Nhật Ký Trên Tường

Chương 6: Chương 6





Một đêm trăng sáng. Khu vườn sau nhà thật mát mẻ, im lặng. Đột nhiên nổi một cơn gió lạnh, tôi khẽ siết chiếc áo mỏng
- Lạnh thì vào nhà – một giọng nói ấm ấm làm tôi mặc cho sức gió để nhìn qua. Giờ này hắn chưa ngủ sao?
- Giờ này anh chưa ngủ sao? – bỏ ngoài câu hỏi của tôi, anh đưa tay vuốt nhẹ lông con mèo nhỏ đó. Bây giờ tôi mới biết nhà này có nuôi mèo. Con mèo không cầu kì đắt tiền, chỉ có một màu vàng nhạt, rất nhỏ cũng rất xinh. Từ khi nào hắn trở thành người yêu động vật vậy chứ?
- Đám cưới này...có lợi cho anh chứ - ngồi xuống cạnh hắn, tôi khẽ lên tiếng. Ngay lúc này tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Ngồi cạnh hắn trong khung cảnh này, làm tôi thấy thật ấm và hạnh phúc. Tôi cảm nhận được hơi thở của gia đình
- Tôi không bao giờ làm việc dư thừa – giọng nói hắn thật nhỏ nhưng không còn cứng như ban sáng nữa
- Con mèo này anh mua à? – tôi nhanh chóng đổi chủ đề
- và bạn gái...cũ – giọng hắn có chút trầm xuống, dường như chẳng vui vẻ mấy khi nhắc tới chuyện này
- là Minh Nguyệt? – Anh ta quay phắt sang nhìn tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tôi rồi tôi liền lảng sang chỗ khác - ừm...thì...tôi quen cô ấy khi ở Mĩ

Không khí lại chìm vào im lặng. Thì ra hắn ta yêu Minh Nguyệt đến vậy, cũng phải thôi, có ai lại không yêu những cô gái xinh đẹp, tài năng như Nguyệt chứ? Tôi cảm thấy một chút buồn len lỏi. Khẽ nâng bàn tay lên, tôi chạm vào chỏm đầu của con mèo. Nó gào lên và làm vài nhát vào tay tôi. Vội rụt tay lại, con mèo này cũng thật giống chủ của nó. Bề ngoài thì xinh đẹp nhưng nội tâm thì hung hăng
- Nó không quen người lạ - Anh ta đứng dậy đi thẳng một hơi vào nhà. Tôi cũng chạy theo, bàn tay có chút rát, rơm rớm máu
Đang đi đột nhiên tôi ụi đầu vào tấm lưng rộng lớn của hắn, tự nhiên đột ngột đứng lại. Nâng bàn tay của tôi lên, mắt tôi mở to hết cỡ, hắn...đang nắm tay tôi sao. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào lòng bàn tay này, ấm thật!
- Nó chưa tiêm ngừa đâu – thấy tôi cứ ngẩn ngơ, hắn lên tiếng. Mắt tôi lại được dịp trợn to hơn, miệng tôi lắp bắp không nói nên lời
- Đùa thôi – Hắn phán tiếp một câu thật khó đỡ. Tên vô cảm này từ khi nào biết nói đùa vậy, nhưng...hắn đã cười. Tôi nhìn thấy hắn có chút vui, mặc dù không cười lớn như lần trước nhưng không biết sao chỉ cần một chút thay đổi trên gương mặt đó là tôi lại nhận ra ngay. Ngọn gió ban đêm làm bay vài lọn tóc của hắn, tóc hắn không hẳn là màu đen, có chút nâu. Ngay lúc này, tôi khẳng định đây không còn là Phan Công Thành mà tôi từng biết
- Coi chừng nhiễm trùng đấy – hắn tiếp tục bôi thuốc cho tôi
- Tại sao... tôi lại làm vợ anh? – tôi để ý biểu hiện lúc này của hắn
- Không muốn sao? – hắn ngẩng mặt lên, nhìn xoáy vào tôi. Tôi thật sự sợ nó rồi đấy, như nhìn thấu cả tâm can người khác

- Không...không phải... ý tôi là... - chẳng biết sao mà tôi lại lúng búng như ngậm hột thị thế này
- Vậy là cô thích kết hôn với tôi sao? – được dịp hắn lại lấn tới. Tôi thật sự đã được thỉnh giáo tài năng nói chuyện này của hắn ta rồi, mặc dù nghe danh đã lâu. Chưa bao giờ tôi lại mắc lỗi diễn đạt nặng như vậy. Cho dù là vồn từ ngữ không được phong phú cho lắm nhưng cũng chưa tới mức lúng túng ngại ngùng này
- Chỉ...là hỏi thôi... - giọng tôi lí nhí dần, đầu tôi cũng theo đó mà cúi theo
- Gia Hân, tôi hỏi là cô thích tôi sao? – hắn áp sát mặt mình vào, còn tôi chỉ biết giữ nguyên khoảng cách, kết quả là tôi lại càng ngưỡng người ra sau. Cảm giác này lại giống lúc ăn táo, tôi không làm chủ được hơi thở của mình nữa. Đột nhiên hắn dừng lại, thấy tôi im lặng, có lẽ hắn đã có câu trả lời ình
- Nếu muốn...tôi sẽ cho cô đặc ân của một người vợ - nói rồi hắn bỏ vào phòng. Tôi thì đầu óc ngu muội, tạm thời vẫn chưa hiểu hết ý của câu
Tên này thật biết phá người khác. Cả đêm đó tôi cứ miên man cuộc nói chuyện đó. Tôi...sẽ không thích hắn đâu mà. Tôi sẽ đau mất. Nhưng ai quản lí được nó chứ, cái trái tim này, tao nuôi mày lúc nhỏ xíu rồi đến bây giờ lại phản chủ theo trai à? Trằn trọc cả đêm, tôi cứ tủm tỉm cười một mình như con ngố. Có phải tôi quá nhẹ dạ rồi không? Mẫu người của tôi phải là một người chung thủy kia mà, sao tôi cứ ngợ rằng mình sẽ đổ rầm trước mặt hắn ta nếu tình trạng quan tâm "quá mức bình thường" này tiếp diễn không?
Một đêm mất ngủ đã qua. Hôm nay tôi cứ thấy nhà này trống trống thế nào ấy. Thì ra là bác Hiền ngày hôm qua bị trật khớp nên đã vào viện rồi. Vậy ai nấu ăn đi chợ đây? Haizzz...Đành vậy, tôi lê lết vào bếp làm hai tô phở gà mang ra. Đặt tô phở xuống bàn, tôi nhanh chóng đưa tay lên lỗ tai. Giật thót mình...tôi giật nầy ra đằng sau, nhắm tịt mắt. Hắn ta là ma hay sao mà đi không nghe tiếng động vậy chứ, lại còn ngồi ngay trước bàn nữa chứ, ánh mắt thì lại dán vào tờ báo
- Hân, đem qua đây – tôi lại được phen sững sờ. Hắn...gọi tên tôi sao. Lần đầu tiên hắn gọi tên tôi như vậy. Nghe sao mà thanh quá. Chẳng giống một ai gọi tôi cả, chỉ một tiếng này thôi, không thể lẫn vào đâu được

Tôi nhẹ bưng tô phở qua cho hắn. Vừa đặt tô xuống, toan đưa tay lên tai thì bị một lực nào đó giữ lại rồi nhẹ nhàng đặt lên tai hắn. Tay hắn ấm áp như thường, khẽ siết cổ tay tôi. Thật mát, làm dịu đi cái nóng ở ngón tay....nhưng mặt tôi lại được dịp đờ đẫn. Tôi nhận ra tim mình sắp không xong rồi. Làm sao đây...tôi lỡ thích Phan Công Thành mất rồi!!! Hắn đã buông tay tôi ra tự lúc nào mà tôi vẫn còn đứng im như tượng
- Anh...tôi... - tôi lắp bắp như vậy đấy, cứ đụng phải tình huống này là bao nhiêu chữ nghĩa bay đi đâu hết
- Tôi đã nói...sẽ cho em với tư cách là một người vợ - tôi há hốc mồm tập 2, sao hắn có thể thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy mà không thấy ngượng miệng chứ – hơn nữa...sau này gọi tôi là anh...
Cách nói chuyện này thực kì lạ. Hắn ta lúc nào cũng tự quyết định mọi chuyện sao? Tôi đứng yên, không lên tiếng phản đối, có khi nào bản thân tôi cũng thích sự thay đổi khó hiểu này. Tiếng "em" được thốt ra từ miệng hắn sao mà nhẹ nhàng, ấm áp đến vậy. Tôi bất giác mỉm cười, tôi...đã mất sự thận trọng đối với con người này mất rồi. Lần đầu tiên đối mặt với hắn, tôi thật sự gạt bỏ cái mục đích mà tôi cho là không trong sáng của hắn khi rước tôi về cái nhà này.
Nhờ có buổi sáng một chút "ngọt ngào" của hắn, tôi đã mất cảnh giác một chút khi đi nhận lấy việc vứt bao rác. Một cảm giác mệt mỏi len qua khi tôi ngửi một mùi hương lạ. Chính xác là tôi đã bị chụp thuốc mê mà mải đến khi tỉnh lại tôi mới biết. Và bây giờ, trong một căn phòng ẩm mốc và u tối đầy bụi bậm, tôi mệt mỏi mở to đôi mắt để giữ ình tỉnh táo. Tôi muốn biết kẻ nào lại có thù oán với tôi như vậy. Giây phút tôi run rẩy đã đến, có tiếng giày cao gót!!! Lạ thật, sao dạo này phụ nữ hay tạo ra tiếng động bằng cách nện giày lên sàn nhỉ. Tiếng giày càng to, tôi càng lờ mờ nhìn rõ khuôn mặt của cô gái kia.
- Lâu ngày không gặp, nhỏ osin – Cô ta liếc mắt cười khinh miệt tôi. Tất nhiên là tôi nhận ra cô ả, là cô gái đi với hắn lần trước đã tự tiện vào nhà
- Tôi nghĩ chúng ta không có lí do để gặp nhau – tôi cố lấy hết sức để che dấu sự run sợ
- Mày tưởng mày có giá lắm sao? Tao không cần biết mày có quan hệ gì với honey nhưng tao biết tại mày mà anh ấy chia tay tao – cô ta bắt đầu nổi điên, tôi cảm thấy mình sắp rơi vào nguy hiểm
- Anh ta trăng hoa như vậy, việc chia tay với cô...chỉ là vấn đề thời gian thôi – dù biết vậy, tôi chẳng thể nói năng tử tế với cô ta

Không tiếp tục đôi co với tôi, cô ta quyết định dùng hành động. Cô ả liếc mắt qua bọn đàn em và bọn chúng lập tức lấy một dải miếng gỗ được nối lại với nhau. Tôi cảm thấy vật này rất quen, giống như đồ cổ. Đến khi những ngón tay của tôi được đặt luồng qua mấy khe gỗ, tôi mới nhận ra đây là hình phạt ép ngón tay thời xưa. Cô ta tìm nó ở đâu ra chứ?
- Mấy cái này làm không khó. Chỉ là...dành cho những người phụ nữ như cô
Tôi trợn tròn mắt hoảng hốt. Câu nói của cô ta vừa dứt, những thanh gỗ siết chặt với nhau, ép ngón tay tôi đến mức tôi có thể cảm thấy xương của mình đang nức từng đường. Tôi hét lên đau đớn, nước mắt tôi dàn dụa, tôi chưa bao giờ bị tra tấn kinh khủng như vậy. Đau quá!!! Đau đến mức tôi muốn ngất đi để quên đi nỗi đau này. Trong đầu tôi bây giờ chẳng còn nghĩ được gì nữa, hoặc là tôi sẽ tiếp tục bị hành hạ hoặc là có người sẽ đến cứu tôi. Ai chứ?? Công Thành sao? Bây giờ chắc hắn đang làm việc hay là hú hí với em nào đó chứ làm gì còn nhớ đến tôi. Một chút tủi thân dâng lên, tôi cảm thấy thật tội ình. Nỗi đau tâm hồn lẫn thể xác cứ hành hạ tôi từng chút, từng chút một. Mặc cho tiếng kêu gào đến thê lương của tôi, cô ta vẫn bật cười man rợ.
"RẦM..." – tiếng cửa bật mở một cách thô bạo, mắt tôi đờ đẫn, tôi chỉ thấy nguồn ánh sáng yếu ớt chiếu vào mắt...Người đó...là...Nhất Tiến... Chỉ vừa nhìn thấy gương mặt đó, tôi đã ngất lịm đi...
Đã 3 ngày kể từ khi tôi được cứu khỏi nơi đáng sợ đó. Hiện tôi đang nằm trong bệnh viện sau khi vừa tỉnh lại. Nghe anh Tiến kể, tôi mường tượng được hoàn cảnh lúc đó của mình. Khi tôi vừa ngất đi, từ phía sau đám người cận vệ đó và anh Tiến, Công Thành đã đến. Anh đi vào oai phong, tay đút túi quần và mặc nhiên không chút cảm xúc. Tiến về phía khuôn mặt vừa dập tắt nụ cười của ả đàn bà kia, hắn không thương tiếc giáng cho cô ta cái bạt tai thấu xương. Cô ta chao đảo một chút thì bị hắn đạp một phát vào ngực ngã lăn quay ra đất. Bọn đàn em thì đã có cận vệ xử lí. Duy chỉ có cô ta là phần của anh.
- Những thứ đã thuộc quyền sở hữu của tôi thì đừng hòng bất kì ai đụng vào
Sau khi cứu tôi ra, căn phòng đó bị thiêu rụi...cùng người con gái xấu số đó. Nghĩ lại tôi đã thấy rùng mình, mặc dù chỉ nghe qua anh Tiến kể nhưng tôi cũng thấy tội cô ta, tất cả chỉ vì một chữ ghen. Nhưng tôi càng vui hơn khi biết hắn đến cứu mình, hắn không bỏ mặc tôi sao? Anh Tiến đã diễn tả rất thật phong thái của hắn nhưng tôi thật sự muốn nhìn trực tiếp hơn, ước gì tôi không yếu đuối đến vậy. Nhắc đến hắn, tôi chợt ngồi phắt dậy, Tiến nói phút cuối anh có bị một tên đánh bầm tím hết cả bả vai. Mười ngón tay tôi đau buốt lắm, nhưng tôi càng lo hơn cho hắn, vội trèo xuống giường, tôi chạy ngay đến chỗ chị y tá hỏi phòng hắn.
- À em ơi, bệnh nhân phòng ấy đã làm thủ tục xuất viện rồi
Câu nói của chị ấy làm tôi thở dài não nề. Vậy là tôi hại hắn rồi, công việc bận rộn như vậy, sức khỏe không tốt thì có ổn không? Cũng đúng thôi, tôi là gì mà hắn lại để mắt đến vậy, chỉ là hắn xem tôi như một đồ vật sở hữu và cảm thấy khó chịu khi bị người khác giành mất thôi. Đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng chẳng biết sao tôi vẫn cảm thấy cảm động. Trong tình cảm, hình như lí trí không có vé để xen vào. Lê bước chân trở về phòng. Cảm xúc của tôi bây giờ là một mớ hỗn độn. Tôi thất vọng...tôi muốn thăm hắn lắm...muốn cảm ơn hắn...muốn nhìn vẻ mặt bình thản đến lạ thường ấy...muốn nghe giọng nói của hắn...Tôi nhớ hắn...