Nhật Ký Tình Nhân

Chương 472: Bảo Vệ Anh






Tôi không nói gì, mà là tựa vào trên người hắn: “Không, anh cho em cảm giác rất an toàn, thế nhưng ở bên người của anh, có quá nhiều thứ không xác định, em sợ"
Khi tiếng nói của tôi rơi xuống, một lúc lâu sau Lục Kính Đình không nói gì, không biết qua bao lâu anh mới mở miệng: “Thật xin lỗi"
Ba chữ ấy từ miệng anh ra nói ra, tôi chỉ cảm thấy rung động lợi hại, há miệng muốn nói cái gì, nhưng lại bị một trận đau đớn ở cuống họng.

"Tin tưởng anh, anh sẽ không để cho Lục Kính Đình bị tổn thương một chút nào, được không?" Không đợi tôi nói chuyện, Lục Kính Đình nói tiếp đến.
Tôi nhìn anh ta một cái, không nói gì, mà xoay người vùi ở trong ngực của anh ta, cảm nhận tần số tim của anh ta đập, một trận cảm giác khó hiểu truyền khắp toàn thân.
Hồi lâu, tôi mới mở miệng: “Em tin anh"
Chúng tôi cứ như vậy ở trên giường nằm một cả buổi trưa, lúc có người gọi điện thoại cho Lục Kính Đình, anh ta nhất định không nhận, chỉ ở đây chăm sóc tôi.
Lúc xế chiều, anh ta dứt khoát tắt điện thoại di động, nói phải dẫn tôi và An Hào đi bến tàu giải sầu một chút.
Tôi không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, khoảng thời gian này nói thật là ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy bản thân mình quá đè nén, tôi sợ nếu tôi mà cứ thế này thì tôi sẽ phát điên mất.
Trước khi ra cửa, tôi đổi áo đầm mày hồng toàn thân, bên ngoài là áo da màu đen, cả người nhìn nhẹ nhàng khoan khoái không ít, tâm trạng cũng khá nhiều rồi.
Lúc mà tôi ôm An Hào đi, Quyền Mai có chút do dự, không dám đưa nó cho tôi, có lẽ vì sợ hãi với hành vi của tôi vào đêm qua.

"Tối hôm qua tôi có chút quá kích động, hôm nay tôi và Kính Đình cùng đi ra bến tàu hóng gió." Tôi giải thích cho Quyền Mai.

"Này...!chị Phương, chị cẩn thận một chút" Quyên Mai do dự một chút rồi mới đưa An Hào giao cho tôi.
Tôi ôm An Hào lên xe, bởi vì Nam Sách quy định là đứa trẻ mười hai tuổi trở xuống không thể ngồi kế bên người lái, tôi cũng chỉ có thể dẫn nó xếp hàng ngồi ở phía sau.
Dọc theo đường đi An Hào rất hiểu chuyện, mắt mở to nhìn khắp nơi, nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng tôi sợ, may là biến cố tối hôm qua không hù được nó, nếu không có lẽ tôi sẽ ân hận cả đời.
Trên đường đến bến tàu, tôi đi ngang qua chỗ tài xế taxi đẩy tôi ra khỏi xe tối hôm qua, tôi liếc nhìn đường ngăn cách ở mặt đất, chợt nhớ tới vụ tai nạn xe hơi của Tôn Ly đêm qua.

Cho tới trưa hôm na, tôi đều ở đây với Tân Gia Kiệt và Nhạc Danh, cũng quên đi chuyện của Tôn Lý.

"Tôn Ly cô ta.” Tôi do dự rằng có nên hỏi hay không, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Chết rồi." Âm thanh của Lục Kính Đình không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như chuyện này và anh ta không có bất kỳ liên quan nào vậy.

"Tai nạn xe cộ sao?" Ngay sau đó tôi hỏi một câu, chân mày nhíu lại thật chặc, mặc dù tôi và Tôn Ly đều không hợp nhau, thế nhưng tin tức này tới quá đột nhiên, tôi vẫn có chút không thể tiếp nhận.
Huống chi chuyện này là gián tiếp bởi vì tôi
Nghĩ đến đây, một cảm xúc không thể giải thích được dâng lên trong lòng tôi.

Lục Kính Đình gật đầu: “Phần lớn, số ít là bởi vì mang thai sinh non mà xuất huyết trong tử cung." "Cô ta mang thai?" Tôi sững sốt một chút, nghĩ tới ngày đó Nhạc Danh nói với tôi, cô ta bị thủ hạ của Chu Phong luân phiên nhau.
Đột nhiên cảm thấy cô ta có chút đáng thương, bị người mà mình yêu nhất hủy hoại, bây giờ lại bị luân hiên, còn xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, đoán chắc cô ta đến chết cũng không biết con mình là ai? "Ừ" Lục Kính Đình giọng rất qua loa lấy lệ, tôi nghĩ anh ta muốn thảo luận về chủ đề này nữa nên không hỏi thêm nữa.
Nhưng vấn đề này giống như một tảng đá lớn, đè nặng lên trái tim tôi.
Đến bến tàu, Lục Kính Đình từ cốp xe phía sau cầm ra lấy ra cái giỏ nhỏ mà tôi đặt cho An Hào hôm tôi xuất viện, tôi bỏ An Hào vào, bất ngờ phát hiện chiếc giỏ đó đã rất nhỏ với nó rồi, chiều dài của chiếc giỏi cũng thể chứa nổi nó nữa rồi.
Mặc dù anh ta không có cách xếp chiếc giỏ lại, tôi chỉ có thể ôm thằng bé một cách mệt mỏi thôi, thế nhưng trong tim của tôi vô cùng vui vẻ, dù sao thì có người mẹ nào không mong đợi con trai mình lớn lên.
Thế nhưng tôi cũng không quá mệt mỏi, dù sao sau khi xuống xe Lục Kính Đình đã nhận lấy An Hào, giúp tôi ôm.
Tôi đi tới cửa vào đường núi, gió biển từ từ thổi tới, mặc dù mang tí ti lạnh lẻo, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy một trận sảng khoái.
Lục Kính Đình ở bên người tôi ôm An Hào, không ngừng trêu chọc, luôn để thằng bé gọi anh ta là bố.


"Nó nhỏ như vậy, làm sao biết kêu bố chứ." Tôi nhìn không được, quay đầu cười nói với anh ta.

"Con trai của anh, nó nhất định phải thông minh hơn những đứa trẻ khác, kêu bố nhất định cũng sớm." Lục Kính Đình cũng không ngẩng đầu lên mà nói, trong giọng nói tràn đầy khẳng định, giống như anh ta nói sẽ khiến cho An Hào gọi là có thể lập tức kêu anh ta là bố vậy.

"An Hào bây giờ cũng đã gần đầy một trăm ngày rồi, lúc đầy tháng là bởi vì ở bệnh viện cho nên không làm được, em muốn lúc được một trăm ngày có thể làm thật tốt." Tôi đột nhiên nghĩ đến tiệc một trăm ngày, vừa vặn cơ hội này nói cho Lục Kính Đình một chút.

"Tiệc một trăm ngày nhất định phải làm, hơn nữa phải làm thật tốt." Lục Kính Đình đột nhiên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Địa điểm tại Hồng Tuyết Lâu đi, đến lúc đó sẽ mời các nhân vật nổi tiếng trong giới, để cho bọn họ xem con trai anh thật kỹ
Chúng tôi đứng ở bến tàu một lúc lâu, chờ tôi thổi đủ rồi thì Lục Kính Đình dẫn tôi đến cửa hàng tôi thường xuyên đến trước đây, từ khi tôi sinh đứa trẻ thì tôi hầu như tôi không đến đây nữa.
Tôi như cũ gọi udon cà ri, Lục Kính Đình thì gọi mì ống và còn gọi thêm rượu sake, thật ra thì khi anh ta uống rượu sake tôi thật bất ngờ, trước đó anh ta còn nói rằng rượu sake không có mùi vị gì.
Trong quá trình chờ đồ ăn lên, tôi đút cho An Hào chút sữa đã nặn từ sáng sớm, chờ nó ăn no thì bữa ăn của tôi cũng đã lên.
Trong quá trình ăn cơm, tôi và Lục Kính Đình trò chuyện rất nhiều, phần lớn là liên quan tới chuyện mở tiệc một trăm ngày cho An Hào, còn lại là nói chuyện phiếm với nhau.
Toàn bộ quá trình An Hào đặc biệt nể tình, một mực không khóc, thế nhưng tôi cảm thấy, nguyên nhân có thể là do tôi bỏ dâu tây vào núm vú cho nó bú.
Lúc sắp đi, tôi đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Kiều Lam bị kéo đi, bèn hỏi tiếp "Kiều Lam thế nào?" "Cô ta bị bà Đinh mang đi, anh cũng không biết thế nào nữa." Lục Kính Đình suy nghĩ một chút liền nói.
Tôi gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, thật ra thì ngày hôm qua tôi đã thấy là cô ta bị Đinh Mộng mang đi.

Không nghĩ tới, ra hội trường thì lại bị bà Đinh mang đi.
Nếu như bị Đinh Mộng mang đi thì cô ta còn ổn một chút, cùng lắm là bị đánh một trận, thế nhưng bà Đinh không giống như vậy, người phụ nữ kia mang cho tôi cảm giác rất âm u, nói không chừng bà ta sẽ tìm cách nào đó để hành hạ Kiều Lam.
Tôi thở dài một hơi, từ khi cô ta ở bệnh viện khoe khoang với tôi, tôi cảm thấy cô ta không sẽ xảy ra chuyện gì, đã sớm nói với cô ta rằng đừng có mang chuyện mang thai đi khoe khoang nữa, thế nhưng cô ta lại khăng khăng không nghe.

Làm tình nhân sợ nhất là cái gì? Chính là khoe khoang đến mức bị nữ chủ nhân phát hiện, hơn nữa kim chủ cũng không giúp bạn, ngầm đồng ý cho cô ta hành hạ bạn, như vậy chính là kêu trời trời không thấu, đến cuối cùng ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng không biết.

"Vậy, Đinh Thành tìm được không? Chu Phong nữa?" Tôi nhìn về phía biển rộng vô tận, có chút phiền muộn.

Thật ra thì tôi chủ yếu là muốn hỏi về Chu Phong, mặc dù tôi không có tình cảm gì với anh ấy, thế nhưng dù sao tôi cũng đã ở bên người anh ta lâu như vậy, ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ một chút "Còn chưa có tin tức, thế nhưng cũng không thể chắc chắn hoàn toàn là bọn họ đã chết, dù sao bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể" Lục Kính Đình cũng đi theo tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói.

"Haizz." Tôi thở dài một hơi, không hỏi lại, dù sao tôi bây giờ tôi cũng ở bên người Lục Kính Đình, hỏi loại vấn đề này cũng không tốt lắm.
Ăn cơm xong, vốn là chuẩn bị về nhà, thế nhưng Lục Kính Đình lại dắt tôi đi đến bờ biển.

"Sao thế?" Nhìn anh ta như vậy, tôi cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng lại không có cách nào trực tiếp cười anh ta, chỉ có thể nín.

"Chỉ là muốn nhìn biển cùng với em mà thôi." Lục Kính
Đình dắt tôi đứng trên bãi biển rồi khoác vai tôi.

Tôi ôm An Hào tựa vào trên người anh ta, cảm thấy vô cùng an tâm.
Lục Kính Đình siết chặt tôi, hít một hơi, giống như muốn nói, tôi một mực chờ anh ta nói ra, nhưng anh ta lại không nói gì, tôi ngẩng đầu nhìn anhta, tôi luôn cảm thấy anh ta giống như có chuyện gì muốn nói với tôi, thế nhưng có chút muốn nói nhưng lại thôi.
Gió đêm quá lạnh nên Lục Kính Đình mang tôi về nhà.

Trong suốt thời gian đó, tôi luôn cảm thấy anh ta muốn nói gì đó với tôi, nhưng khi về đến nhà anh ta cũng không nói.
Lần này Lục Kính Đình ôm An Hào đi đến phòng cho trẻ sơ sinh cho nên tôi tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, làm ổ ở trong chăn, chỉ cảm thấy ấm áp.
Lục Kính Đình ở phòng cho trẻ sơ sinh ngây người thật lâu, lúc mà tôi sắp ngủ thì anh ta mới trở về, anh ta vừa lên đã ôm lấy tôi từ phía sau lưng, tôi xê dịch nửa phần dưới của cơ thể thì không tự chủ đi mà lại gần anh ta thêm một chút.
Sau khi nghe thấy một tràn tiếng cười khàn khàn của Lục Kính Đình, tôi muốn xoay người ôm anh ta, thế nhưng tôi lại mệt mỏi vô cùng không thể nhúc nhích nổi.


Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lục Kính Đình đã đi ra khỏi nhà, thật ra thì tôi đã bị anh ta đánh thức một chút rồi, thế nhưng tôi quá buồn ngủ nên chỉ nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục ngủ.
Sau khi rời giường, tôi chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ một chút, theo qua phòng cho trẻ sơ sinh, An Hào đã tỉnh, Quyền Mai đang dỗ nó.

"An Hào, lại đây." Tôi tiện tay cầm một cái trống lắc, lắc ở trước mặt nó.
Từ khi tôi vào phòng, Quyền Mai vẫn luôn nhìn tôi, giống như là có lời gì muốn nói với tôi vậy.

"Chị Phương, em có một số việc muốn nói với chị một chút" Giống như là do dự một hồi thì Quyền Mai mới mở miệng nói.
Tôi gật đầu một cái, ngồi ở trên đệm của trẻ sơ sinh, nhìn Quyền Mai: “Nói đi." "Chị Phương, thật ra thì anh ba rất yêu chị." Quyên Mai dừng một chút: “Chị biết không, hai ngày nay anh ba một mực bận bịu chuyện của chị, dồn xuống rất nhiều chuyện ở bến tàu.

“Ừm." Tôi gật đầu một cái, nghe lời cô ấy, tôi không biết nên nói gì cho phải.

"Giữa chị và anh ba có thể sẽ có rất nhiều hiểu lầm, thế nhưng anh ấy yêu chị, cho tới bây giờ em cũng không thấy một người đàn ông nào có thể vì một người phụ nữ mà làm đến mức đó." Quyên Mai đang nói đột nhiên dừng lại.

"Đến mức gì?" Lời của cô ấy trong nháy mắt gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi, quay lại hỏi.

“Không, không có gì.” Vẻ mặt của Quyên Mai hơi bối rối, nhanh chóng lắc đầu.

"Nói cho tôi biết, có được không?" Tôi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thêm một lần.

"Thật sự không có gì, em chỉ cảm thấy anh ba quá khổ cực vì chị mà thôi." Quyên Mai lúng túng cười một tiếng, sau đó lại bổ sung một câu: “Thật sự đó chị Phương, anh ba thật sự là yêu chị vô cùng!".