một tiếng, dứt khoát bắt máy.
Tôn Tĩnh Vũ trước tiên alo một tiếng, vẫn là giọng điệu từ ái, giọng nói ôn hòa hỏi: "Tô Diệp, là cháu chứ?"
Tim của Tô Diệp đập điên cuồng, cô hít sâu vài hơi, cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, rất có lễ phép nói: "Chú Tôn, là cháu."
Tôn Tĩnh Vũ giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười hỏi: "Tô Diệp, Đỗ Hành nhà cháu không hỏi tới chuyện của chú chứ?"
Tô Diệp trầm mặc, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương dứt khoát gật đầu nói: "ChúTôn, Đỗ Hành có hỏi qua."
Tôn Tĩnh Vũ bên kia giống như rất bất ngờ: "Tô Diệp, Đỗ Hành nói thế nào?" Ông thở dài, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Tô Diệp, thật ra thì Đỗ Hành biết cũng tốt, hôm nay đám lão già chúng ta đều muốn để cho cháu vào làm chủ công ty, nhưng Đỗ Hành vẫn phản đối, hiện tại cậu ta biết ý nghĩ của chúng ta, cũng thật sự nên cân nhắc lần nữa rồi."
Tô Diệp để cho mình cười ngọt ngào một tiếng, mang theo vài phần thân mật và lệ thuộc vào, dùng giọng điệu đơn thuần, giống như lơ đãng hỏi: "Chú Tôn, tại sao mọi người hi vọng cháu đến công ty vậy? Cái gì cháu cũng không biết, Đỗ Hành cái gì cũng biết, có anh ấy ở công ty không rất tốt sao?"
Tôn Tĩnh Vũ thấy Tô Diệp luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên nói với mình như vậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, ông xúc động nói một hồi: "Tô Diệp, chú là bạn tốt nhiều năm của cha cháu, kể từ sau khi cha cháu đi, thật ra thì chú còn có một vài người bạn già khác vẫn lo lắng cho cháu, rất muốn tự mình chăm sóc cháu, nhưng chúng ta vẫn không có cơ hội, thậm chí những năm gần đây gặp cháu một lần cũng không dễ dàng. Có một số việc, lúc trước cháu còn nhỏ, chúng ta cũng không có cách nào nói với cháu, hôm nay cháu trưởng thành, cũng nên biết chuyện."
Tô Diệp bắt đầu lo lắng, giọng điệu này, quả thực là giống nhau như đúc với Đỗ Hành! Cô cười lạnh một tiếng ở trong lòng, lại giống như mờ mịt nói: "Chú Tôn, chú nói cái gì vậy? Sao cháu nghe không hiểu chứ?"
Tôn Tĩnh Vũ lại chỉ than thở không nói lời nào, sau đó Tô Diệp lại hỏi nữa, Tôn Tĩnh Vũ lại nói: "Hôm nay cháu gả cho người kia, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương công ty lại có cậu ta vẫn khống chế, tùy tiện biết quá nhiều người đối với cháu không tốt, cho nên chú mới hi vọng cháu có thể nhanh chóng tiếp nhận công ty, chỉ có chính cháu lớn mạnh lên, mới có thể bảo vệ mình."
Tô Diệp gật đầu, Tôn Tĩnh Vũ nói lời này, cô ngược lại đồng ý.
Mắt thấy hỏi không ra nguyên do từ trong miệng Tôn Tĩnh Vũ, Tô Diệp cúp điện thoại, sau khi cô suy nghĩ một chút, lại đứng lên chạy đến thư phòng lục lọi giá sách. Năm đó các loại thư từ và ghi chép trong thư phòng của nhà cô đều được Đỗ Hành phái người dời qua bên này, nếu không vứt bỏ ghi chép đó, hẳn là vẫn còn.
Tô Diệp đang lục lọi ở thư phòng, bà Trần lại mở cửa thư phòng ra, không kịp làm ra phòng ngự, Tô Diệp bị sợ một chút.
Bà Trần lo âu nhìn Tô Diệp: "Tiểu thư, đã trễ thế này, cô chạy đến thư phòng làm gì vậy?"
Tô Diệp khẽ cười nói: "Bà Trần, cháu không ngủ được, muốn tìm quyển sách xem."
Bà Trần không đồng ý nhìn áo ngủ trên người Tô Diệp trước tiên: "Cô muốn tìm gì, để cho người giúp việc cầm qua là được, tự mình phải chạy đến tìm làm gì, cẩn thận lại bệnh nữa, đến lúc đó tiên sinh sẽ lo lắng."
Tô Diệp nghe bà Trần nhắc tới Đỗ Hành, liền nhân cơ hội hỏi "Anh ấy ở đâu? Sao tối nay đột nhiên không thấy?"
Bà Trần lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết, lúc chạng vạng tiên sinh bỗng nhiên lái xe đi ra ngoài, tôi thấy sắc mặt của cậu ấy không tốt nên cũng không dám hỏi kỹ."
Tô Diệp gật đầu: "Vâng, cháu biết rồi, cháu tìm xong rồi lập tức trở về phòng đi ngủ, bà Trần, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương bà không phải trông nom cháu nữa."
Mặc dù bà Trần không hiểu rõ nếu tìm được sách liền muốn đi ngủ, vậy còn phải tìm sách làm gì, nhưng thấy Tô Diệp kiên trì, vẫn gật đầu một cái, cuối cùng dặn dò nói: "Tiểu thư, về sớm một chút mà ngủ."
Tô Diệp vừa đồng ý, vừa dụ dỗ bà Trần đi.
Cô lục lọi cái rương dưới giá sách đối diện lần nữa, cuối cùng tìm được một quyển sổ ghi chép ngày xưa.
Cô nhớ, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương chính là ở trong sổ ghi chép này, có số điện thoại của một học sinh mà cha cô giúp đỡ năm đó.
Đó là một học sinh nghèo khó, dựa vào sự giúp đỡ của cha cô để học xong trung học, cuối cùng thi đậu khoa luật của đại học danh tiếng với thành tích xuất sắc nhất.
Mấy tháng trước khi cha cô gặp chuyện không may, học sinh kia đã từng tới nhà thăm hỏi qua, cũng lưu lại một số điện thoại di động.