Tôi về gần tới cung của mình thì bắt gặp một mỹ nữ áo tím độ hai mươi xuân xanh đang rề rề đi tới. Mỹ nữ này tuy xinh đẹp nhưng búi tóc có phần quá tinh xảo, trang sức có phần quá cầu kỳ, ngay cả son phấn trên mặt cũng có phần dày hơn cần thiết. Nàng ta vừa nhìn thấy tôi đã làm ra vẻ giật mình, sau đó cười nói: “Thì ra đây chính là Lệ phi có ơn cứu mạng bệ hạ. Ta là Đức phi, chào muội muội!”
Tôi cười cười đáp lại Đức phi. Sau đó nàng ta hỏi mấy câu thăm dò, thấy tôi trả lời hết sức hời hợt thì mất mặt rời đi. Tôi nhìn bước chân ngún nguẩy của nàng ấy, trong lòng không khỏi vui vẻ một phen. Đại khái, Đức phi kia có thể cho rằng tôi là một người không có giáo dưỡng, không biết phép tắc trong cung. Hoặc nàng ta có thể xếp tôi vào hàng ngũ ngựa non háo đá, muốn độc sủng của hoàng đế mà khinh thường những phi tần khác, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm, vân vân.
Sau này lại có thêm một vài mỹ nhân áo xanh áo vàng áo đỏ “tình cờ” gặp tôi ở cửa cung. Tôi mệt mỏi phải tiếp đón các vị phi tần của Lê ca, cũng ít muốn ra ngoài.
Thời gian trôi nhanh như cơn gió, tôi yên lành ở trong hoàng cung của Lê ca được thêm hai tháng. Anh ta có đến thăm tôi vài lần, thế nhưng đến cũng vội mà đi cũng vội, hoàn toàn không giống tác phong của anh chàng bình thản đứng bên cửa sổ đọc sách ngày nào.
Trong những cuộc gặp mặt ngắn ngủi ấy, tôi mấy phen dò hỏi Lê ca về tỉnh trạng của vị bằng hữu hồ ly kia. Anh ta bảo rằng Tuệ Gia đang điều chế một loại thuốc có công dụng đánh thức yêu quái chìm vào giấc ngủ say. Cửu Linh Lung dĩ nhiên là nguyên liệu quan trọng nhất, thế nhưng một mình nó thì không thể phục hồi nguyên trạng cho hồ ly tinh kia. Oái oăm là những nguyên liệu còn lại đều vô cùng khó tìm, suốt thời gian qua Tuệ Gia luôn phải chạy ngược chạy xuôi để thu thập đủ. Tôi chuyển sang hỏi về Phụng ca, được đáp rằng tình hình anh ta rất tốt. Khi tôi hỏi đến con vô diện trước đây thay thế Lê ca làm hoàng đế, anh ta làm động tác giơ tay cứa ngang cổ, sau lại than rằng vì giải quyết hậu quả cho lần vi hành đó, không khỏi khiến anh ta bận túi bụi một phen.
Đến khi quốc sự bớt làm Lê ca bận rộn, anh ta mới có thời gian dẫn tôi đến nhìn qua vị hồ ly tinh đang ngủ say kia.
Lúc anh ta đến gặp tôi để bàn về vấn đề này, tôi đang học cách pha trà cầu kỳ của hoàng tộc phương bắc. Nghe xong ý định của Lê ca, tôi vội ngừng tay hỏi: “Bệ hạ, lần đi này có nguy hiểm không vậy?” Tôi vẫn còn cần ở cõi trần thêm vài năm nữa, dù muốn hay không cũng không thể đâm đầu vào nguy hiểm trong lúc này.
Thế nhưng Lê ca trước mắt nào hiểu cho nổi khổ tâm của tôi. Anh ta vẫn cho rằng việc đi nhìn một kẻ đang ngủ say vốn chẳng có chút sức đe dọa nào, ấy mà tôi lại tỏ vẻ đề phòng quá đáng như thế. Vậy là anh ta nghiêm mặt, chẳng những không trả lời mà còn nắm tay tôi kéo đi luôn…
Chúng tôi một trước một sau đi dọc theo hành lang hoa lệ, đi mãi đi mãi, cuối cùng dừng chân tại một góc kín đáo trong hoàng cung. Trước mặt tôi là một khu vườn tinh xảo, phía cuối khu vườn là mười mấy bậc thang dẫn tới một tòa lầu biệt lập hai tầng. Chúng tôi băng qua vườn, dẫm lên bậc thang vào trong tòa lầu hiu quạnh. Đứng giữa căn phòng trống trải là Phụng ca đã lành lặn so với mấy tháng trước. Anh ta hiện giờ mặc trang phục thái giám tổng quản (có hơi giống một con gà trống màu xanh da trời), khi nhìn thấy chúng tôi thì cúi gập người hành lễ.
Lê ca dẫn đầu đi lên tầng hai, Phụng ca mới ngần ngại mở miệng hỏi tôi: “Nương nương, sức khỏe của người ổn rồi chứ?” Lúc nói chuyện ánh mắt của anh ta hơi cụp xuống, đôi bàn tay nghiêm chỉnh đặt hai bên người. Có lẽ vì mấy tháng trời không gặp, tôi có chút xa lạ với Phụng ca hiểu quy củ trước mắt này. Chẳng những xa lạ, mà thái độ quá mức kính trọng của anh ta khiến tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Tôi cho rằng cũng bởi không lâu trước đây bản thân vẫn thầm xếp anh ta vào danh sách bằng hữu, mà anh ta lại vô tình thông qua khoảng cách địa vị này mà khước từ tình bằng hữu của tôi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, tôi vẫn mỉm cười: “Tôi rất khỏe. Chân của anh còn đau chứ?” Phụng ca lễ phép đáp “Vâng”, ánh mắt lại tiếp tục hướng xuống bàn chân của mình. Không hiểu sao khi thấy anh ta cúi đầu im lặng, tôi lại không ngừng nhớ cảnh Phụng ca từng đỏ mặt mắng tôi “vô sỉ” ở chân ngọn núi kia. Lúc đó anh ta là một con người tràn đầy tình cảm và sức sống, chứ không giống như con búp bê gỗ khư khư tuân theo lễ tắc như bây giờ. Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể cảm thán dạo này bản thân sống quá nhàn nhã nên đã bắt đầu đa sầu đa cảm rồi.
Khi mấy chục bậc thang dẫn lên tầng hai đã lùi lại sau lưng, trước mặt chúng tôi hiện ra một cánh cửa khảm vàng bệ vệ. Phía bên kia cánh cửa là một căn phòng rộng lớn, có rất nhiều cửa sổ nhưng đều được che kín. Ở bốn góc tường là bốn chiếc giá nến bằng vàng ròng. Ánh nến dìu dịu soi tỏ một chiếc giường diễm lệ ở ngay chính giữa, trên đó có một người phụ nữ tuyệt đẹp đang ngủ say.
Phụng ca vẫn còn canh giữ ngoài cửa, Lê ca thì dừng lại ba bước trước chiếc giường. Tôi bạo gan tiến tới gần một chút để quan sát người phụ nữ kia, trong đầu dần dần hiện ra sáu chữ: không hổ danh hồ ly tinh.
Mẹ tôi vốn thuộc dòng dõi hồ tiên, kiến thức của tôi về hồ ly vốn không thiếu. Tuy cùng thuộc tộc hồ ly, hồ ly tiên và hồ ly tinh lại hoàn toàn khác nhau về cách thức tu hành. Trong khi hồ ly tiên không khác gì những vị tiên chính đạo khác, từng bước từng bước vun đắp công lực của bản thân, hồ ly tinh lại chú trọng vào mị thuật cùng mưu kế lừa gạt để tăng công lực. Có giống chăng, dòng dõi hồ ly thường sinh ra những đứa con gái xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất. Hồ ly tinh chín đuôi vốn trước giờ được mệnh danh là vua của tộc hồ tinh, nhan sắc được liệt vào hàng thượng đẳng, số lượng cũng rất hiếm. Trước mặt tôi lúc này là một con hồ ly chín đuôi hàng thật giá thật, dung nhan chẳng những yêu kiều mà còn cực kỳ quyến rũ, khiến tôi phải rửa mắt một phen.
Nhan sắc rực rỡ trước mặt không khỏi thúc giục phận nữ nhi như tôi liên tưởng tới bề ngoài của mình. Tại cõi trần tôi cũng được xem là một cô gái vô cùng thanh tú, dễ nhìn, thế nhưng dung nhan này ở cõi trời lại được đánh giá rất đỗi bình thường. Lúc nhỏ cha mẹ và anh trai tôi vẫn thường khen tôi đáng yêu, ngay cả Cảnh Châu cũng chưa từng có lời nào bình luận về nhan sắc của tôi. Điều đó làm tôi tưởng mình vốn cũng là một cô bé xinh đẹp. Thế nhưng từ khi bước chân vào Thiên Long tộc, tôi sâu sắc nhận ra tiên nữ trong thần điện đều là những mỹ nhân lộng lẫy. Tuy không may mắn có được ánh hào quang của những tiên nữ đẹp nhất, nhưng từ nhỏ tôi đã cho rằng so với họ, bản thân cũng có cái đáng tự hào. Ví như trong những lần tiệc tùng lớn ở Thiên Long Thần Điện, điệu múa được khen ngợi nhiều nhất thường do tôi trình bày. Hoặc ví như khi lớn lên một chút, tôi có thể ra trận đánh nhau với yêu quái, với ma tộc, trong khi hầu hết tiên nữ xinh đẹp trong điện đều không thể. Tới lúc đã lập đủ chiến công, tôi cũng an tâm ngủ ngon vì mình chẳng còn bị nhìn chằm chằm bằng con mắt dành cho kẻ vừa xấu xí vừa vô giá trị.
Quay lại với hồ ly tinh tuyệt sắc đang nằm bất động trước mặt tôi, tôi cho rằng dù cô ta thua kém nhiều tiên nữ mà tôi từng gặp, thế nhưng ở cõi trần này cũng là một báu vật vô giá. Chẳng trách Lê ca buông bỏ quốc sự vào tay một con yêu Vô Diện, mạo hiểm trèo đèo lội suối để tìm Cửu Linh Lung cứu cô ta.
Tôi vừa thầm cảm thán xong, giọng chậm rãi của Lê ca cất lên sau lưng: “Người nằm trên giường là thái hậu, cũng là mẫu hậu của trẫm.” Lời anh ta thấm vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất thế gian. Hồ ly tinh này không phải người trong mộng, mà là mẹ của Lê ca? Mẹ của anh ta, một người phàm mắt thịt, là hồ ly tinh?
Tôi đi một vòng quanh chiếc giường hoa lệ, cố ý nhìn kỹ thêm một chút nữa xem người phụ nữ trên giường có phải vì quá xinh đẹp mà bị nhận nhầm thành hồ ly không. Thế nhưng kết quả mà tôi nhìn ra không có gì thay đổi, xem phong thái mị hoặc không giống bất cứ người phàm nào kia, việc nàng ta là hồ ly tinh chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Vì vậy, tôi dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Bệ hạ, anh là con người, hồ ly tinh cũng không thể sinh con với con người.” Thế nhưng Lê ca hoàn toàn phớt lờ sự thật được khẳng định hết sức nhẹ nhàng mà nghiêm túc của tôi. Giọng đều đều của anh ta vang lên, tiếp tục câu chuyện dang dở trước khi bị tôi xen vào: “Bà ấy vừa sinh trẫm xong thì bị lấy mất Cửu Linh Lung nên mới thành ra thế này. Không ngờ ông trời hiểu nỗi lòng nhớ thương mẹ của trẫm, phái Tuệ Gia đến để cứu bà.” Lê ca chợt quay sang nở một nụ cười mỉm với tôi, là loại nụ cười có thể khiến con gái trẻ tuổi đáy lòng tan tác, cũng khiến tôi có linh cảm vô cùng không tốt. Lê ca nói tiếp: “Thuốc do Tuệ Gia điều chế cũng sắp sửa hoàn thành. Thế nhưng chỉ có trinh nữ mới tiếp cận được với bà. Lệ phi vừa là trinh nữ, vừa là một người có tấm lòng lương thiện, hẳn sẽ không chối từ trách nhiệm cao cả này chử?”
Quả nhiên, quả nhiên. Lúc này tôi chỉ cảm thấy buồn cười vì khóe mắt cứ giật liên hồi. Nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt tôi, Lê ca thở dài: “Người được chọn là cô, trẫm biết làm sao được? Cứ ngỡ trên đời này sẽ chẳng tìm được một vô diện vừa trong trắng vừa có trái tim thuần khiết. Chỉ có vô diện này phá được pháp trận bảo vệ Cửu Linh Lung, cũng chỉ có nàng ta mới chạm vào được mẫu hậu của trẫm. Chẳng giấu gì cô, đêm chúng ta bị đàn yêu quái tấn công, thật ra là mưu kế của Tuệ Gia để thử lòng cô. Nếu lúc đó cô một lòng muốn hại trẫm, hoặc chạy trốn, cô nhất định chỉ có con đường chết.”
Tôi im lặng nhìn anh ta. Đừng nói tới chuyện lời khuyên của tôi anh ta không hề nghe thấy, việc quan trọng trước mắt là lai lịch thật sự của Tuệ Gia kia. Nếu nói Tuệ Gia chính là kẻ thả ma thú, phải chăng anh ta và ma nhân có liên hệ với nhau? Trong đầu tôi lúc này hiện ra hình ảnh người đàn ông cao gầy đứng trên mép vực lúc tôi rơi xuống. Kẻ đó là ai? Liệu hắn có đang ẩn nấp trong hoàng cung phương bắc này?
Mặt khác, tôi thật sự khâm phục mức độ chịu chơi của Lê ca trước mặt. Chỉ vì một cuộc khảo thí dành cho Vô Diện nho nhỏ mà anh ta đưa bản thân vào nguy hiểm. Giả như lúc đó bọn ma thú không nghe lệnh điều khiển, hoặc giả như quá trình rơi xuống vực gặp vấn đề, chẳng phải anh ta đã sớm trở thành đống xương trắng rồi sao?
Thật ra lúc ấy tôi đã trách nhầm Lê ca, bởi bản thân anh ta ban đầu cũng không biết Tuệ Gia có vạch ra cuộc khảo thí này. Cho tới lúc anh ta rơi xuống đáy vực suýt chết, mới gặp pháp sư do chính mình sắc phong đang thong dong bước xuống núi, từ đó biết sự tình. Thế nhưng lúc tôi hiểu rõ chân tướng cũng là việc của rất lâu sau này.
Lê ca trầm mặc ngắm nghía “mẫu hậu” đang say ngủ của mình một lát thì rời đi. Tôi một lần nữa theo chân anh ta ra ngoài, sau đó không lâu phát hiện bản thân đang chơ vơ đứng giữa ngự hoa viên.
Điều khó hiểu là, trong khi Phụng ca bộ dáng phục tùng vẫn đang im lặng đứng sau lưng tôi, Lê ca thân hình cao lớn kia không biết làm sao bỗng dưng biến mất. Tôi thấy Phụng ca không hề tỏ vẻ hoảng sợ, liền hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?” Phụng ca đáp: “Lúc nãy tôi vừa thấy một chéo áo màu đen của pháp sư. Bệ hạ hẳn là bị ngài ấy bắt đi rồi.” Anh ta lại sợ tôi không hiểu rõ, cái người vừa tỉ mỉ vừa tốt bụng này lại giải thích thêm: “Pháp sư có pháp lực cao thâm, lúc nói chuyện riêng với bệ hạ thường không thích có người thứ ba nghe thấy. Một lát sau bệ hạ sẽ lại trở về thôi mà.”
Tôi hiểu ra vấn đề, sau lại ảo não nói: “Khi vào hoàng cung anh hoàn toàn khác với lúc bệ hạ vi hành, ngôn từ cử chỉ thật đáng chán.” Phụng ca bẽn lẽn cười cười đáp: “Trong cung có nhiều quy củ, dù tôi và bệ hạ thân thiết mười mấy năm, thế nhưng trước mặt bá quan quần thần cũng không có cách khác.”
Trong lúc chờ lãnh đạo xuất hiện lại, tôi đi dạo một vòng quanh ngự hoa viên, Phụng ca dĩ nhiên cũng lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi vòi vĩnh anh ta kể lại những thâm cung bí sử mà anh ta biết, bao gồm cả chuyện về hồ ly tinh đang ngủ say. Tuy lúc đầu miệng anh ta cứng như bưng, thế nhưng sau một hồi tôi bỏ công hù dọa, dụ dỗ các kiểu, anh ta cũng thành thật khai báo từ đầu đến cuối.
Cũng may lần nói chuyện riêng này của Lê ca cùng Tuệ Gia diễn ra khá lâu, vì câu chuyện của Phụng ca vô cùng dài dòng, lắt léo. Đại khái có thể tóm tắt thành những tình tiết sau.
Tiên hoàng trong một lần đi săn gặp được mẹ con thái hậu đang bị dã thú tấn công, liền dựa vào lực lượng thị vệ hùng hậu theo sau mà làm anh hùng cứu mỹ nhân, giết xong dã thú lại đem hai mẹ con kia về hoàng cung chăm sóc. Sau đó mới biết nàng kia vừa góa chồng, thân thế đáng thương, tiên hoàng liền không ngần ngại đưa nàng vào hậu cung.
Vị cố thái hậu (thật ra là thái hậu đang ngủ say) này cũng là một kẻ vô cùng có thủ đoạn. Chỉ trong vài năm, nàng ta chẳng những nắm được trái tim của hoàng đế, lên ngôi hoàng hậu, mà còn thành công khiến ngài xem con gái riêng của mình như con gái ruột, hết lòng chăm sóc.
Sau đó nàng ta mang thai, vừa sinh con xong thì bị một vị tu hành phá lực cao cường đi ngang qua phát hiện, bị lột bộ da hồ ly mà chìm vào giấc ngủ say.
Tới đây, lại nói về đứa con gái riêng của thái hậu.
Nàng ta tuy không phải là máu thịt của tiên hoàng, thế nhưng ngài thương ai thương cả lối đi, chẳng những phong nàng ta làm công chúa, còn ban thưởng cho nhiều thứ quý giá, sự kiện nào quan trọng cũng gọi nàng ta tới, có thể nói là hết mực thương yêu. Chuyện sau đó Phụng ca kể cũng giống như những thứ chim sẻ yêu kể cho tôi, chính là lúc yêu quái vô diện xuất hiện ăn thịt công chúa, sau đó hãm hại tiên hoàng.
Còn một chi tiết quan trọng nữa, người tu hành vô tình ngang qua chỉ điểm con vô diện ngay sau khi Lê ca lên ngôi không ngờ lại chính là Tuệ Gia. Vì công trạng này cùng tài năng hiếm có, anh ta nhanh chóng lên chức pháp sư, trở thành cánh tay đắc lực của hoàng đế. Vì đã trở thành pháp sư, anh ta không ngừng giúp hoàng đế giải quyết những chuyện mà những đại thần bình thường không thể nhúng tay. Một trong những chuyện đó dĩ nhiên là thái hậu đang ngủ say mà hoàng đế vô cùng mong nhớ.
Tôi hỏi Phụng ca: “Nghe nói con quái vô diện do pháp sư chỉ điểm đã bị trừ khử rồi?” Anh ta đáp: “Vốn dĩ con vô diện này sau khi bị bắt thì đã luôn bị pháp sư khống chế. Bây giờ nó không còn dùng được nữa, pháp sư đã giết nó để trừ hậu họa về sau.”
Tôi thở dài một hơi, cho rằng mảnh ghép câu chuyện của tôi và Phụng ca gộp lại vẫn còn thiếu nhiều lắm. Tôi lại chuyển chủ đề sang cuộc sống trong cung, Phụng ca chậc lưỡi mà rằng: “Bệ hạ cái gì cũng tốt, chỉ tội hậu cung quá nhiều mỹ nhân. Nương nương bản tính lạnh nhạt, cũng không cần so đo nhiều với các nàng ấy.” Tôi ngớ ra: “Cái từ bản tính lạnh nhạt này nghe ra lại không giống với tôi lắm. Tôi nói nhiều như thế, anh lại cho rằng tôi lạnh nhạt? Cách nhận xét người khác của anh thật là lạ lùng thay.” Phụng ca lúc này đã quên mất chuyện lễ nghĩa hoàng cung gì gì đó, giọng điệu sôi nổi hẳn lên: “Quả thật có lúc cô nói rất nhiều, nhưng ấy hẳn là lúc cô có chuyện cần để bày tỏ. Hầu hết thời gian cô đều trầm mặc, cũng không đòi hỏi ai cái gì quá đáng. Hơn nữa cô có lòng tốt nhưng vẫn mong người khác nghĩ xấu về mình, ấy là cái tôi nhìn thấy sau một thời gian quan sát cô.” Tôi bật cười lớn: “Cái người anh miêu tả mà là tôi sao? Tôi mà lại có lòng tốt như thế? Dĩ nhiên tôi thích người ta nói mình tốt, nhưng hình như cũng không đúng lắm.” Không ngờ anh ta đỏ mặt: “Lần đó… lần đó chân tôi bị thương, chẳng phải là cô cõng tôi đi một đoạn đó sao?” Anh ta đỏ mặt xong lại nghiêm chỉnh nói: “Lâm Phụng tuy là thái giám nhưng cũng hiểu đạo nghĩa ở đời. Tôi vẫn luôn khắc ghi ơn cứu giúp trong rừng ngày ấy, nếu không phải cô tỏ ý muốn giúp tôi, ắt hẳn bệ hạ sẽ bỏ tôi lại. Lúc ngài xong việc quay trở lại, ai biết tôi có còn toàn mạng hay không? Là tôi nợ cô.”
Lời này của Phụng ca có vẻ như moi hết ruột gan ra mà nói, không khỏi khiến tôi có chút sững sờ. Tôi cảm thấy anh chàng này thật ra vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn thú vị, bèn tiện miệng chọc anh ta vài câu. Giữa lúc chúng tôi đang tán chuyện hăng say, một bóng người từ trong bụi rậm loạng choạng bước ra.
Phụng ca ngay lập tức lấy lại khuôn mặt nghiêm chỉnh, tiến về phía trước cung kính: “Bệ hạ… ”
Người trước mặt thật sự là Lê ca. Trên cánh tay anh ta hiện tại có thêm một con chim nho nhỏ màu đỏ rực đang đậu, anh ta vừa nhìn nó chăm chú vừa tủm tỉm cười.
Tôi hỏi: “Bệ hạ, con chim này nhìn quen lắm.” Lê ca nghe giọng tôi thì như thoát khỏi dòng suy nghĩ, vẻ mặt bỗng chốc như có chút ngượng ngùng. Anh ta quay sang Phụng ca nói: “Đi tìm cho trẫm một cái lồng.” Sau đó quay sang tôi: “Lệ phi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Trên đường về Lệ Tâm cung, đầu óc của tôi vẫn còn mơ mòng xung quanh chuyện con chim kia. Một lúc lâu sau tôi mới sực nhớ ra, con chim đó chẳng phải là chim sẻ tinh ngày trước đến “cướp sắc” tân hoàng hay sao?
Tôi vì cái ý nghĩ vừa mới hiện ra này mà bất giác ngừng bước chân, mấy cung nữ sau lưng tôi cũng đứng lại theo. Chợt sau lưng có giọng nam khàn khàn vang lên: “Trời lạnh, sao lại ăn mặc phong phanh như thế?” Tôi giật mình, dáo dác nhìn quanh, thì thấy một người áo đen cao gầy đang đứng không xa chỗ của mình.
Anh ta có khuôn mặt hơi xương xẩu, ánh mắt sáng quắc, sống mũi nam tính, tổng thể cũng rất dễ nhìn. Tôi nhận ra đây chính là vị Tuệ Gia mấy tháng trước cởi trần đứng trong hồ nước lạnh, không hiểu sao thiện cảm trong lòng giảm đi như rơi xuống vực không đáy. Hiện tại đã là cuối xuân, không khí dù mát mẻ hơn giữa hè một chút nhưng còn lâu mới được cho là lạnh. Một người vào giữa đông ngâm mình trong hồ nước lại nói khí trời tới hè là lạnh, cũng khiến tôi khâm phục năng lực phán đoán thời tiết của anh ta. Thế nhưng lời này tôi nào dám nói ra. Mặt khác, tôi tự hỏi người này đang nói chuyện với ai vậy. Anh ta nhìn về hướng tôi, lại giống như xuyên qua tôi trông thấy một thứ vô định nào đó. Tôi quyết định như chưa từng nghe thấy, gật đầu chào anh ta một cái rồi thong thả dẫn đoàn cung nữ của mình bước đi.
Tôi đi được mười mấy bước, chợt nghe giọng một thiếu nữ đáp lời. Thế nhưng lúc này đã đi xa quá, không nghe được rõ cô ta nói gì. Lúc vòng qua một tảng đá, tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy một mỹ nhân áo vàng cuối đầu đứng đó, còn Tuệ Gia không biết đã bốc hơi khi nào.
Tôi đã dợm bước định đi tiếp, thế nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại muốn biết người kia đã biến mất đi đâu. Liệu anh ta có còn quanh quẩn đâu đây? Trong cơn tò mò, tôi bất giác cất tiếng gọi: “Pháp sư? Tuệ Gia?”
Gần như ngay lập tức, một người áo đen từ gốc cây bên cạnh bước ra, khiến mấy cung nữ sau lưng tôi giật mình la hoảng lên. Sau khi phát hiện đó chính là pháp sư đương nhiệm, bọn họ mới cung kinh làm lễ chào rồi lùi ra xa.
Tôi tuy có chút kinh ngạc, thế nhưng là một kẻ đã quen với việc đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, tôi tủm tỉm hỏi anh ta: “Pháp sư thường có hành tung xuất quỷ nhập thần, nhỉ?” Anh ta giữ nguyên khuôn mặt cứng đơ không cảm xúc, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn về một hướng xa xăm phía sau lưng tôi. Thế nhưng giọng nói của anh ta lại hết sức nhẹ nhàng: “Cô gọi tôi sao?”
Tôi chẳng qua chỉ là trong lúc thất thần mà gọi, lúc này cũng không biết nên nói với anh ta điều gì. Thế nhưng tôi chẳng thể bảo anh ta: “Tôi gọi chơi thế thôi, anh cứ đi làm việc của anh.” Tôi tuy là một nương nương không có giáo dưỡng, thế nhưng trước mặt vị pháp sư được bệ hạ hết mực coi trọng này cũng không thể ngang nhiên tùy hứng như thế. Chưa kể Lê ca có thể sẽ cắt bớt phần ăn của tôi, biết đâu anh chàng giỏi phép thần thông trước mặt tìm cách trừng trị tôi không chừng. Đầu tôi xoay chuyển trong phút chốc, chợt lại nghĩ ra một chuyện hay ho. Tôi cười ngọt ngào nói: “Đúng thật là có việc…”