Nhật Ký Trên Tường

Chương 48: Chương 48





- Đâu có giống, đồ trượt tuyết thì nhìn tựa nhau nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ khác
- Thật á? – tôi cũng nửa tin nửa ngờ
Chúng tôi đến Yongpyong. Tuyết ở đây trắng xóa cả 1 vùng
Thật sự thì đây là lần đầu tôi trượt tuyết
- Anh biết trượt chứ?
- Không – anh trả lời tỉnh bơ
- Sao? Vậy sao dẫn tôi đến đây?
- Nhiều người không biết cũng đến thôi
- Vậy anh...Á... - tôi bị ngã 1 cú dập cả mông, đứng lên không nổi nữa. Có lẽ vì hét quá to nên ai cũng nhìn tôi chằm chằm. Mất mặt chết mất! Tôi chẳng dám đứng lên nữa

- Em tính ngồi đây đến khi nào? – anh đỡ tôi đứng lên – nhìn em chẳng khác lúc xưa là bao
Tập dần rồi cũng quen. Tôi trượt thành thạo hơn. Sau đó, chúng tôi ghé vào 1 quán lẩu, phải công nhận đồ ăn cay quá trời. Tôi là người đề nghị chụp hình, đi chơi mà không chụp hình thì còn gì là vui. Lúc đầu anh không chụp nhưng sau đó thì cũng chịu thôi. Rất đáng yêu!
Chúng tôi dành cả buổi chiều tối ngồi ăn bánh và đọc truyện tranh ở gần đó - núi Baekdudaegan. Mặc dù chẳng hiểu gì nhưng nói cũng có cái thú vui riêng của nó. Hay tôi đang ở cạnh anh nên tâm trạng mới tốt như vậy?
Cuối cùng, tôi quyết định về nước sớm để đón gia thừa và cũng để...
- Ba mẹ dạo này khỏe không? – đặt bó hoa lên mộ, tôi vuốt ve tảng đá lạnh ngắt
- Em cũng đến thăm ba mẹ sao? – hắn thù lù xuất hiện sau lưng làm tôi giật mình
- Anh cũng thường đến đây sao?
- Ở đây cỏ mọc nhanh lắm nên anh phải thường tới cắt cỏ...Cảm ơn em – hắn đột nhiên đổi giọng ngọt ngào
- Gì?
- Em luôn là người ấm áp và tình cảm nhất
- Toàn những lời sáo rỗng – tôi bỏ đi nhưng câu nói cũng hắn làm tôi chựng lại đôi chút
- Cảm ơn em đã tha thứ cho ba mẹ...và giúp anh và My làm hòa
- Giúp gì chứ? – tôi thầm nghĩ anh ta cũng biết cảm ơn đấy chứ
Đêm giao thừa...tôi thấy tim mình rộn ràng, ấm áp hẳn, nhưng cũng có chút lạnh lẽo, cô đơn. 1 thân 1 mình dạo bước trên đường không 1 bóng người. Giờ này chắc nhà nhà chỉ ở nhà ăn tết sum vầy thôi. Có ai lạc lối như tôi không chứ?

Tôi không biết lúc đó tôi đã vượt qua nỗi đau khủng khiếp đó như thế nào để bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết mình muốn gì, nghĩ gì, muốn trả thù ai, giận ai. Nhưng ít nhất tôi cũng thấy mình thanh thản, không mù quáng
Tôi không biết mình có tha thứ cho ba mẹ không, tại sao...tôi lại không cảm thấy chán ghét họ, không lẽ...những người nuôi dạy tôi, yêu thương tôi mà cũng lừa gạt tôi lại quan trọng hơn người mẹ ruột đá sinh tôi ra nhưng chưa bao giờ thấy mặt sao? Hay đưa con...tôi chưa kịp cảm nhận hơi thở và sự tồn tại của nó thì đã nhanh chóng biến mất. Tôi nghĩ...chúng tôi không có duyên gặp nhau và yêu thương nhau
Bản thân Gia Hân cứ vô thức trong đêm tối mà không biết, điện thoại trong xe cứ reo bần bật nãy giờ
- Sao rồi? – Đức lo lắng hỏi
- Không nghe máy
Câu nói từ Minh làm cả đám rơi vào tuyệt vọng và lo sợ. Nghe tin Công Thành bị tai nạn, mặc luôn cả đồ ngủ chạy đến đây. Giao thừa mà cũng không được ngủ ngon nữa
Bụp...bụp...màu sắc và âm thanh vẫn như lúc đó. Lộng lẫy, rực rỡ, tất cả thu hết vào tầm mắt của cô...chỉ có duy nhất...
Đã 1 tháng kể từ thông báo quyết định từ bác sĩ, ai cũng mang trong mình nỗi buồn, gánh nặng trong lòng. Còn cô, không ai biết cô nghĩ gì, nhưng cũng không thể nói cô tới thăm người mà cô luôn hận được. Nhưng hơn ai hết, nỗi thống khổ đó, để giữ cho nó không bị ảnh hưởng đến công việc và mọi người, có khó đến thế nào. Hằng ngày làm việc, mệt mỏi, nhưng điều làm cô thấy có ý nghĩa nhất là việc tới thăm anh
Tôi lúc nào cũng cho rằng mình mạnh mẽ, rằng tôi đã quên anh, chẳng còn cảm giác nào với anh, nhưng sự thật đã được chứng minh....cho đến tận ngày hôm đó, ngày mà tôi nghe tin anh nhập viện, nghe bác sĩ nói. Giống hệt cảm giác tôi mất đi tất cả vào 5 năm trước. Mọi thứ phút chốc đều tan biến, cuộc sống quay về với ác mộng và địa ngục. Đôi lúc, tôi còn mơ thấy anh, thấy hình ảnh anh ân cần với tôi thế nào. Tôi nhớ lúc chúng tôi sang Hàn Quốc. Nhớ anh!
Có lúc la mắng anh, đọc sách cho anh, hát cho anh nghe, nói anh nghe về ý tưởng mới của mình...nhưng tất cả đều vô vọng. Có hôm, Gia Hân không kìm được mà khóc ròng cả 1 đêm dài

- Đồ lười biếng, anh không dậy làm việc sao? Nhất Tiến đang nổi đóa lên kìa
- Anh định làm hao tổn tài nguyên bệnh viện đến khi nào? Đi đi còn có nhiều người cần nằm lắm đấy
- Để xem tới lúc anh dậy, biết tay tôi cho coi
- Anh ngủ mãi như vậy thì lấy ai quan tâm tôi đây hả?
- Đồ độc ác, anh mau tỉnh dậy đi chứ, em sắp đổ bệnh vì anh rồi này, anh không dậy chăm sóc cho em à?
- Này, em vẫn chưa hết giận anh đây đấy, dậy xin lỗi em 1000 lần đi...và... - sống mũi tôi cay xè, giọng nghẹn lại khó nói – và...nói yêu em. Lúc đó...em sẽ tha thứ cho anh...
Cho dù cố nói vui vẻ đến cỡ nào, hài hước ra sao? Lòng tôi vẫn cảm thấy chua xót, đau đớn, đau hơn rất nhiều, và khi đó, nước mắt tôi lại rơi...1 lần nữa...vì anh
Cái Linh không thể ngăn nổi bờ vai run lên vì khóc, nó dụi chặt vào lòng Đạt. Tụi nhỏ nhận ra rằng không phải vì mình không thấy mà có nghĩa là nó không có. "Cho dù như thế nào, người yêu Công Thành nhất, chỉ có Gia Hân mà thôi, mãi mãi như vậy"