Nhật Ký Trưởng Thành Của Cố Nhị Tiểu Thư

Chương 4: Nàng cái gì cũng chưa làm, thế mà Chu Trường Hằng đột nhiên lại đỏ mặt




Cố Hoa Thanh cẩn thận cất bộ quần áo kia, nàng quyết định chờ hết năm nay sẽ đến Tề Vương phủ. Mấy ngày nay nàng cũng nên ăn ít lại, vận động nhiều hơn, đến lúc đó sẽ thon thả hơn một chút, mặc những bộ quần áo kia sẽ càng đẹp mắt hơn.

Vì những lễ vật ngày hôm nay, buổi tối đi ngủ Cố Hoa Thanh liền nằm mơ.

Nàng mơ thấy nàng đang nhỏ bé như vậy, bỗng nhiên sau một đêm liền trưởng thành, biến thành một cô gái mười lăm tuổi. Mái tóc dài đen tuyền óng ả, dáng người tinh tế yểu điệu, còn có khuôn mặt xinh đẹp như hoa.

Sau đó, nàng đứng trước mặt Chu Trường Hằng.

Nàng nhớ rất rõ dáng vẻ lúc Chu Trường Hằng mười sáu tuổi, tuy không nhớ hắn lúc mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nàng đặc biệt ghi nhớ dáng vẻ của Chu Trường Hằng lúc mười sáu tuổi.

Lúc đó, Chu Trường Hằng cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải ngưỡng cao cổ lên mới thấy được hắn, hắn hiếu động, uy vũ, so với những người bạn đồng lứa cường tráng hơn nhiều.

Da hắn không tính là trắng, nhưng ánh mắt thì rất sáng, lông mi rất dày, hàm răng trắng sáng nên mỗi lúc hắn cười rộ lên, tâm tình người ta cũng trở nên tốt hơn.

Đó là thời điểm mà nàng cảm thấy, Chu Trường Hằng quả thật là người con trai tốt nhất trên đời.

Trong giấc mơ, cô gái ngửa đầu lên nói chuyện cùng Chu Trường Hằng. “Trường Hằng ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì không?”

Nàng cái gì cũng chưa làm, thế mà Chu Trường Hằng đột nhiên lại đỏ mặt.

Hắn trốn tránh ánh mắt của nàng thì nàng sẽ ngang bướng, hắn càng trốn tránh thì nàng lại càng cố chấp, nhất định phải cùng hắn đối mặt. Cuối cùng Chu Trường Hằng sốt ruột, hắn lập tức đưa tay ra chụp lên đầu nàng, không cho nàng ngẩng lên.

Lúc này hắn mới lắp bắp nói: “Hoa Thanh, muội... Muội đã mười lăm tuổi rồi.”

Nàng không nhìn được cái gì liền ủy khuất cúi đầu, mất hứng “Ân” một tiếng.

“Muội, muội muốn lễ vật như thế nào?”

Nhắc đến lễ vật, nàng cao hứng hơn một xíu, muốn ngẩng đầu lên nói chuyện nhưng lại không được, nàng liền tức giận, giọng điệu nói chuyện lớn hơn, hỏi: “Muội muốn lễ nào nào thì huynh cũng đều tặng cho muội sao?”

Chu Trường Hằng lại “ông nói gà, bà nói vịt” trả lời. “Ta... Ta hỏi cưới muội không tốt sao?”

A... Lấy vợ... Lấy nàng sao?

Tuy chỉ là nằm mơ thôi nhưng Cố Hoa Thanh đang ngủ trên giường liền cười khanh khách.

Sau đó, nàng ngẩng đầu, cười đến cong cả mắt, vô cùng cao hứng nói:

“Tốt, chúng ta khi nào thì thành thân a? Huynh đã nói cho biểu cô chưa? Nga, còn có phụ thân của muội, nương của muội, bà nội của muội, huynh đều phải đi nói cho họ đó.”

A! Chu Trường Hằng dường như vừa mừng vừa sợ, vết hồng trên mặt đã lan đến tận tai. Hắn cư nhiên lại thẹn thùng trước ánh mắt của nàng.

Cố Hoa Thanh cười ha hả, nàng thật sự không nghĩ đến Chu Trường Hằng còn có thời điểm đáng yêu như vậy.

Văn ma ma đang gác đêm bên ngoài thì bị tiếng cười của nàng làm cho bừng tỉnh, bà vừa tiến vào thì thấy Cố Hoa Thanh ôm bộ quần áo mới, cười đến vui vẻ.

Văn ma ma không khỏi buồn cười, Nhị tiểu thư thật đúng là tiểu cô nương, được tặng quần áo đẹp như vậy, nên khi ngủ luyến tiếc không muốn buông ra. Quan trọng nhất là nàng đã ngủ rồi mà còn cao hứng như vậy.

Văn ma ma nghĩ rằng, ban ngày bà chắc chắn bị ảo giác, nhìn nhầm rồi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Hoa Thanh nhớ rất rõ giấc mơ đêm qua. Bởi vì càng nhớ rõ nên nàng càng muốn gặp Chu Trường Hằng.

Với lại nàng cũng có một chút tò mò, không biết bây giờ dáng vẻ của Chu Trường Hằng như thế nào?

Nhưng mà, phụ mẫu không cho nàng ra ngoài bây giờ.

Cố Hoa Thanh không còn biện pháp nào khác, nàng định viết cho Chu Trường Hằng một phong thư.

Trong nhà tuy có mời lão sư cho nàng, nhưng vào thời điểm nàng năm tuổi, nàng lười biếng không chịu học nên đáng lẽ bây giờ không thể biết viết, nếu như bây giờ gửi thư, Chu Trường Hằng hoài nghi nàng thì phải làm sao.

Hiện giờ lão sư đang trở về mừng năm mới, nếu nàng đột nhiên viết thư chỉ sợ là dọa mọi người. Hơn nữa, Chu Trường Hằng bây giờ mới sáu tuổi, cỡ lẽ còn rất nhiều chữ mà hắn không biết đi.

Vậy nên chỉ có thể viết cho biểu cô...

Còn năm ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, phụ thân Cố Vĩnh Kiệt không cần phải xuất môn nên mỗi ngày, Cố Hoa Thanh đều ở trong Ngọc Đường viện nhờ phụ thân chỉ viết chữ.

Cố Vĩnh Kiệt năm nay hai mươi hai tuổi, dưới gối chỉ có duy nhất một đứa con gái là Cố Hoa Thanh, đương nhiên hắn vô cùng yêu thương nàng, Cố Hoa Thanh nhờ vả làm sao hắn có thể không đồng ý? Hắn không những đáp ứng nàng thôi, mà hắn còn rất cao hứng nói với Hạ thị rằng, tiểu cầu của bọn họ về sau sẽ trở thành một nữ nhân tài ba.

Cố Vĩnh Kiệt từ nhỏ đã được Hầu gia phong làm thế tử, thời điểm hắn tám tuổi, hắn đã đi trên con đường tri thức thi cử, từ nhỏ đã yêu đọc sách. Hạ thị cũng không ngoại lệ, tuy lúc nàng ở nhà mẹ đẻ, nàng được mọi người cưng chiều như công chúa, nhưng tri thức nàng không tồi, phụ thân nàng rất thích đọc sách nên Hạ thị liền theo phụ thân nàng học tập, nàng phi thường tài giỏi viết được trâm hoa chữ nhỏ.

Cho nên hai vợ chồng rất cao hứng với yêu cầu của Cố Hoa Thanh, nhưng mà Cố Hoa Thanh cả ngày đều ở Ngọc Đường viện, làm cho Hạ thị có chút mất hứng. Nàng muốn thừa dịp này tranh thủ cùng Cố Vĩnh Kiệt hoài thai lần nữa, sinh cho Hầu phủ một tiểu thế tử.

Tuy rằng Cố lão phu nhân thích Cố Hoa Thanh, nhưng mà nàng không sinh được con trai cho Cố Vĩnh Kiệt thì dòng chính của Hầu phủ sẽ bị tuyệt hậu.

Vì thế Hạ thị nghĩ ra một biện pháp tốt đẹp, để Hạ Tân Nhu - người lớn hơn Cố Hoa Thanh hai tuổi dạy nàng viết chữ, hai đứa nhóc ở Trúc Cẩm viện luyện chữ, còn Cố Vĩnh Kiệt thì sẽ qua đó kiểm tra vào mỗi buổi sáng và chiều.

Hạ Tân Nhu rất nguyện ý, còn bày ra bộ dáng tiểu lão sư, viết mẫu cho Cố Hoa Thanh bắt chước theo. Cố Hoa Thanh cũng thận trọng cư xử, không dám trước mặt Hạ Tân Nhu bày ra vẻ mặt đã biết hết chữ rồi.

Đã hai ngày như vậy trôi qua, Cố Hoa Thanh vừa mới quay về Ngọc Đường viện liền bị nương đem nàng đuổi đi.

Khi biết được lý do thì nàng liền hối hận không ngừng, Đại thúc cùng Đại thẩm đã sinh con trai rồi, mà phụ mẫu nàng lại chưa sinh đứa thứ hai nên mới sốt ruột.

Nhưng mà trong lòng nàng rất cao hứng, vì phụ thân giống Chu Trường Hằng, là một nam nhân trong sạch.

Kiếp trước nàng không sinh con được, mọi người đều ám chỉ nhưng Chu Trường Hằng đều giả vờ không hiểu, không nạp thiếp khác. Kiếp này cha cũng vậy, cha không có di nương cũng không có nha đầu thông phòng, xem ra Hạ thị quả thật hạnh phúc.

Nếu nương có thể sinh ra một tiểu đệ đệ thì thật tốt.

“Hoa Thanh, muội chăm chỉ một chút!” Cố Hoa Thanh không tập trung một xíu liền bị tiểu lão sư Hạ Tân Nhu nóng nảy quát. “Muội xem xem a, muội viết bảy tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như thế, cô cô cùng dượng sẽ không cao hứng.”

Cố Hoa Thanh cúi đầu nhìn, chữ của nàng thật sự rất xấu.

Kiếp trước chữ của nàng bình thường, nhưng bây giờ nàng chỉ mới năm tuổi, trên tay không có nhiều sức, viết chữ như thế chẳng khác nào là con chó con đang leo cây. Cố Hoa Thanh nhìn lại chữ của Hạ Tân Nhu, nàng không biết xấu hổ nở nụ cười, chữ của Hạ Tân Nhu so với nàng đẹp hơn rất nhiều.

“Biểu tỷ không cần tức giận, ta chăm chỉ viết, chăm chỉ viết.”

Hạ Tân Nhu “Ân” một tiếng, tiểu Cố Hoa Thanh liền nghiêm túc viết chữ, lúc này Hạ Tân Nhu mới vừa lòng vỗ vỗ đầu nàng, cổ vũ nói: “Cố lên, giữa trưa ta sẽ nói cô cô làm cho muội “Bác Bảo vịt nướng” (*)

Kỳ thật “Bác Bảo vịt nướng” là món khoái khẩu của Hạ Tân Nhu, Cố Hoa Thanh chỉ không thích cũng không ghét mà thôi, nhưng nàng hiểu được Hạ Tân Nhu đang lấy đồ ăn ra để khích lệ nàng.

Nàng liền gật đầu.

Hạ thị cầm bức thư, vô cùng cao hứng nhìn Cố Hoa Thanh, nàng cười ngửa tới ngửa lui, rồi cũng cầm cây bút viết cho Tề Vương phi một bức thư. Hẹn năm sau sẽ đi Đông Sơn tự xem mai hồng, sau đó Hạ thị phân phó cho hạ nhân mau chóng đem thư đi...

Khi thư được đưa đi, Cố Hoa Thanh ngày đêm trông ngóng hồi âm.

Nàng nhớ ra phải vẽ cho Cố lão phu nhân một bức tranh hoa lan, Cố Hoa Thanh liền lấy một tờ giấy ra vẽ. Hoa lan cũng giống như tâm tình của nàng vậy, bơ phờ, mềm mại, có một chút rung động.

Thật ra hai tiểu cô nương Hạ Tân Nhu và Cố Hoa Hân đều là nữ hồng, di nương của Cố Hoa Hân giúp nàng chọn chất vải tốt để thêu hoa lan làm khăn tay, mặc dù không đẹp bằng những chiếc khăn của di nương, nhưng với tuổi của Cô Hoa Hân mà làm được như vậy thì đã phi thường tốt rồi.

Hạ Tân Nhu tuy rằng là một tiểu hài tử không có người thân thích, ông bà nội thì đã sớm mất, phụ thân ngoài ý muốn tử trận, nương nàng ta thì về nhà mẹ đẻ đi tái giá. Vì thế hai chị em Hạ Tân Nhu đã được Hạ thị mang về chăm sóc.

Nên khi làm quà tặng cho Cố lão phu nhân, Hạ Tân Nhu liền cố hết sức thêu hai đóa hoa lan trên khăn tay, một bên thêu hoa lan nở rộ, bên còn lại là nụ hoa, trông rất sống động.

Nếu nói Cố Hoa Hân thêu không tồi thì Hạ Tân Nhu có thể so sánh tay nghề với di nương. Hạ Tân Nhu chỉ mới bảy tuổi mà đã làm được như vậy, quả thực mang lại rất nhiều hãnh diện cho Hạ thị.

Cố Hoa Thanh nhìn chằm chằm vào Hạ Tân Nhu, âm thầm thở dài.

Thời gian này Hạ Tân Nhu đều ở cùng một chỗ với nàng, dạy nàng viết chữ, đóa hoa lan trên khăn tay tuy nhìn đơn giản nhưng khi thêu sẽ rất phức tạp, không biết nàng ta phải thức bao nhiêu đêm mới làm ra được...

Khó trách, mỗi lần Cố Hoa Thanh nhìn thấy Hạ Tân Nhu thì nàng ta đều dụi khóe mắt, bây giờ vết thâm đen ở hai mắt do thiếu ngủ đã lan rộng ra.

Mấy đứa nhỏ đều được Cố lão phu nhân khen, ai cũng có phần thưởng, trên đường trở về, Cố Hoa Thanh kiên trì đi bộ, kéo Hạ Tân Nhu đi ở phía sau cùng.

“Biểu tỷ, ta đã viết thư xong rồi, hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, tỷ không cần đến dạy ta viết chữ nữa, hai chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Hạ Tân Nhu lại không đồng ý nói. “Hoa Thanh, làm việc không thể bỏ dở giữa chừng, muội bây giờ còn nhỏ, phải chú ý điểm này, nếu không sau này lớn lên tính tình sẽ khó thay đổi, muội không thể làm được việc gì cả.”

Cố Hoa Thanh có chút không chịu nổi Hạ Tân Nhu vất vả, nhưng nàng không dám nói rằng nàng yêu cầu việc này là vì suy nghĩ cho Hạ Tân Nhu, Cố Hoa Thanh bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng mà muội thật sự mệt mỏi, muội còn nhỏ, tay không có nhiều sức, qua năm mới rồi học tiếp có được không?”

Hạ Tân Nhu nhìn Cố Hoa Thanh, dường như bị bộ dáng đáng thương của nàng thuyết phục, thờ dài một hơi, gật gật đầu.