Tới giờ đi ngủ, tôi lại được tân hoàng triệu kiến lần thứ hai. Vừa gặp anh ta, tôi đã đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ là người vừa thông tuệ vừa nhân từ, hẳn biết rằng bất cứ ai khi bắt đầu làm việc gì cũng không thể suôn sẻ ngay lập tức. Thế nên nếu tôi thành công đuổi được bọn tiểu yêu, cho dù phương pháp có gì làm mất lòng bệ hạ, cũng mong ngài nương tay bỏ qua.”
Tân hoàng ngẫm nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Cũng được. Nhưng nếu cô thất bại, hình phạt sẽ cao hơn gấp đôi!” Tôi yên tâm gật đầu, lại mở miệng thề thốt lòng trung thành vô hạn với anh ta, vân vân. Sau đó, tôi ngay ngắn ngồi chồm hổm trong một góc tối, căng mắt ngó thân hình anh chàng đang liên tục trở mình qua lại trên giường. Một lúc sau chân cũng bắt đầu mỏi, tôi liền sờ sờ cái túi da nhỏ treo lủng lằng bên hông. Chiếc túi này đã được Cảnh Châu hóa phép, chỉ cần ngọc trấn yêu được đặt trong đó, yêu quái nhất định không thể cảm nhận được. Thế nhưng chỉ cần tôi rút mảnh ngọc kia ra, bọn chúng chắc chắn bị dọa sợ.
Tân hoàng trằn trọc tới nửa đêm, chợt có một tiếng cười ma mị vẳng lại từ phía ngoài quán trọ. Cửa sổ vốn đang gài khoen “bùm” một cái bật tung, mấy bóng đen lả lướt trôi vào phòng. Tôi nắm chặt túi đựng ngọc trấn yêu trong tay, thong thả đếm đến ba rồi mới thắp đèn. Trong phòng vốn có thêm mấy tùy tùng của tân hoàng, tuy nhiên không hiểu sao lúc này họ đều ngã rạp ra đất mê man. Lúc nhìn thấy cảnh trên giường, tôi không khỏi bật lên một tiếng cười quái đản.
Tân hoàng mà tôi thề thốt bảo vệ đang nửa nằm ngửa ngồi trên giường, vẻ mặt mê ly, cổ áo mở rộng. Hai bên anh ta là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, vạt áo buông lơi, quyến rũ không sao tả xiết. Gối sát trên đùi anh ta còn có một cô gái đã cởi ra gần hết. Tôi đau đáu nhìn ba người đẹp kia, thong thả nói: “Ba vị tỷ tỷ này, không biết ba vị đến đây vì dương khí của người nọ, hay vì sắc đẹp vậy?” Ả nằm trên đùi tân hoàng quay sang nhìn tôi chằm chằm, õng ẹo nói: “Mi cũng không thuộc yêu tộc, muốn đến đây phá đám sao?” Tôi lắc lắc đầu, lại phía bàn nhấc một cái ghế lại cạnh giường ngồi xuống, giọng nói có ý cười: “Cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, các tỷ tỷ không keo kiệt đến nỗi không cho tôi nhìn chứ?” Ả ôm bên trái tân hoàng khịt mũi nói: “Đồ biến thái.” Ả bên phải tân hoàng mải mê vuốt vuốt vòm ngực trần vạm vỡ của anh ta, không mải mai để ý tới tôi.
Tôi ngồi yên nhìn tân hoàng không ngừng bị sờ, nắn, vuốt trước mặt. Đến lúc anh ta bị cởi chỉ còn tiết khố, tôi mới từ từ tháo nút buộc của chiếc túi da bên hông ra, đoạn bổ nhào lên giường.
Tiếng thét chói tai của ba ả yêu quái làm tân hoàng vốn bị trúng mê thuật tỉnh táo lại một nửa. Lúc này tôi đang ngồi lọt thỏm trong lòng anh ta, từ trên giường cùng lúc có ba con vật vừa chạy vừa nhảy vừa bay về phía cửa sổ.
Tân hoàng lắp bắp: “Con… con thằn lằn to bằng cánh tay kia, cả con cóc to như quả bóng, còn có con chim sẻ màu đỏ như máu… chúng… chúng đều là yêu quái ư?” Sau đó anh ta nhận ra bản thân gần như trần như nhộng, vẻ mặt biến hóa hết sức buồn cười.
Tôi nhích người ra xa anh ta một chút, nghiêm túc nói: “Chỉ cần buổi tối tôi ở trên giường này canh gác cho bệ hạ, ngài nhất định không bị tiểu yêu đến làm phiền.” Tân hoàng lúc này đang lặng lẽ mặc áo, liền trưng ra vẻ bán tín bán nghi: “Cô dùng cách gì đuổi được bọn chúng?” Tôi âm thầm nhét chiếc túi đã buộc kín trở lại tay áo, cất giọng buồn bã: “Chẳng giấu gì bệ hạ, từ lúc sinh ra tôi đã có thể chất đặc thù. Yêu quái cấp cao thì không dám nói, thế nhưng bọn tiểu yêu mà chạm vào tôi thì nhất định bị phản phệ, phải biến trở lại nguyên hình.” Tân hoàng lúc này lại nhìn tôi đầy tư lự, vẻ mặt mờ mịt có chút đáng yêu.
Sau đó, tôi thành công dịch chuyển từ góc phòng tới góc giường anh ta, nghiêm chỉnh canh gác cho anh ta mấy canh giờ nữa. Tuy nhiên có vẻ như anh ta còn nghi ngờ năng lực của tôi, đôi mắt nhắm chặt lại thỉnh thoảng rung rinh như chiếc lá mỏng ăn sương.
Gần sáng, cửa sổ lại một lần nửa bật tung, gió mạnh ùa vào khiến mấy tấm rèm bay phất phơ như điên. Phía bên giường tân hoàng xuất hiện một cái bóng đen nặng nề to lớn, thoạt nhìn cũng gấp đôi người bình thường. Lần này, mấy tùy tùng của tân hoàng không bị đánh thuốc mê, tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên bốn phía.
Tôi vừa định vén mà giường lên xem, một bàn tay đã mạnh mẽ kéo tôi lại. Tân hoàng nửa tựa vào gối, một tay nắm chặt thanh kiếm khảm ngọc đen, một tay để lên vai tôi, mệt mỏi nói: “Những yêu quái kiểu thế này, thị vệ của trẫm xử lý được.”
Tôi tò mò hỏi: “Bệ hạ, như vậy bọn tiểu yêu làm bệ hạ trằn trọc cả đêm thật ra là bọn cướp sắc kia sao?” Tôi vừa nói xong thì bật cười khùng khục, sắc mặc tân hoàng cũng trở nên đen thui. Anh ta nghiến răng: “Con đường phía trước còn không biết nhảy ra bao nhiêu con tiểu yêu tai quái như thế nữa. Cô liệu mà làm tốt việc cho trẫm.”
Việc mà anh ta nói, xét theo tình cảnh hiện tại chính là ngồi trên giường anh ta, ngắm anh ta ngủ. Tôi nhẹ giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, tôi nhất định không để ngài thất vọng.”
Từ lúc tân hoàng phát hiện khả năng đuổi yêu của tôi, đãi ngộ của đám tùy tùng dành cho tôi càng lúc càng tốt đẹp. Buổi sáng khởi hành, tôi còn được ưu ái ngồi chung một chiếc xe với tân hoàng, thật sự là tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng mà.
Vì cả đêm không ngủ, tôi vừa ngáp vừa dựa vào thành xe vật vờ. Tân hoàng như nhìn thấy nét mặt vô hình của tôi, chau mày nói: “Mới thức một đêm mà đã ra bộ dáng như thế, cô định hầu hạ trẫm thế nào đây?” Tôi vừa ngáy ngủ vừa trả lời: “Bệ hạ thân yêu của tôi ơi, ban đầu ngài chỉ bảo tôi đuổi yêu thôi mà. Sao bây giờ lại thêm khoản hầu hạ này nữa?”
Quả thật tôi có chút coi thường độ nhẫn tâm của tân hoàng. Anh ta nghe tôi nói xong thì thâm độc nheo mắt, đoạn giơ chân… đá tôi lăn thẳng xuống xe. Tôi ngơ ngẩn rớt “phịch” xuống nền đất cát, bị xe ngựa bỏ lại sau lưng, chiếc mặt nạ sứ trên mặt cũng bị văng sang một bên. Giữa lúc tôi còn ho sặc sụa vì ăn phải cát, giọng tân hoàng thong thả vọng lại: “Nhớ lấy, trẫm không nuôi kẻ vô dụng bao giờ!”
Tôi vừa oằn tấm lưng đau nhức vừa cảm thán rằng tân hoàng quả là kết thù tôi từ tối hôm qua. Mấy hộ vệ sốt sắng dừng lại đỡ tôi lên một chiếc xe khác, tuy không rộng rãi, êm ái bằng chiếc xe của tân hoàng, thế nhưng ít ra tôi cũng được ngủ ngon lành.
Giữa giấc ngủ chập chờn, đầu óc tôi vẫn không ngừng suy nghĩ miên man. Tôi vốn cho rằng tân hoàng kia là một kẻ ngoài cứng trong mềm, thế nhưng sau cú đá như trời giáng của anh ta, tôi liền mặc kệ luôn tên đó chỗ nào mềm chỗ nào cứng.
Một tiếng cười trầm thấp rất nhỏ vang lên. Tôi hé một mắt ra, thì thấy Cảnh Châu ngồi xếp bằng, nhìn tôi cười tà. Tôi coi như chưa thấy anh ta, nằm yên không nhúc nhích. Anh ta liền cất giọng nói đầy cám dỗ: “Ta biết Thịt Viên đã tỉnh. Ta đến mang cho con vài tin tức hay ho.”
Tôi im lặng một lúc mới hỏi: “Là Thiên Long Thái tử chết, hay là vợ chưa cưới của anh ta chết? Ngoài tin đó ra thì tôi chẳng thấy gì hay ho hết.” Cảnh Châu hơi sửng sốt, chậm rãi nói: “Xem ra khái niệm ‘tin tức hay ho’ của con và ta không giống nhau. Con sống ở cõi trần mười mấy năm, ngoài bọn sẻ tinh ngày ngày lan truyền mấy tin chắp vá vụn vặt thì còn có ai trò chuyện với con nữa? Tin tức của Yêu hoàng thu thập được có thể coi thường sao?!!”
Tôi nhạt nhẽo nói: “Làm phiền nói ngắn gọn.” Cảnh Châu liền chau mày vừa kể rõ sự tình.
Thì ra, lần vi hành này của tân hoàng phương bắc không bị phát giác, là vì vốn dĩ anh ta chưa từng ra khỏi hoàng cung. Con Vô Diện từng ăn thịt phụ hoàng anh ta hóa ra chưa chết, chẳng những chưa chết mà còn chiễm chệ thay thế anh ta trên ghế rồng, thay anh ta quản lý quốc sự, tối tối còn thay anh ta ngủ cùng các phi tần. Nói cách khác, cái máy tiêu diệt Vô Diện thật ra chỉ là chiêu trò che mắt thiên hạ của tân hoàng, được người đứng đầu của một tổ chức tu hành bí mật chi phối. Về phần tân hoàng, dĩ nhiên anh ta đã cao chạy xa bay, hiện tại đang ung dung ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa chạy trước tôi một quãng.
Cảnh Châu vừa dứt lời, tôi liền sửng sốt hỏi dồn: “Tại sao anh ta lại sẵn lòng nhường ngôi cho hung thủ giết hại người thân? Con Vô Diện đó lại là loài yêu, anh ta không kiêng dè gì sao? Cớ gì lại chạy ra ngoài dân gian vi hành?” Cảnh Châu đã tỏ vẻ muốn rời đi, không quên nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa mà đáp: “Về chuyện này, con phải hỏi Lê Duyệt rồi.” Tôi liền hỏi: “Lê Duyệt là ai?” Cảnh Châu đáp: “Chính là ‘tân hoàng’ trong miệng của con đó. Cho tới giờ con vẫn chưa biết tên anh ta sao?” Sau đó Cảnh Châu thấy tôi mải ngơ ngẩn, chậc lưỡi mấy cái rồi biến mất khỏi xe ngựa.
Trong ấn tượng của tôi, Cảnh Châu là một yêu quái nửa chính nửa tà, tuy có nhiều lúc đối xử tử tế với hậu bối nhưng về bản chất, đây tuyệt đối không phải là đối tượng có thể dựa dẫm vào. Tôi sâu sắc nhận ra điều này từ lúc nhỏ, từ đó đến nay cảm giác bài xích Cảnh Châu vẫn thường quẩn quanh trong đầu.
Trước đây tôi vẫn thường bỏ qua chi tiết tại sao bản thân không thích Cảnh Châu, thế nhưng giờ phút này, không hiểu sao mọi việc đều trở nên sáng tỏ. Giữa lúc vô số hình ảnh cổ xưa hiện ra trong đầu, tôi không khỏi cảm thán ký ức quả là thứ vật chất vô hình kỳ diệu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong một chiếc xe ngựa nho nhỏ của trần giới, mấy ngàn năm tưởng như bị lãng quên của tôi lại bất chợt hiện ra hết sức rõ ràng.
Tôi cho rằng, tất cả là vì một chữ “Duyệt” trong tên của tân hoàng.