Nhật Ký Trên Tường

Chương 12: Chương 12





Đám ma ở trong quê không xô bồ lắm. Đa số mọi người chỉ an ủi tôi vài ba lời. Còn tôi, miệng thì cứ nói cảm ơn mà lòng thật đắng. Tôi sợ nhìn vào di ảnh đó, nhìn thấy nụ cười của cả hai người, trách họ tại sao lại bỏ tôi lại đột ngột như vậy, để một mình đứa con này phải đối mặt thế nào với anh hai, với cuộc sống này đây. Hôm nay Thảo My cũng đến, nhưng tuyệt nhiên không thấy anh hai đâu. Chắc anh không muốn đến đây thừa nhận mình có cùng dòng máu với đứa con gái nhơ nhuốc này.
- Tối nay cậu định ngủ ở đây hả?
- Ừm, mai mình về, mộ của ba mẹ sẽ được chôn cất ở thành phố
- Nhớ giữ gìn sức khỏe
Tối rồi, trời lạnh rồi, có mưa. Đêm đó cũng lạnh và mưa như vậy, đó là đêm tồi tệ nhất. Tôi nhìn thấy một người đang khép nép bước vào nhà. Là ai?
- Chào cô Gia Hân, tôi là luật sư Ngô Văn Minh. Đây là danh thiếp của tôi. Ba mẹ cô cách đây vài ngày có đến gặp tôi, và họ yêu cầu tôi làm di chúc cho họ
- Sao? Sao họ lại muốn làm di chúc chứ? – Tôi hoang mang nghe tin, không lẽ ba mẹ đã có linh cảm rằng mình sẽ gặp chuyện
- Chuyện đó thì tôi không biết được, có lẽ bệnh tình của họ đã trở nặng
- Không thể nào, họ còn rất khỏe mà, hơn nữa hằng tháng tôi đều gửi tiền về, sao lại có chuyện bệnh nặng được chứ?
- Tuy nhiên họ vẫn chưa làm hoàn chỉnh. Cho nên bản di chúc đó sẽ không được tính, và người hưởng toàn bộ số tài sản là cậu Gia Kiệt – con ruột của họ
Từng tiếng "con ruột" của ông luật sư già như nhát dao chí mạng, phải rồi, tôi đâu phải là con của cả ba lẫn mẹ, mẹ ruột của tôi mất lâu rồi. Thật chua xót!
- Nhưng họ còn không có tiền chữa bệnh thì lấy đâu ra tài sản chứ?
- Tài sản của họ gồm một căn nhà ở ngoại ô và 30% cổ phần công ty Sun&Moon
- Cái gì? Sao họ lại...có những thứ đó chứ?

- Chuyện đó thì tôi không biết. Không biết cô có thể đưa tôi gặp cậu Gia Kiệt được không?
- À, tôi biết rồi. Ngày mai, sau khi đưa họ đi, tôi sẽ đưa ông đi
- Vậy được. Tôi về đây
Vậy là chiều nay, tôi lại biết thêm một tin khác nữa. Ba mẹ tôi còn có tài sản riêng, vậy sao họ không dùng để tiêu, để cuộc sống phải chật vật như vậy. Dù sao, chuyện đó cũng không quan trọng, tiền gì chứ? Bây giờ cũng chẳng thể giúp họ sống lại
Ngôi mộ của ba mẹ rất khang trang, đơn giản. Không khí ở đây rất tốt, rất thoáng đãng, chắc ba mẹ rất thích. "Phải không ba mẹ?". Đứng trước mặt họ, tôi không ngăn nổi sống mũi mình cay xè. Người tôi run bần bật, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ là đứa con gái nhỏ nhắn ngày nào của ba mẹ thôi. Nhẹ tay chạm vào tảng đá lạnh ngắt đó "Ba mẹ có lạnh không?". Sao lại như vậy chứ?
Hiện tại, tôi đang đứng trước công ty Sun&Moon, cũng với luật sư Minh. Vì không muốn chạm mặt nhau nên tôi đã khéo léo từ chối ông. Chắc ông cũng thấy thương hại cho tôi
- Ông xong việc rồi, về đi
- Vậy...mọi chuyện xong rồi chứ - vị luật sư thay đổi 180 độ, ông run rẩy như van xin
- Đó không phải là chuyện của ông. Nếu tôi đưa ông lên được thì tôi cũng dìm ông xuống được
Sau đó, bỏ mặc lại ông, Minh Nguyệt hiên ngang bước vào Sun&Moon với ý định mở một cuộc dao dịch với vị giám đốc trẻ ở đây
- Chào anh, tôi là Minh Nguyệt
- Tôi biết, không hiểu lý do nào khiến người mẫu đại diện cho Thiên Phước lại tới đây gặp tôi
- Tôi đến đây là muốn trao đổi với anh một chuyện – thấy hắn vẫn chăm chú nhìn cô nói tiếp, cô cao giọng – chắc anh cũng hay tin ba mẹ mình mất, tài sản của họ để lại, anh sẽ cho tôi chứ?

- Tại sao?
- Tôi sẽ giúp anh đánh bại Sun&Moon
- Tại sao tôi phải tin cô?
- Anh biết đấy...Thành rất yêu tôi – đôi môi Minh Nguyệt nhếch thành một đường tuyệt mĩ, dáng vẻ tự tin đó làm hắn ngửi thấy mùi phản bội
- Hắn tin tưởng cô như vậy, không sợ hậu quả sao?
- Hắn yêu tôi đến mù quán, anh không thấy sao
- Cô cũng biết tài sản của ba mẹ tôi chỉ là cái nhà rách nát, có gì quý giá để cô phải mạo hiểm như vậy?
- Có một món đồ trong căn nhà đó tôi muốn có, chắc anh không để ý đâu nhỉ
- Làm sao tôi tin cô đây? Làm ăn mà, đâu thể nói suông
Cô ta bật cười lớn. Tiếng cười đốt cháy cả căn phòng, vang lên thật đáng sợ
- Sắp tới, Thiên Phước sẽ đón một nhà tài trợ người Úc.
- Tôi sẽ suy nghĩ – vẻ mặt hắn có vẻ đăm chiêu, có vẻ đang có chút lòng tin vào lời của cô ta
- Rất tiếc là tôi không đủ kiên nhẫn đâu, bây giờ hoặc không bao giờ - thấy được lợi thế, cô ta lợi dụng thời gian thúc ép hắn

- Được thôi
Vừa dứt lời, cô ta rút trong túi ra một bì hồ sơ. Là bản giao dịch
- Kí vào
- Làm sao cô chắc tôi sẽ đồng ý?
- Vì cuộc giao dịch này hoàn toàn có lợi cho anh. Là một người kinh doang, tôi nghĩ anh biết được. Tôi chỉ làm vì tình cảm riêng tư mà thôi
Tiếng âm thanh đó vang lên. Từng dòng mực in đậm trên nền giấy. Từ phút giây này, thương trường có lẽ sẽ rất sôi động vì sự xuất hiện của một nhân vật mà ít ai ngờ tới. Minh Nguyệt và thứ mà cô ta cầm trong tay sẽ làm rung động cả Thiên Phước lẫn Sun&Moon. Lòng tham của một người làm sao có thể so sánh với con số được chứ. Mọi thủ tục được thực hiện trong âm thầm. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Minh Nguyệt
- Cái gì đây? – Đang làm việc, Công Thành phải ngẩng mặt lên vì bị Nhất Tiến làm phiền
- Vé máy bay, cậu phải ra Nha Trang để xem tình hình chi nhánh thế nào chứ
- Cậu không đi được à?
- Cậu là giám đốc, đi sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa...tôi mua 2 vé, cho cả Gia Hân nữa – thấy anh thoáng chau mày, Tiến nói tiếp – không lẽ cậu định nhốt vợ mãi trong nhà sao? Phải dẫn cô ấy đi cho khoay khỏa, sau chuyện gia đình, hơn nữa cô ấy cũng đâu gây thiệt hại gì cho cậu, cũng không có làm phiền
- Cậu đang năn nỉ tôi đó à?
- Công việc ở đây cứ để, tôi lo. Sẽ ổn hết thôi – Tiến đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn anh. Khẽ thở dài, anh cũng muốn khảo sát chi nhánh này. Nha Trang là một địa điểm du lịch nổi tiếng, khách du lịch ắt hẳn rất thích mua sắm. Chi nhánh này có thể đem lại lợi nhuận rất lớn. Có lẽ Tiến nói đúng
- Ok
Nhìn Tiến có vẻ vui lắm. Cậu bạn này có lẽ muốn anh quan tâm vợ của mình hơn một chút. Anh nhớ vài hôm trước...
- Mày và hắn ta có quan hệ gì hả con nhãi? – mặc cho tên đầu gấu bặm trợn đang điên tiết, tôi vẫn ngậm chặt miệng của mình, phun hết máu trong miệng lên mặt chúng. Tôi giương đôi mắt cố chấp và tức giận nhìn tên đầu xỏ. Hắn thấy vậy thì càng tức hơn. Hắn muốn dùng tôi uy hiếp anh. Sao tôi có thể cam tâm được chứ.

Chúng lên tục dùng chân đá vào người tôi. Tát, rạch dao, dội nước lạnh. Mọi trò bỉ ổi cũng đã làm rồi. Đã thấm mệt, nhưng chúng vẫn chưa bắt tôi khai cái gì ra. Song, một món đồ đã rơi vào tầm mắt của chúng – chiếc điện thoại màu tím
- Kakaka...vui đấy cô bé. Điện thoại đẹp đấy
Tôi trợn mắt, mà chỉ biết nằm đó nhìn. Nhìn tên khốn kiếp đang lấy chiếc điện thoại dễ dàng. Nhấn nút gọi, hắn áp tai mình lên nghe
- A lô
- Chào giám đốc Thành, còn nhớ tôi chứ
- Anh là ai?
- Tôi là tên trường phòng anh mới đuổi tuần trước đây. Tại anh mà bây giờ tôi chẳng còn việc gì để làm nữa rồi – nói đoạn, hắn dừng lại cười như điên như dại – bây giờ con nhãi đang nằm trong tay tao, mày biết tao chỉ cần tiền thôi đúng không? 50 tỉ, chút tao nhắn tin địa chỉ
Cúp máy cái rụp, hắn cười khoái chí
- Nhưng nhìn lại mày đi, thật sự không nghĩ thằng đó lại chứa chấp mày trong nhà. Tao nhận ra mày có mặt trong buổi tiệc – hắn ngồi vắt chân lên ghế, thôi hành hạ tôi nữa mà rút một điếu thuốc ra nhâm nhi
- Chúng tôi chỉ là đang có một cuộc giao dịch – tôi gắng ngồi tựa vào tường
- Tên khốn đó còn dã man hơn tao, bây giờ tao trở thành kẻ thất nghiệp rồi
- Tôi...thay mặt anh ấy, xin lỗi anh. Tôi...khụ...khụ...biết anh đã chịu khổ, chỉ là...anh ấy không biết...cảm giác của người khác là thế nào thôi
- Mày...sao phải quan tâm hắn như vậy, yêu nó rồi sao? – hắn nhếch môi cười, phả từng ngọn gió đục ngầu
- Tôi không biết...nhưng...tôi nhất định không để anh ấy bị thương – vừa kết thúc câu nói, tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn ta cười thách thức. Ánh mắt khó hiểu ngu ngơ của hắn ta chứng tỏ tôi đã thành công trong việc đánh lừa. Phải, nãy giờ tôi đang đánh lạc hướng để hắn không nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài
Anh Tiến đạp bay cánh cửa xông vào. Tôi đưa đôi mắt mong đợi tìm kiếm, nhưng không thấy anh, một chút hụt hẫng. Tại sao tôi lại vừa muốn anh tới vừa muốn anh không tới nhỉ? Tình cảm thật là phức tạp, nó làm người ta quần quại với chính mình, vừa đánh vừa xoa trái tim này nhưng tôi cứ mãi đâm đầu vào cái tình cảm chết tiệt này thì biết khi nào mới bình yên được chứ