Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 28: Chương 26





Rin xuống sảnh chính, chào mọi người rồi lại lon ton đạp xe về biệt thự (í í, tác giả lại dùng biệt thự nữa òi).
Trên đường đi, bả không ngừng nghĩ về những lời chị Minh vừa nói lúc nãy.
"Chẳng lẽ... những lời chị Minh vừa nói là sự thật? Mình yêu Zin sao? Chỉ coi Kan là bạn thân thôi sao? Tại sao lại có cái cảm giác lo sợ này? Mình lo sợ về cái gì chứ?" - Rin lại một lần nữa đắm chìm trong suy nghĩ
Băng qua các con đường dài dưới trưa đứng bóng, Rin chỉ che nắng bằng cách: đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tím hiệu "asia", mặc một chiếc áo khoác màu trắng có mũ mà không một điểm trang trí. Chỉ có thế. Rin trước giờ không sợ nắng. Da nhỏ này có một điểm rất đặc biệt: nắng cỡ nào da nhỏ cũng không đen (tác giả ganh tỵ quá nhé).
Gần cả tiếng sau, Rin mới về tới nhà. Lúc này, 2 thằng kia cũng đã dậy. cả biệt thự nháo nhào lên tìm nó.
Rin từ cổng nhìn vào thấy mọi người cứ loạn hết lên cứ như có ăn trộm. Bả chỉ cười trừ (ơ cái bà này. cả nhà người ta lo lắng cho bà, bà lại đứng đó cười là sao?) rồi âm thầm dắt xe đạp vào. Thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma ý. Bảo vệ đồ chạy toán loạn tìm nhỏ mà chả ai thấy. Rin dắt xe vào gara, đi vào biệt thự bằng cửa chính. Nhưng cũng chả ai thấy (mấy người này mắt để ở đâu thế? bả còn chả thèm luồn lách?). An tọa lên phòng, Rin đóng kín cửa. Nhỏ thay bộ đồ ra, buộc lại tóc nhưng cũng chả thèm ra khỏi phòng. Rin đạp xe mệt nên ngả cái rật lên giường nằm ngủ. Tay chân gì mà chàng hãng ra, mất hết cả hình tượng!
Trong khi đó
~~Ở tầng 2 - tầng tụi nó ở, Pu lo lắng mở cửa từng phòng, đảo mắt nhìn quanh rồi lại tìm hết mọi ngóc ngách mà cũng không thấy nhỏ.
-Bà nội mày! Ở đâu vậy hả mụ quái đản kia? Bắt mọi người phải chạy toán loạn tìm mày suốt từ hồi 9 giờ. Tình người mày để ở đâu vậy hả? - Pu vừa lo lắng vừa trách Rin
Ten và những người khác cũng vậy. Nhưng có một điều kì lạ đã xuất hiện trong Kan. Đó là: dù Rin mất tích nhưng tại sao mức độ lo lắng của ổng cũng chỉ bằng 4 đứa kia? Kan chẳng quan tâm lắm tới điều đó. Cứ cậm cụi tìm nhỏ. Mà có ai ngờ rằng nhỏ đang yên vị đánh một giấc say sưa trong chính phòng của nhỏ?
Thời gian trôi qua................... 2 tiếng sau. Bây giờ là 13h 30 phút (tác giả quên mất. hôm nay tụi nó cúp học nhé)

Bài nhạc chuông của Rin reo lên (beat của bài K (part 2) ấy nhé mọi người).
Trùng hợp là đó cũng là lúc Rin vừa mở mắt. Rin mệt mỏi đứng dậy, lấy cái sony đang nằm trên bàn (học), lướt lướt rồi bắt máy.
-Alô. - Giọng Rin khá uể oải
-Giọng mày nghe nản thế? Mới ngủ dậy à? - Đầu dây bên kia
"Cái giọng này... là ZIN?" - Rin giật mình tỉnh ngay
-Ờ thì... mới ngủ dậy. - Rin run run nói
-Hiếm. - Zin cười
-Ờ. - Rin hơi buồn mặc cho Zin đang vui (không phải chị ấy buồn. chỉ là sợ phải nói chuyện với Zin. sợ Zin phát hiện ra tình cảm của mình)
-Tự nhiên nói chuyện lạnh thế? - Zin
-Không.,. không có gì. - Rin đi lại giường, ngồi xuống
-Hôm nay mày sao vậy? Không khỏe à? - Zin bắt đầu thấy lo
-Không sao hết. - Rin
-Nếu mày không muốn nói thì thôi. - Zin
-Ừ. - Rin
-Dạo này mày sao rồi? - Zin
-Ổn. Còn mày? - Rin
-Tất nhiên. - Zin
-Nghe nói 6 tháng nữa mày về? - Rin
-Mấy phụ huynh thông báo cho tụi mày biết rồi à? - Giọng Zin có vẻ hơi thất vọng

-Ừ. Sao thế? - Rin
-Định cho tụi mày một bất ngờ. Ai dè... - Zin thở dài
Rin cười, đủ lớn để Zin có thể nghe thấy:
-Có khi phản tác dụng đấy ông cụ.
-Sao lại phản tác dụng? - Zin ở Pháp cũng đang cười nhưng Rin lại không hề hay biết
-IQ mày à. Tự đoán đi chứ. - Rin
-Miễn cần mày nói tao cũng biết tao thông minh rồi. - Zin
-Mà, tại sao lại gọi cho tao? - Rin hỏi điều mà nãy giờ nhỏ đang băn khoăn
-IQ mày cũng à. Tự đoán đi chứ. - Zin "chơi" lại RIn
-Ờ thì cao. Nhưng thua mày. OK? - May là Rin đỡ kịp
Zin chỉ biết lắc đầu, nghĩ mà lại buồn:
"Nếu tao nói, liệu tình bạn của tao với mày có còn không?"
-Im thế? - Rin thấy Zin đột nhiên im lặng bắt đầu lo

-Không có gì. Thôi tao cúp đây. Có việc độ suất. - Nói xong Zin cúp luôn. Chẳng để cho Rin nói thêm lời nào
Vì ổng sợ. Nếu ổng vẫn tiếp tục nói chuyện với Rin, ổng sẽ phải nói ra cảm xúc thật của mình
5 năm trước, lúc Zin lên máy bay theo gia đình sang Pháp, ổng đã phát hiện ra một điều. Điều mà ổng lo sợ. Và nó đã xảy ra. Ổng và Kan cùng thích một người. Lúc đó, Zin đã coi việc sang Pháp là một dịp may mắn để che giấu đi cảm xúc thật của mình với Rin. Dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng Zin hoàn toàn không thể ngăn được tình cảm của mình. Ổng bắt đầu trở thành một tên tán gái chuyên nghiệp từ năm mới 10 tuổi - một năm sau đó.Zin rất có tài tán gái. Độ tuổi nào cũng phải đổ trước ổng. Nhưng... ổng vẫn không thể quên được Rin. Phải. Ổng và thằng bạn thân của ổng đã cùng thích một người.
Rin thì khá bất ngờ vì lời nói của Zin. Nhỏ cũng buồn nhưng cố gắng không quan tâm. Nhỏ nghĩ mình không dành cho ai trong nhóm. Vâng,tất cả chỉ vì gia cảnh hiện tại của nhỏ. Mệt mỏi, Rin thở dài rồi lao vào phòng tắm. Vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng.
Lết cái thân xuống sảnh lớn ăn cơm trưa. Nhỏ bất ngờ trước cái khung cảnh này...
-Cái... CÁI MẸ GÌ THẾ NÀY??????????????? - Rin hét lớn, hai tay ôm lấy mặt mình
Quang cảnh trước mặt nhỏ: 5 cái xác ướp, ý nhầm 5 con người ngả đầu trên chiếc sofa rộng như giường nằm, miệng đã tập hợp đủ những con ruồi (tác giả này chém quá lố). Xung quanh... mấy chị hầu ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào nhau mà ngủ. Bác quản gia thì nằm hẳn hoi trên sàn nhà. Nhìn cái cảnh đó mà Rin không tài nào nhịn cười được. Nhỏ cười lăn cười lộn dưới đất (lại thêm một đứa muốn làm giẻ lau nhà).
-MUA... HÁ HÁ HÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Giọng cười siêu mất hình tượng của Rin vang lên làm mọi người bật dậy hết.
Ai cũng bất ngờ vì người xuất hiện trước mặt mình là nhỏ. Hai đứa Ten, Pu lo lắng chạy tới giơ tay giơ chân Rin lên mà xem xét, rồi còn hỏi tới tấp làm Rin chả kịp ú ớ thêm câu nào. Cuối cùng, Rin đành kể lại toàn bộ sự việc ọi người biết. Xong xuôi hết, mấy chị hầu lật đật đi nấu ăn rồi mọi người còn ăn cơm chung một bàn (tụi nó bắt tất cả phải ngồi ăn chung đấy, còn dạo là nếu không ăn thì sẽ bị đuổi việc nữa chứ. ^_^). Ăn xong, cho tới chiều... rồi tới tối... vẫn chả có chuyện gì đặc biệt để mà kể. Đến tầm 10h 30, tất cả mọi người trong biệt thự đều ngủ cả. Rồi một ngày kết thúc......