Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 6: Chương 6





Rồi 2 tiết "học" trôi qua nhanh chóng. Chuông vừa reo cũng là lúc anh Ren nhà ta bừng tỉnh.
-Giờ nghỉ trưa rồi hả tụi bây? - ổng ngái ngủ hỏi 5 đứa kia
-Ờ, dậy dùm luôn đi ông cố. Ngủ gì mà ngủ mãi. Bộ tối qua không ngủ à? - Pu
-Đâu, không phải là không ngủ. Chỉ là gia đình có việc nên phải thức đến tận 3h sáng. - Ren mệt mỏi vươn vai
-Ồ!!! - Pu chu miệng
-Đừng có "Ồ!!!!!!!!!" lên như thế. - Ren lãng mặt sang chỗ khác
-Ukm. - Pu gật một cái rồi đứng dậy, đi xuống bàn Ten. Nói nhỏ vào tai Ten - Mày nhớ co nhỏ hôm bữa bị Rin chõ vào bụng đến bất tỉnh không?
Ten trả lời hết sức nhỏ, chỉ 2 đứa mới nghe được:
-Nhớ chứ. Trước lúc Rin chõ vào bụng nhỏ thì nhỏ định đánh lén tao mà. Mà mày hỏi vậy... bộ có chuyện gì à?
-Nhỏ đó định trả thù. - Rin từ phía sau bước lên, nói vừa đủ để mấy đứa con trai nghe thấy
-Nhỏ nào? Mà trả thù việc gì? - Len ngơ ngác
-Sao? Có nên nói cho tụi nó biết không? - Rin hỏi nhỏ hai đứa kia

-Tao không biết, đi mà hỏi con "mỏ làng" á. - Ten lắc đầu, mái tóc quất qua quất lại
-Thì nói đi, dẫu sao thì mày cũng lở miệng nói lớn rồi. - Pu nhìn Ten rồi chuyển mắt sang phía Rin
-Không phải tao lỡ miệng đâu, ta cố tình nói lớn đấy. - Rin cười một nụ cười khá là thân thiện
-Huh? - Ten và Pu bất ngờ
-Tụi mình là bạn bè, sao lại phải giấu tụi nó? - Rin vẫn giữ nguyên nụ cười đó
Hai đứa kia hiểu ra, cúi mặt xuống vì đã không có ý định nói cho tụi con trai. Chúng nó nghxi đấy chỉ là chuyện riêng của cả ba. Nhưng nhờ có Rin mà tụi nó đã nhận ra được lỗi lầm.
-Tụi tao biết ơn mày lắm, Rin ạ. - Ten và Pu ngẩng đầu lên. Quay về phìa mấy thằng con trai (đang tụm lại bàn tán chuyện mà tụi nó giấu) - Cho tụi tao xin lỗi.
Mấy thằng con trai lại thêm một tràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
-Xin lỗi chuyện gì cơ chứ? Tụi mày đã làm gì có lỗi đâu?
-Thôi chuyện này không quan trọng. Con Rin sẽ giải thích rõ ngọn nghành ấy đứa mày
Tụi kia "Ừ" một tiếng rồi lắng nghe chăm chú từng lời của Rin. Hai đứa kia thì ngồi khoanh tay lại, nở một nụ cười hiền diệu.

Rin thì vẫ chỉ nở cái nụ cười hút hồn ấy, người khác nhìn vào tưởng là thân thiện chứ mà xung quanh ám khí dày đặc. Rút lại cái nụ cười, nó ra đóng hết tất cả các cửa, kéo cả màn lại vì biết lớp của tụi nó đang bị "theo dõi", mà người theo dõi không ai khác chính là mấy fan siêu nhiều chiện.
-Chuyện là vầy. Hồi nãy lúc tụi này thay đồ xong, đang trên đường về lớp thì gặp một vài bạn nữ gây sự. Mấy bạn nữ ấy nói tụi này cướp người yêu của tụi nó. Tao, Ten với Pu cũng chả để tâm cho lắm, cứ đứng đó vừa cười vừa đâm chọt tụi nó làm tụi nó tức điên. Vì tức quá nên tụi nó xông vào, tưởng tụi này chỉ giỏi có cái miệng nên nghĩ chỉ cần quơ tay quơ chân là thắng. - Rin dừng lại, quay về phía Pu, nháy mắt một cái, kèm theo là nụ cười tươi.
Pu hiểu được ý Rin, vẫn cứ giữ nguyên tư thế giải thích tiếp:
-AI ngờ tụi này võ công cao siêu quá, chưa đầy một phút đã hạ hết được tụi nó. Mà trong số đó lại có một đứa bị Rin chõ ngay bụng vì dám đánh lén Ten. Con nhỏ bất tỉnh ngay tại chỗ, và thế là sau khi tỉnh dậy, nó nuôi nấng ý định trả thù.
-Chuyện là vậy đấy. - Ten cười cười nhìn mấy đứa con trai
-Tụi nó học lớp nào? Nói đi, tụi này xử cho. - Len tức giận
-Không sao đâu mà, tụi nó cũng có làm gì được tụi tao đâu. Chỉ là đầu óc non dại nên lỡ lời với lỡ tay thôi mà. Bỏ qua đi. - Ten huơ huơ tay nhử thể chẳng có gì thật (mà đúng là mấy chị ấy có sao đâu)
-Đừng có mong tụi này bỏ qua, một khi đã đụng vào bạn tao dù chỉ cần 1 sợi tóc thì cũng đáng để mà nhận lại gấp 100 lần những gì tụi nó đã làm rồi. - Len thực sự tức giận quát Ten
Ten đứng dậy, thả hai tay xuống dọc theo cơ thể. Nước mắt sắp rơi vì nhưng bả đã ngăn lại được, kèm theo là một nụ cười đầy hạnh phúc. Không phải Ten khóc vì Len quát mình đâu, chỉ là thấy hạnh phúc vì Len quan tâm đến mình nhiều như vậy. Nhưng rồi chợt nhận ra cả Rin và Pu cũng có mặt trong trận chiến nên nghĩ có thể người Len quan tâm không phải là mình. Với lại, có ai lại quát thẳng vào mặt người mình thích đâu. Đến lúc này thì nước mắt Ten không nghe lời Ten nữa, cứ rơi ra, rơ mãi mà chẳng dừng. Ten thì đứng như trời trồng, chẳng nói tiếng nào, khuôn mặt đầy sự buồn bã và đau lòng cùng những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Rin và Pu thấy vậy tức giận, Rin thì khuôn mặt đằng đằng sát khí nhưng vẫn chưa làm gì, cứ đứng đó nhìn Len (chị ấy đang nghĩ kế khiến Len phải hối hận vì lời nói đó ý mà). Còn Pu thì trèo lên bàn luôn, phi thẳng tới chỗ Len, nhảy xuống bàn rồi tát thẳng vào mặt Len.
Một tiếng "chát" vang lên.

-Mày có biết cái tát này là vì sao không? - Pu đầy sự tức giận nhìn Len, sát khí còn cao hơn cả Rin
Rin thấy Pu từ dưới "phi" lên đây cũng bất ngờ nhưng vẫn để Pu trả thù cho Ten.
Len thì lúc này khá là giống Ten, chỉ có điều là ánh mắt hướng về phía Ten và không một giọt nước mắt. Nhìn vậy thôi chứ Len tự nhiên cảm thấy đau lắm, một cái cảm giác đau hơn cả khi bị dao đâm vào tim khi nhìn Ten rời nước mắt. Rồi ổng gục xuống, tới lúc này thì Rin đến gần, đúng hơn là trước mặt. Hai thằng kia biết Len hoàn toàn có lỗi nhưng cũng chỉ vì hắn lo cho Ten mới vậy nên cũng vẫn để cho 2 đứa kia giải quyết chuyện với hắn.
-Sao không trả lời? - Rin tức giận hỏi Len
Hắn càng cúi gầm mặt xuống, Rin lại gần hắn hơn:
-Mi biết Ten đau lắm không?
-Tao biết chứ. - Len vẫn cúi, nói giọng buồn buồn
-Vậy tại sao mày lại cư xử như thế? Biết nó đau vẫn cố làm là sao? - Rin tức giận tới đỉnh điểm, sát khí ngày càng dày đặt
Hai thằng kia thấy mà sợ luôn. Rồi con Pu đi tới chỗ trang trí bằng mấy con dao, rút một cái xuống. Kan và Ren thấy vậy hiểu nhỏ định làm gì nên chạy tới ngăn nhỏ lại. Ren giữ một bên, Kan giữ một bên.
-TỤI MÀY TRÁNH RA!!!!!!!!! - Pu hét lớn trong sự tức giận lên đến đỉnh điểm
-Mày dừng lại đi Pu, tao biết mày tức lắm nhưng mày giết nó thì được gì? - Kan nhăn mặt (mất sức quá mà, vừa phải kéo đứa con gái mạnh nhất trong ba đứa vừa phải khuyên nhỏ)
Ten nghe thấy từ "giết" hoàn hồn lại, nhưng cũng không tỉnh cho lắm, nhỏ cũng trèo lên bàn rồi nhảy xuống ngay chỗ Len.
-Mày làm gì vậy Ten? Tao biết mày đau lắm nên cứ việc quên đi. QUên đi rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Đừng để tâm tới lời thằng khốn đó nói. - Rin nói lớn

Ten bỏ ngoài tai những lời Rin nói, đẩy Rin sang một bên rồi đứng sát mặt Len. Hắn từ từ ngước lên, nhận ra khuôn mặt mang niềm hạnh phúc đến cho hắn, hắn bỗng ôm chầm lấy Ten làm 5 đứa kia bất ngờ. Pu vứt dao xuống đất, Kan và Ren cũng thả nhỏ ra. Nhưng dù ai có bất ngờ nhiều bao nhiêu, đứa bất ngờ nhất vẫn là Ten.
"Đây chỉ là cái ôm để Len an ủi mình, chỉ là tình bạn, không hơn không kém... " Ten thầm nghĩ, mặt vẫn cứ buồn
5s.... 10s... 15s... Len thả Ten ra.
-Sao lại ôm tôi? - Ten nói giọng lạnh băng, sắc mặt không thay đổi
Len nghe Ten nói vậy đau lắm, nhưng ổng đau biết Ten phải chịu đựng nỗi đau ấy còn hơn cả ổng nhỏ mới nói được. Muốn chấp nhận cái ôm ấy, muốn đáp trả lại cái ôm ấy nhưng chỉ vì nghĩ ông không dành cho nhỏ nên nó mới phải nói những lời cay độc như thế. 4 đứa kia hiểu rất rõ tâm trạng của 2 đứa nó bây giờ. Rin nhìn chằm chằm vào 2 đứa nó, rồi nhắm mắt, hít thở thật sâu. Nghĩ về cuộc đời mình: "Pu có Ren, Ten có Len. Còn mình... Mà phải rồi, mình không phải công tử hay tiểu thư nhà giàu như họ. Mình chỉ là một đứa con gái bình thường không hơn không kém. Mình chơi với họ chỉ vì họ là con nhà giàu. Ngay từ lúc mới gặp mình đã biết mình không xứng để có thể làm bạn với họ. Huống chi... là làm người yêu Kan... " Rồi nó mở mắt ra, đi ra khỏi lớp dưới con mắt tò mò của mấy fan xung quanh lớp nó (cửa cách âm siêu tốt, bên ngoài không nghe được một chữ). Kan thấy vậy, hơi lo lo cho nó.
Quay lại với cặp Len Ten thôi nào.
Len nắm chặt lấy vai Ten, nhìn thẳng vào mắt nó:
-Anh thích em.
Mắt Ten tự nhiên mở to hẳn ra. Miệng há (vừa vừa, không đủ để ruồi bay vào). Pu, Kan và Ren như hiểu Len muốn làm gì, lẳng lặng đi ra khỏi lớp, để lại không gian yên tĩnh cho hai đứa nó.
Lời của tác giả---------------------------------------------------
Sao? Mọi người thấy chương này hấp dẫn hông? Tác giả viết mà còn thấy hấp dẫn nữa ó. Nếu mọi người muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp với 3 cặp thì hãy đón xem tập tiếp nhé. Còn chuyện trả thù của con kia thì chắc cũng phải 3, 4 chương nữa á. Do nhỏ chuẩn bị kĩ càng lắm. Thôi bye bye mọi người nha, tác giả đi chơi đây.