7
Ngày hôm đó, ta đang tựa lên người thú cưỡi mà Tư Dược trưởng lão tặng, chuột lang nước cấp 1, phơi nắng.
Ta đang phơi nắng, muốn sáng lấp lánh như ánh mặt trời, chợt thấy có một bóng đen che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu ta.
Vân Thiển Thiển khoanh tay, đắc ý mà nói: “Ốc Đức Cường! Nghe nói ngươi đã nhập môn nửa năm mà ngay cả ngự kiếm cũng không biết!”
“Ngày thường cũng không thấy ngươi đi luyện kiếm với sư thúc, có phải sư thúc chẳng thèm quan tâm gì đến ngươi hay không?”
Có thể có một trường hợp khác là con gián chúng ta đều luyện kiếm vào buổi tối hay không?
Buổi tối ta chạy KPI, ban ngày nằm yên, có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì cả!
Vậy nên, ta không trả lời Vân Thiển Thiển, móc lá cải ra nhai nhai nhai.
Đang ăn, ta phát hiện ra thú cưỡi chuột lang nước của ta cũng đang rướn cổ lại đây.
Vì thế, chúng ta cùng ăn lá cải với nhau.
“Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”
“Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”
Mới đầu, Vân Thiển Thiển sửng sốt, ngay sau đó, nàng ta nổi giận.
【Hệ thống, con ả chết tiệt này vậy mà lại không thèm đếm xỉa đến ta!】
【Hơn nữa, nàng ta còn ăn chung lá cải với chuột lang nước, điên rồi à? Cũng không chê bẩn!】
Hử? Âm thanh gì vậy?
Vân Thiển Thiển đứng trước mặt ta căn bản không hề nói chuyện, nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của nàng ta.
Hơn nữa, vừa rồi, nàng ta vừa nhắc đến hệ thống à?
Hoá ra là vậy! Bàn tay vàng của nàng ta chính là hệ thống, chẳng trách sao lại kiêu ngạo như vậy.
Nhưng không rõ là chim ở đâu hót, bởi vì dường như ta đã thức tỉnh khả năng đọc được suy nghĩ.
Vậy nên, ta mò mò trong túi trữ vật, móc một miếng lá cải ra đưa cho nàng ta.
“Chưa từng ăn, rất sạch sẽ.”
Vân Thiển Thiển giận dữ, hất văng lá cải ta đưa.
“Ai thèm ăn lá cải héo của ngươi!”
Ơ, không ăn hả?
Đây là lá cải có chứa linh lực do sư tôn dùng linh điền trồng, có thể bổ sung linh lực đó.
Ta nhặt lá cải nàng ta hất xuống đất lên, phủi sạch tro bụi trên đó, tiếp tục gặm gặm gặm.
Hệ thống của Vân Thiển Thiển lên tiếng.
【Ký chủ, nữ phụ độc ác cũng đáng thương thật, nhặt lá cải hỏng trên mặt đất để ăn. Hay là thôi bỏ đi?】
Vân Thiển Thiển giận dữ:
【Sao có thể cho qua như vậy được? Nếu không phải nàng ta cướp đi thành tích đứng nhất trong buổi thí luyện, sao ta chỉ trở thành đệ tử nội môn của sư tôn cho được?】
【Suốt nửa năm qua đều là sư huynh dạy dỗ ta, ta chỉ mới gặp sư tôn có hai lần!】
【Đều do nàng ta, đều do nàng ta! Đều do nàng ta hãm hại ta!】
【Sao sư tôn không chịu gặp ta, sao sư tôn của nàng ta ngày nào cũng đón nàng ta về ăn cơm!】
Đây là một câu hỏi hay. Ta nhìn bầu trời, xem ra sư tôn sắp đến đón ta về ăn cơm rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sức ép của sư tôn vang lên sau lưng Vân Thiển Thiển.
“Vân Thiển Thiển, ngươi đang làm gì vậy?”
“Có phải ngươi đang ỷ vào thân phận đệ tử nội môn của chưởng môn mà ức hiếp Tiểu Cường nhà ta hay không?”
Nhìn thấy sư tôn của ta, Vân Thiển Thiển cảm thấy uất ức vô cùng.
“Sư thúc… ta!”
Sư tôn: “Tự đến Giới Luật Đường chịu phạt đi!”
Sau đó, sư tôn nắm gáy ta, nhấc bổng ta từ trên lưng chuột lang nước lên.
“Về ăn cơm thôi.”
8
Sở Vấn Thiên chỉ tuỳ tiện nói một câu, kêu Vân Thiển Thiển đi Giới Luật Đường chịu phạt.
Xử phạt bình thường chẳng qua chỉ là cấm túc vài canh giờ hoặc bị gõ vài thước, không ngờ, Vân Thiển Thiển vậy mà lại bị thương nặng, mệnh đèn lay lắt.
Chưởng môn Thẩm Lưu Phong từ trước đến nay chẳng mảy may quan tâm gì đến nàng ta, nay lại như phát điên lao ra khỏi Tuyệt Tình Điện, hùng hùng hổ hổ xông lên Vấn Kiếm Phong gây sự với sư tôn của ta.
“Sư đệ! Đệ đã làm gì Thiển Thiển vậy?”
“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, có làm gì sai cũng không nên phạt nặng như thế này!”
Tính tình của sư tôn vốn lạnh lùng kiêu ngạo, không giỏi ăn nói, nghe thấy vậy chỉ hơi nhíu mày: “Sư huynh, những lời này của huynh là có ý gì?”
Vân Thiển Thiển là hậu bối, cho dù sư tôn có bất mãn với nàng ta thì cũng sẽ không chỉ trách quá mức. Không ngờ, Thẩm Lưu Phong lại nhìn sư tôn của ta với ánh mắt đau đớn.
“Đệ còn dám hỏi à?”
“Nếu không phải do đệ thiên vị che chở, vì đồ đệ của mình mà trừng phạt nó, sao nó lại bị thương nặng đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cận kề cái chết như vậy???”
Những lời này khiến Sở Vấn Thiên càng thêm khó hiểu.
“Nó ỷ vào thân phận đệ tử của chưởng môn mà ức hiếp đồng môn, ta chẳng qua chỉ yêu cầu nó đến Giới Luật Đường chịu phạt một chút, lấy thước đánh vài cái, sao có thể ra nông nỗi bị thương nặng cho được?”
Thẩm Lưu Phong nhìn Sở Vấn Thiên bằng ánh mắt hoài nghi: “Chỉ lấy thước đánh vài cái?”
Biểu cảm trên gương mặt Sở Vấn Thiên không hề thay đổi:
“Nếu chưởng môn sư huynh không tin thì có thể đi hỏi các đệ tử ở Chấp Pháp Đường.”
“Đối với đệ tử bị phạt, nhiều nhất cũng chỉ lấy thước đánh 10 cái mà thôi.”
“Cho dù có nặng nhất thì cũng chỉ bị phạt quỳ mấy canh giờ trong Giới Luật Đường.”
Thẩm Lưu Phong thu hồi kiếm, sốt ruột nên đã hành xử nông nổi.
“Vậy tại sao Thiển Thiển lại vào cấm địa sau núi, bị yêu thú phát rồ lên gây thương tích?”
“Hiện giờ, nó bị yêu thú trấn giữ núi là hoả kỳ lân gây thương tích, cần gấp Thiên Sơn tuyết liên trên đỉnh núi tuyết cách đây ngàn dặm để chữa trị.”
“Thiên Sơn tuyết liên được một con giao long hệ băng từ thời thượng cổ canh giữ, muốn hái được không phải dễ dàng.”
“Trong tông môn, chỉ có hai người là ta và ngươi là có tu vi này.”
“Ta là chưởng môn, không thể tuỳ tiện rời khỏi tông môn…”
Nghe thấy những lời này, ta cảm thấy có gì đó sai sai, giống như y đang thao túng tâm lý sư tôn ta vậy.
“Chưởng môn sư bá, Vân Thiển Thiển tự tiện xông vào cấm địa sau núi, làm trái với quy định của môn phái, chọc giận thần thú giữ núi nên mới bị thương nặng.”
“Chẳng lẽ ngài không điều tra xem nàng ta ra sau núi để làm gì?”
Lời nói của ta thành công thu hút sự chú ý của Thẩm Lưu Phong.
“Mạng người mới là quan trọng nhất. Thiển Thiển sắp chết đến nơi rồi, hỏi những lời này thì có nghĩa lý gì?”
“Thiển Thiển vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, nhất thời ham chơi nghịch ngợm một chút là chuyện thường tình.”
“Bây giờ, hoả kỳ lân đã bị ta phong ấn, nhưng Thiên Sơn tuyết liên này…”
Dù sao cũng là sư huynh đệ, Sở Vấn Thiên đương nhiên nghe hiểu y có ý gì.
“Ý của chưởng môn sư huynh là muốn ta đến Thiên Sơn xa xôi, lấy Thiên Sơn tuyết liên về để chữa trị vết thương cho Vân sư điệt?”
Thẩm Lưu Phong liếc xéo ta, cười lạnh: “Bổn toạ biết ngay mà, sư đệ sẽ không bàng quan, thờ ơ trơ mắt nhìn vãn bối chết…”
Ơ kìa, tên này nhìn ta làm gì? Hắn đang có ý gì?
Ta thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn?