Nhật Ký Tình Nhân

Chương 482: Anh Ta Thích Cô Ta






Tôi nhìn thấy cả người Hồng Liên kinh ngạc một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt của Đinh Thành mang theo một chút không thể tin.
Sau khi Đinh Thành hôn xong, đưa tay xoa xoa đầu cô ta, bởi vì hai tay của anh ta bị còng lại, cho nên tư thế sở có chút quỷ dị, nhưng tôi lại thấy được một cảnh rất ấm áp.

“Đợi anh trở về" Đinh Thành ôn nhu nói.
Trong chốc lát, tôi nhìn thấy nước mắt từ trong mắt của Hồng Liên rơi xuống.
Cuối cùng Đình Thành nhìn cô ta cười, cùng Đinh Bảo Lâm với một câu chăm chỉ học tập, rồi cùng những người khác lên thuyền cảnh sát, lúc lên thuyền, Đinh Thành nhìn sâu Lục Kính Đình một cái.
Tôi không hiểu cái ánh mắt này có ý gì, nhưng tôi biết, Đinh Thành lần này, đã thay đổi lột xác sau mọi chuyện đã trải qua, ít nhất ánh mắt của anh ta nhìn Hồng Liên thực sự là có tình yêu trong đó.
Nhìn thấy Đinh Thành và ông Đinh bị bắt lên thuyền cảnh sát, lại nhìn một cái giấc ngủ ba quang lân lân, chì chỉ cảm thấy có chút giật mình.Ông Đinh thực sự là bị chúng tôi giải quyết rồi sao? “Đang nghĩ gì vậy?" Lời của Lục Kính Đình đem suy nghĩ của tôi trở về.
Tôi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chút mệt" “Đợi thêm một lát, đợi anh xử lý xong chuyện ở trên thuyền, sau đó đưa em về nhà nghỉ ngơi, có được không?"
Giọng nói của Lục Kinh Đình nói rất ôn nhu, tôi không có quyền gì để từ chối anh, liền gật đầu.

Anh vỗ vỗ lưng của tôi, đưa tôi vào trong khoang thuyền, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cùng với một tiếng bùm, giống như có cái gì rơi xuống nước vậy.
Tôi quay đầu theo bản năng nhìn qua, thì nghe thấy một âm thanh truyền tới: “Nhảy xuống biển, có người nhảy xuống đó rồi!”
Nghe thấy có người rơi xuống nước, tim tôi lập tức ngừng đập, mau chóng quay người, vừa chuẩn bị đi xem thử liền bị Lục Kính Đình ngăn cản.

“Đinh Mộng nhảy xuống nước!" Còn chưa đợi tôi hỏi anh ngăn tôi làm gì, lại nghe thấy có người hét lên một câu.
Câu này khiến tôi tim ngừng đập càng đập dữ dội hơn, mặc dù Đinh Mộng là con gái của ông Đinh, tính tình cũng rất tồi tệ, nhưng cô ta cũng không có làm hại đến tôi cái gì, tôi và cô ta càng không có thù hận.Huống hồ gì, cô ta và bà Đinh còn động vào Kiều Lam, từ ý nghĩa nào đó, cùng tôi chung một chiếc thuyền.

Lần này, Lục Kính Đình không còn ngăn tôi nữa, mà đưa tôi chạy qua đó, tôi chạy có chút vội vàng, lảo đảo một cái thiếu chút nữa bị ngã, may mà tôi lanh lẹ đã đưa tay lên vịnh lan can.
Khi Lục Kính Đình chạy qua tới đã gọi thủ hạ tới theo, chuẩn bị xuống dưới tìm Đinh Mộng, đoán là anh cũng không nghĩ tới bởi vì chuyện này mà kéo theo cả Đinh Mộng, dù sao Đinh Mộng cũng là người bị hại.
Lúc này, Đinh Mộng đã trên mặt nước phập phồng không biết bao nhiêu lần, sắp chìm đến nơi rồi, mà thủ hạ của Lục Kính Đình còn chưa có tới, đúng lúc khi Lục
Kính Đình dự định cởi quần áo trực tiếp xuống nước cứu cô ta, tôi chỉ cảm thấy một người nhảy tới, bùm một tiếng liền nhảy xuống.
Cho dù biển về đêm được ngọn hải đăng và ảnh đèn trên thuyền chiếu sáng, nhưng tôi vẫn là không nhìn rõ dáng người đó là ai, chỉ là cảm thấy có chút quen mặt.
Lục Kính Đình sau khi nhìn thấy người này liền cau mày, thậm chí không suy nghĩ gì trực tiếp nhảy xuống dưới.
Anh vừa mới nhảy xuống dưới, ánh sáng của ngọn hải đăng đã chuyển sang phía bên kia, chỉ dựa vào ngọn đèn yếu ớt của du thuyền, tôi không nhìn thấy chính xác những gì đang xảy ra ở dưới biển.Đám đông xung quanh tôi rất ồn ào, tất cả đều tạo ra những âm thanh tương ứng cùng với sự tiến độ của biển, tôi nhìn không rõ, chỉ có thể tiếng hò của bọn họ mà phán đoán tình hình hiện tại ở dưới biển rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau khi ánh sáng của ngọn hải đăng lại lần nữa chuyển qua, trên mặt biển liền sáng lên, Lục Kính Đình và một người khác đã nhảy xuống đã cứu vớt Đinh Mộng lên trên thuyền rồi, chính xác mà nói, là Lục Kính Đình mang theo hai người bọn họ về trên thuyền.
Tim của tôi cứ thắt lại, đến khi bọn họ bình an lên bờ mới bình tĩnh trở lại, tôi nhanh chóng đem chiếc áo khoác của Lục Kính Đình khoác lên cho anh, nhưng anh lại đẩy ra và khoác nó lại trên người tôi.

“Anh không sao." Anh thờ hồn hồn, nhẹ nhàng nói ở bên tại tôi, tôi không màng đến trên người anh đang bị ướt mà ôm chặt lấy anh, không thể ngăn được nước mắt.

Sau tất cả, tôi vẫn là sẽ lo lắng anh.
Sau một lúc lâu, tôi mới nhìn về phía Đinh Mộng, cô ta đang nằm trên mặt đất mở to hai mắt nhưng lại trong trạng thái hoàn toàn trống rỗng, trong ánh mắt cô ta không có dao động, chỉ có uể oải, giống như đối với cuộc sống đã mất hết hy vọng.
Còn người vừa nãy nhảy xuống trước Lục Kính Đình một bước đang đỡ cô ta, toàn thân run rẩy ôm lấy cô ta,miệng không ngừng nói: “Xin lỗi, là anh có lỗi với em...Anh yêu em là thật, em phải tin anh, anh thật sự, thật sự xin lỗi em Giọng của anh ta mang theo vài phần lúng túng, và hơn thể là cầu xin.
Mà tôi nghe thấy giọng nói này, không nhịn được liền sửng sốt, giọng nói này là của Dương Quốc Hưng.
Dương Quốc Hưng đi cứu Đinh Mộng một chút tôi cũng không thấy lạ, dù sao Đinh Mộng đi tới bước này nguyên nhân phần lớn là bởi vì anh ta.
Nhưng điều tôi kinh ngạc đó là Dương Quốc Hưng nói anh ta yêu Đinh Mông?
Trong những chuyện mà tôi biết, không có bất kỳ quan hệ nào Dương Quốc Hưng yêu Đinh Mộng cả, chỉ có anh ta lợi dụng cô ta mà thôi, tôi cũng cho rằng anh ta đơn giản chỉ là lợi dụng Đinh Mộng, không nghĩ đến, anh ta nói anh ta yêu Đinh Mộng, là giây phút cuối cùng mới biết bản thân yêu cô ta cho nên mới nhảy xuống cô ta, hay là vẫn luôn biết nhưng không chịu nhận?
Sau này tôi mới biết được, Dương Quốc Hưng đã thích cô gái bộc trực thẳng thắn này trong quá trình tiếp xúc với Đinh Mộng, cảm thấy cô ta dám yêu dám hận, chỉ đáng tiếc lúc đó kế hoạch đã thực hiện được một nửa rồi, người của bọn họ không sẽ bởi vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến đại cục, cho nên anh ta và Lục KínhĐình thương lượng một chút, thay đổi kế hoạch ban đầu trực tiếp nổ chết ông Đinh, đổi thành sai lầm dụ ông Đinh tìm kiếm chiếc du thuyền, khiến ông ta bị bắt, muốn dùng thử này để giữ lại dù chỉ một chút tình cảm còn sót lại của bọn họ.
Cho nên, vừa nãy Lục Kính Đình đi cứu Đinh Mộng vốn không phải bởi vì cảm thấy cô ta vô tội, mà là bởi vì cô ta là người trong lòng của Dương Quốc Hưng.

"Từ bỏ tôi đi, tôi sẽ không yêu anh nữa." Sau khi Dương
Quốc Hưng không biết mình làm nhảm bao lâu, Đinh Mộng mới chậm rãi mở miệng, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.


Không hiểu sao, tôi chỉ cảm thấy một trận chua sót, người cô ta yêu như vậy, nhưng đã tồn thương cô ta sâu nhất.

"Em không cần yêu anh, lần này đổi lại anh yêu em được không?" Giọng nói của Dương Quốc Hưng mang theo chút tun rẫy, anh ta vươn tay ôm Đinh Mộng thật chặt.
Không ngờ, Đinh Mộng trực tiếp đứng lên, ngơ ngác nhìn về phía trước, chống đỡ đứng lên, đi về phía du thuyền.
Dương Quốc Hưng vội vàng đuổi theo, nhưng bị cô ta đẩy ra: “Buông tôi ra!" “Cùng anh trở về đi, anh sẽ bù bắp cho em.

Dương
Quốc Hưng có lẽ biết mình sai, khi nói lời này, giọng nóicủa anh đã trầm hơn rất nhiều.
Đinh Mộng quay đầu mạnh lại, chế nhạo cười lạnh: “Anh bù đắp cho tôi? Cùng anh trở về? Nằm mơ đi Anh phá hủy mọi thứ của tôi, hiện tại cùng tôi nói chuyện yếu đương cái gì, Dương Quốc Hưng, anh thật ghê tởm.