Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Chương 3




Bên trong phòng ngầm, có hai người đàn ông khác vẫn thông qua máy theo dõi quan sát toàn bộ quá trình phỏng vấn của Mật Tâm La.

“Nhị gia.” Nhậm Thất một mực cung kính hành lễ với người đàn ông áo đen đứng chắp tay.

“Nhậm Thất, cậu vẫn cứ hành lễ khiến không người nào thích.” Người áo trắng trẻ tuổi bên canh người đàn ông áo đen vượt lên trước lên tiếng.

“Đông thiếu, xin lỗi tiểu nhân không có chú ý tới ngài.” Nhậm Thất lạnh giọng nói, trong không khí nhất thời dường như trải rộng sương lạnh.

“Nhị gia, vị tổng quản này của anh, thật sự là không thú vị lại ác độc.” Đông Trẫm mặc áo trắng oán trách. "Tổn hại người không cần lời thô tục lại càng không đổi sắc mặt.”

Nhậm Thất xem hắn điên, chẳng qua là xin phép người áo đen.

“Vị Mật tiểu thư này có hợp ý của ngài?”

“Cô thật sự là người phụ nữ kỳ lạ, Nhị gia, ngài nói có đúng hay không? Nụ cười lúc đầu của cô, rất có ý nghĩ sâu xa.” Đông Trẫm lại cướp lên tiếng. "Thật là khiến người khó hiểu. Cô đến tột cùng nhìn thấy cái gì, cười đến thật kỳ dị?”

“Nhậm Thất, cậu thấy thế nào?” Thanh âm trầm thấp hùng hậu của Nhậm Hải Khiếu có khắc nghiệt uy nghiêm vô hình.

“Mặc dù lai lịch của cô có chút không rõ, nhưng thân thủ cực tốt, hơn nữa –“

“Hơn nữa như thế nào?” Hải Khiếu cau mày, không thích thái độ chần chờ của hắn.

“Tiểu thiếu gia thoạt nhìn không có địch ý với Mật tiểu thư, khi cô nói chuyện, tiểu thiếu gia vẫn rất chú ý nghe cô nói, hơn nữa ở trong khoảng thời gi­an ngắn liền đón nhận cô.”

“Tôi thấy cô không phải quá biết diễn trò, hoàn toàn làm bộ không biết vườn Hải Nhiên là địa phương nào, thì chính là quá mức cổ hủ, căn bản không biết mình tiến vào loại gia đình gì.” Đông Trẫm khẽ hếch môi đường cong duyên dáng lên, hắn quen làm trái lại với Nhậm Thất. "Nhìn qua càng giống người trước.”

Nhậm Hải Khiếu liếc mắt sắc bén về phía Nhậm Thất.

“Này – lời của Đông thiếu cũng không phải không có đạo lý. Dù sao muốn lẫn vào đây cũng có không ít người.”

Nhậm Hải Khiếu trầm ngâm một hồi lâu, tựa như làm ra quyết định.

“Sẽ dùng cô. An bày cô ở một gian phòng bên cạnh Anh Nhất, sau đó mang cô làm quen hoàn cảnh vườn hải Nhiên, thuận tiện nói cho cô biết quy củ của Nhậm gia. Lương tháng liền đối chiếu lúc trước là được.” Hắn ưu nhã xoay người, “Đi thăm dò điều tra lai lịch của cô. Nếu quả như thật có vấn đề, cậu biết làm sao rồi đó.”

“Vâng" Nhậm Thất không có bất kỳ dị nghị lĩnh mệnh đi.

“Nhị gia, anh thật là ngoan độc. Không tin cô được, dứt khoát hiện tại để cho cô rời đi. Cần gì giữ cô lại, cho Anh Nhất cơ hội ưa thích cô, ngày sau chọc phiền toái.” Đông Trẫm liếc người đàn ông ngang tàng lạnh lẽo, không đồng ý lắc đầu.

Nhậm Hải Khiếu nhìn Anh Nhất chơi vui vẻ trong máy theo dõi, trong mắt nguội lạnh toát ra mỉm cười không dễ dàng phát giác.

“Cô khiến Anh Nhất nở nụ cười.”

“Nhưng ngày sau –"

“Anh sẽ tìm một người tốt hơn cho Anh Nhất nữa.”

Đông Trẫm lần nữa lắc đầu. "Anh Nhất có biết mặt lãnh khốc vô tình này của anh không?”

Nhậm Hải Khiếu không trả lời, chẳng qua là chắp tay bước đi thong thả ra phòng mật. Đông Trẫm hếch mày nhún vai một cái, đi theo phía sau hắn, cũng đi ra ngoài.

Tâm La đang cầm một tập văn xuôi, ngồi ở xích đu trên ban công, vừa đọc sách, vừa nhàn nhạt hồi tưởng. Cô đã ở tại trong vườn Hải Nhiên cũng gần một tháng. Nhậm Anh Nhất không phải một đứa trẻ khó chung đụng, trên người hắn không có bản tính kiêu căng của con cháu nhà giàu. Mặc dù học trường học quý tộc, cũng không có dính bất kỳ thói quen kiêu ngạo, hết sức khó được. Anh Nhất chỉ tương đối trầm mặc, không đủ hoạt bát thôi.

Nhậm Thất cẩn thận nói lại quy củ Nhậm gia với cô, bao gồm không thể tự ý đi ra ngoài, không được tự tiện mang người xa lạ vào vườn, đúng hạn làm việc và nghỉ ngơi, mấy chỗ trọng địa trong vườn Hải Nhiên chưa cho phép không được tự tiện xâm nhập, vân vân.

Tâm La tự biết sẽ không cố ý không tuân theo, lòng hiếu kỳ cũng sẽ không tràn lan đến nhất định tìm tòi kết quả.

Nhưng không bao gồm cha của Anh Nhất, chủ nhân vườn Hải Nhiên, chủ nhân cô đến nay cũng không thể may mắn gặp mặt một lần. Từ trong miệng Anh Nhất, là người cha bận rộn mà nghiêm nghị, sẽ không cưng chìu con trai. Nhưng, theo quan sát của cô, chỉ cần là thứ Anh Nhất mui61n có, không lâu sau cũng sẽ phát hiện trong phòng đồ chơi.

Tất cả mọi người đều không nói với cô về Nhị gia, cô chỉ có thể từ trong lúc nói chuyện hằng ngày viết "Nhị gia” không phải là người khó sống chung. Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô mơ hồ xác định, là trực giác của cô thôi. Người đàn ông vẫn chưa chính diện gặp cô này, là một người cực kỳ đặc biệt.

Gió tháng ba, thổi vào người cũng không thấy ấm cỡ nào, nhưng lại xa xa đưa tới hàng loạt tiếng hô. Tâm La lắng nghe, sau đó nheo mắt lại. Đây là một loại thanh âm cô quá quen thuộc, là hoan hô phát ra từ sâu trong tâm hồn vào khoảnh khắc có thể đánh bại đối thủ khi hai bên giao thủ. Thanh âm này, đến từ sân tập phía sau Sướng Thúy cư.

Nhậm Thất từng nói với cô, nếu như có hứng thú, ban ngày trong khoảng thời gi­an Anh Nhất đến trường học, cô có thể đi sân tập, bên kia có máy tập thể dục. Tâm La để sách trong tay xuống, đứng lên, nhìn sân tập cách đó không xa chứ. Anh Nhất còn chưa tan học, cô xem sách cũng có chút mệt mỏi, không bằng, đi hoạt động một chút.

Cô trở về gi­an phòng, thay quần áo vận động, xuống lầu. Nhìn thấy quản gia Nhậm Toàn, Tâm La gật đầu một cái với hắn.

“Chú Toàn, cháu đến sân tập phía sau hoạt động chút.”

Chú Toàn nghe, cười nheo mắt.

“Mấy người đàn ông kia thấy cháu, chỉ sợ tất cả đều vô tâm luyện công.”

“Sẽ không. Thấp thỏm nóng nảy định lực chưa đủ là đại kỵ của người tập võ, bọn họ sẽ không bởi vì một bảo mẫu mẫu phân thần. Nếu như cháu xinh đẹp tuyệt diễm như thiên tiên lại là chuyện khác, ngài nói có đúng hay không?”

“Tiểu Thất cũng thiệt là, làm cho cháu một gian phòng tập thể thao đơn độc là tốt rồi. Tại sao cho cháu đến xen lẫn cùng một bầy nam nhân?” Chú Toàn lầu bầu. "Tâm La, đi kiện thân là chuyện tốt, bất quá ngàn vạn chớ so chiêu với họ, té bị thương cũng không hay.”

“Cám ơn chú Toàn, cháu biết.”

“Chớ luyện quá lâu, sắp ăn cơm.” Chú Toàn vẫn không quên giao phó sau lưng cô.

Tâm La cười. Chú Toàn là một người hiền lành, giống như người cha càu nhàu, mặc dù có thời điểm có chút dài dòng, cũng không ghét.

Đi vào sân tập, Tâm La phát hiện đây là sân tập hết sức đàng hoàng. Chẳng qua chủ nhân hiển nhiên không có suy tính sẽ có phái nữ ra vào sử dụng, cho nên trong cả phòng tập lại chỉ có một kiểu phòng thay quần áo mở. Cô đang do dự có cần xuyên qua quầy thay áo, bước vào bên trong thế giới toàn là đàn ông kia hay không, một người đàn ông mặc đường trang màu trắng đi ra.

Người đàn ông cầm một cái khăn lông lớn lau mồ hôi, cảm giác được phía trước có người, để khăn lông trong tay xuống, ngẩng đầu.

“Mật tiểu thư.” Mặc dù hắn hết sức đè nén, nhưng vẫn có thể nghe ra kinh ngạc của hắn.

“Chào anh.” Tâm La nhớ hắn, bọn họ từng giao thủ trong thư phòng lớn, tuy chỉ là năm phút đồng hồ ngắn ngủn, đã khiến cho cô khắc sâu ấn tượng.

“Vân Thâm, anh đang mè nheo cái gì? !” Một thanh âm nóng nảy của người khác từ xa đến gần, sau khi liếc thấy Tâm La, cũng sửng sốt một chút, lập tức hạ thấp giọng hỏi: “Ách – cô tại sao lại ở chỗ này?”

“Vân Lãng, không được vô lễ. Mật tiểu thư là bảo mẫu của tiểu thiếu gia.”

“A! Chính là cô? Cô chính là Mật Tâm La có thể toàn thân mà lui dưới tay anh? !” Vân Lãng quả thật có chút khó có thể tin. "Ngươi lại không bị một chút ảnh hưởng trong vòng năm phút?”

Tâm La cảm giác mình nhất định phải nói cái gì.

“Tôi không có toàn thân mà lui. Là anh ấy hạ thủ lưu tình.”

“Tôi không tin. Đông thiếu nói hắn ít nhất dùng tám phần thực lực.” Vân Lãng lắc đầu.

Tâm La biết cuộc tỷ thí ngày đó trừ Nhậm Thất xem cuộc chiến tại chỗ ra, nhất định còn có những người khác ở chỗ khác nhìn chăm chú vào. Nhưng từ trong miệng người bên cạnh chứng thật, vẫn khiến cô cảm thấy hơi không được tự nhiên.

“Nhìn ra được Mật tiểu thư đã có vài năm luyện tập. Cho nên, có thể toàn thân mà lui, là thực lực của cô.” Vân Thâm liếc nhìn quần áo vận động trên người cô. "Mật tiểu thư tới hoạt động một chút?”

“Dạ, Nhâm tổng quản nói tôi có thể tới sân tập này.”

“Vậy thì tốt quá!” Không chờ Vân Thâm làm ra phản ứng, Vân lãng đã mở miệng trước. "Ta rất hi vọng lãnh giáo công phu của Mật tiểu thư.”

Tâm La lắc đầu, trực giác cho là không ổn. "Tôi chỉ là tới vận động một chút, không tiện tiến hành đánh lộn kịch liệt với các anh.”

“Mật tiểu thư nói không sai.” Lại một giọng nam lạnh lùng chen vào "Vân Lãng, còn không mau đi luyện tập? Vân Thâm, ngươi nên đi thay ca. Mật tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”

“Vâng" Vân Thâm, Vân Lãng lập tức ngoan ngoãn ai bận việc nấy đi khỏi.

Tâm La đi theo sau lưng khối băng lớn, nhớ hắn là người đàn ông trầm mặc lái xe chở cô vào vườn ngày đó.

“Mật tiểu thư, có cần chuẩn bị một bộ đường trang cho cô hay không?”

“Không sao, tôi mặc vận động quần áo là tốt rồi.” Tâm La bổ sung ở trong lòng, lần sau cô sẽ chạy bộ ở trong vườn hoa, như vậy sẽ khiến cô tự tại hôn. "Còn chưa thỉnh giáo tên gì?”

“Vân Trạch.”

Có đủ lời ít mà ý nhiều. Tâm La nhún vai, xem ra hắn không phải thật hoan nghênh cô đây.

Không hề cố gắng nói thêm cái gì nữa, đi theo phía sau hắn bước vào sân tập. Hành lễ dồn dập với những người khác xong, cô ở một bên làm vận động nóng người cơ bản nhất, kéo duỗi khớp xương dây chằng của mình, làm chuẩn bị cho thân thể đã lâu không vận động của mình.

“Tốt lắm, hôm nay trước hết luyện đến đây!” Vân Trạch phát hiện đệ tử hoặc nhiều hoặc ít đều phân tâm chú ý Mật Tâm La, chất lượng huấn luyện đã không thể bảo đảm, dứt khoát nói trước kết thúc huấn luyện hôm nay.

Hắn không phải là người thị phi chẳng phân biệt được. Nếu Nhậm Thất đồng ý cô có thể sử dụng sân tập, đó là đại biểu Nhị gia cho phép. Muốn trách chỉ đổ thừa Đông thiếu kia miệng rộng, gặp người đã nói Mật Tâm La là người phụ nữ duy nhất an toàn lui ra dưới tay Vân Thâm, còn đem năm phút đồng hồ kia hình dung đến kinh tâm động phách. Biết rõ lúc ấy trừ Nhậm Thất tại chỗ, cũng chỉ có Nhị gia và hắn từ trong hệ thống giám thị nhìn toàn bộ quá trình, còn hình dung thuật lại ba hoa chích chòe với vệ sĩ xung quanh vườn, làm chongười lớp một không khỏi tâm nhột khó nhịn, muốn gặp lại Mật tiểu thư đánh ngang tay với Vân Thâm xếp hàng thứ năm trong Nhâm thị.

Chờ tất cả mọi người thối lui ra khỏi sân tập, Vân Trạch chuyển sang Tâm La.

“Mật tiểu thư, có cần tìm người cùng luyện hay không?”

Tâm La nhìn thấy mặt lạnh của hắn, không nhịn được muốn cười. Đuổi hết người đi, còn tới hỏi cô có muốn cùng luyện hay không.

“Không cần, anh là được rồi.”

Vân Trạch không phải là không giật mình.

Tâm La mỉm cười. "Tôi vẫn luôn rất muốn biết, đấu với người như anh, sẽ là như thế nào .”

Hắn thu lại kinh ngạc. Mật Tâm La này, không phải là người phụ nữ đơn giản. Học thức nói năng thân thủ, đều không phải là một bảo mẫu bình thường nên có. Gan dạ sáng suốt, chỉ sợ cũng khác hẳn với người thường?

Hắn chắp tay, cung kính không bằng tuân mệnh, hắn cũng rất tò mò thân thủ của cô có phải thật tốt như hình dung hay không.

“Mật tiểu thư mời.”

Quyền cước của hai người là trực tiếp mà vô tìn, ngươi tới ta đi giữa cực kỳ nguy hiểm, nhưng đều bị đối phương hiểm hiểm hóa giải.

“Vân Trạch thật giảo hoạt, đuổi chúng ta ra ngoài, mình lại ở lại bên trong so chiêu với Mật tiểu thư.” Một đống người chen ấn sau cánh cửa của sân tập đang len lén quan sát trận đấu long phượng này.

“Mật tiểu thư tu chính là Taek­won­do chính tông, công phu chân quả là hạng nhất.”

“Sư thúc ở thể lực chiếm vị trí trên, Mật tiểu thư mặc dù bại trận, cũng có thể tuy bại nhưng vinh. Cho tới bây giờ tôi đều không có cho là sẽ có cô gái đánh đủ năm phút với thuộc hạ của sư thúc. Nhưng hiển nhiên, tôi nhận thức sai lầm rồi.”

“Cũng khó trách Đông thiếu nói chúng ta quá kiêu ngạo, không biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”